Giục ngựa chạy tới chỗ xa doanh, chỉ thấy khắp doanh toàn là đồ
trắng, các tướng sĩ kêu khóc buồn bã. Những hán tử trước đó đứng nghiêm
canh gác trong gió tuyết lạnh lẽo, đầu vai tuyết đọng ba tấc vẫn an
nhiên bất động, hiện tại ai nấy khóc nước mắt chan hòa.
Du Đại Du trị quân thương lính như con mình, tự nhiên các tướng sĩ coi chủ tướng như phụ mẫu.
Du Tư Cao thân mặc hiếu phục tiến ra chào đón, Ngưu Đại Lực lấy thân phận
đệ tử để tang nửa hiếu cho sư phụ, Thích Kế Quang, Trầm Hữu Dung bận rộn giúp đỡ lặt vặt.
Tần Lâm đã sớm biết Du Đại Du làm tướng thanh
liêm, hôm qua thấy lão nằm trên giường bệnh hết sức đơn sơ, bên trong
trướng trung quân ngoại trừ bảo kiếm, công văn, bản đồ ra không còn của
cải gì khác. Cho nên hôm nay đã chuẩn bị năm trăm lượng bạc cho vào
trong hộp, Lục Viễn Chí bưng tới đưa cho Du Tư Cao, giúp cho tang lễ.
Du Tư Cao vẻ mặt tiều tụy, dập đầu với Tần Lâm:
- Thay tiên phụ cảm tạ Tần tướng quân. Trước khi tiên phụ lâm chung có
dặn dò, tuy rằng tính tình ngay thẳng thanh cao không tốt, nhưng rốt cục cũng đã quen như vậy cả đời, tốt xấu gì cũng phải có thủy có chung. Cho nên ngoại trừ triều đình thưởng cho ra, quan quân trong ngoài doanh,
thân bằng cố cựu phúng điếu tiền bạc sẽ không lấy.
Tần Lâm nghe vậy cũng không miễn cưỡng, lệnh cho Lục Viễn Chí thu hồi hộp bạc, trong lòng than thở không ngớt.
Du Đại Du thương lính như con mình, nếu như thu bạc phúng điếu e rằng
tướng sĩ trong doanh sẽ ào ạt dâng lên. Mà lương hướng các tướng sĩ vốn
vô cùng ít ỏi, một phân một ly cũng không dễ dàng, làm sao Du Đại Du có
thể nhẫn tâm để bọn họ tốn kém như vậy. Cho nên lão dứt khoát không nhận chút tiền phúng điếu nào của tất cả tân khách tới viếng, kể cả thân
bằng cố cựu.
Trước khi chết lão tướng quân còn nghĩ cho các tướng sĩ, quả thật khiến cho người ta phải tặc lưỡi khen ngợi.
Thích Kế Quang cũng nhìn về phía Tần Lâm cười khổ, Du gia cũng không thu bạc
phúng điếu của lão, chờ Du Tư Cao đi sang tiếp tân khách khác, lão bèn
tới bên người Tần Lâm:
- Tần lão đệ, tính khí Du Tư Cao này quả thật có bảy phần giống phụ thân y, mới vừa rồi thật là...
- Thích lão ca yên tâm, trong lòng tiểu đệ đã có tính toán...
Tần Lâm khoát tay áo một cái.
Dĩ nhiên Thích Kế Quang không phải nói bạc phúng điếu, mà là cách xưng hô của Du Tư Cao.
Đã xếp vào môn đình Tần Lâm, là quan văn nên gọi hắn là lão sư, ân sư,
quan võ phải gọi ân chủ, ân tướng, tự xưng là môn hạ hoặc là mộc ân.
Giống như Thích Kế Quang bái ở môn đình đương triều Thủ Phụ Trương Cư
Chính, tự xưng ‘Môn hạ mộc ân tiểu’.
Bái môn như vậy cũng không
phải là tùy tiện, ân chủ phải cất nhắc môn sinh, môn sinh là thần phục
ân chủ, quan hệ giữa hai bên như vậy hết sức kiên cố bền vững. Ân chủ
bán đứng môn sinh tất bị người đời phỉ nhổ, nếu như môn sinh phản bội ân chủ cũng bị coi là loại lòng lang dạ sói, bất kể là trong hay ngoài
triều cũng khó có chỗ đứng chân.
Du Đại Du lệnh cho con trai bái
làm môn hạ Tần Lâm, có thể nói dụng tâm lương khổ. Bất quá dường như Du
Tư Cao còn có chút không được tự nhiên, mới vừa rồi y không gọi là Ân
chủ mà gọi là Tần tướng quân.
Trong lòng Tần Lâm biết rõ ràng
chuyện này, mặc dù Du Đại Du già mới có con, nhưng Du Tư Cao cũng có hơn hai mươi tuổi, so với mình còn lớn hơn mấy tuổi, lại là võ nghệ cao
cường, khí tiết trung nghĩa, danh tướng hổ tử. Hiện tại bắt y bái làm
môn hạ của mình, mặc dù là di mệnh lúc lâm chung của Du Đại Du, nhưng
trong lòng Du Tư Cao khó tránh khỏi có chút gút mắc.
Sống lâu mới biết lòng người, Tần Lâm cũng không nóng nảy, Du Tư Cao là tướng tài
chân chính, chậm mà chắc. Một khi được y tình nguyện phục vụ cho mình,
dưới quyền sẽ có thêm một viên đại tướng có thể thống soái đại quân.
Giường bệnh trong trướng trung quân đã đổi thành quan tài gỗ, Tần Lâm lạy ba
lạy trước linh cữu. Bởi vì Du Tư Cao cùng Trầm Hữu Dung bận chào hỏi
những vị khách khác, Tần Lâm bèn kéo Ngưu Đại Lực hỏi thăm tình hình đêm qua.
Ngưu Đại Lực kể lại một lần chuyện xảy ra trước sau Du lão
tướng quân chầu trời, nhắc tới trước khi Du Đại Du lâm chung cười nói
như thường, duy chỉ có than thở một câu ‘Một đời thanh danh bị hủy bởi
hai chữ gian tham’, không biết là nguyên nhân gì.
- Đó là chuyện xảy ra vào năm Long Khánh thứ sáu...
Thích Kế Quang nói đến chuyện cũ, vẻ mặt hơi có chút tịch mịch:
- Du huynh nhậm chức Tổng Binh ở Quảng Tây, Tuần Án Quảng Tây Lý Lương
Thần đạn hặc Du huynh gian tham, mặc dù có Binh bộ nói chuyện giúp lão,
nhưng vẫn bị miễn chức hồi tịch. Cả đời Du huynh từng bị bảy lần khuất
nhục, bốn lần cách chức đoạt ấm, một lần dẫn độ hạ ngục thiếu chút nữa
chém đầu, tất cả lão đều hồn nhiên không để trong lòng, duy chỉ có hai
chữ ‘gian tham’ này đâm sâu vào tim rỉ máu, đến chết không quên.
Nói xong những lời này, giọng Thích Kế Quang trở nên buồn bã, có lẽ là nhớ
đến cấp trên, đồng liêu cùng các chiến hữu năm đó sóng vai chống Oa:
Tổng Đốc Mân Chiết Hồ Tông Hiến bị Vương Bản Cố vu hãm, lại bị dính líu
Nghiêm Tung chết trong ngục. Tuần Phủ Chiết Giang Chu Hoàn cách chức tự
sát. Tổng Đốc bình Oa Trương Kinh hữu dũng hữu mưu bị Nghiêm Tung hãm
hại chém đầu. Danh tướng Lư Thang bị cách chức oan sau buồn bực mà
chết...
Anh hùng hào kiệt không phải là vinh quang chết trận sa
trường, mà là chết bởi triều đình đảng tranh, chết bởi vu cáo hãm hại,
làm sao không khiến cho người ta thở dài thương tiếc?
Thích Kế
Quang may mắn được Trương Cư Chính thưởng thức, bảo vệ binh quyền, có
thể tiếp tục ở lại biên quan ra sức vì nước. Nhưng phải nhẫn nhịn gánh
vác trọng trách, ủy khúc cầu toàn, bị đại tham quan Dương Triệu ức hiếp, chua cay trong đó há có thể cho người ngoài biết?!
Cho nên trước khi Du Đại Du lâm chung mới bảo con trai lạy làm môn hạ Tần Lâm. Tính
khí ngay thẳng chính trực của Du Tư Cao bị ảnh hưởng của phụ thân, ở
trong quan trường quả thật nửa bước khó đi. Chỉ có lạy làm môn hạ Tần
Lâm có công hộ giá, được mặt rồng ưu ái mới có thể tránh khỏi giẫm vào
vết xe đổ của Du Đại Du.
Du lão tướng quân già mới có con, dù sao cũng không muốn Du Tư Cao vất vả cả đời giống như mình.
Nghe Thích Kế Quang nói xong chuyện cũ, Tần Lâm không nói gì, chẳng qua là cau mày như có điều suy nghĩ.
Ngưu Đại Lực lại nghẹn ngào nói:
- Sư phó lâm chung cũng đưa binh khí của người cho ta, dặn dò ta kiến công lập nghiệp ở dưới quyền Tần trưởng quan.
Dứt lời, Ngưu Đại Lực lấy từ phía sau trướng trung quân ra một cây thiết
côn to hơn tấc, dài chừng một trượng. Chỉ thấy thiết côn toát ra ô quang lạnh lẽo, sờ vào cũng có cảm giác lạnh, bề mặt còn có hình bàn long lồi lõm.
- Tấn Thiết Bàn Long côn.
Thích Kế Quang thấy côn như thấy lão hữu, đưa tay nhận lấy dễ dàng múa ra một côn hoa:
- Côn này nặng chín chín tám mươi mốt cân, được chế tạo bằng thép ròng,
là binh khí tùy thân của Du huynh. Bởi vì Du thế điệt theo học thương
pháp với ta, năm đó Du huynh còn than thở côn này không có truyền nhân.
- Ủa, Ngưu tráng sĩ trời sinh thần lực, tương lai theo Tần lão đệ kiến
công lập nghiệp, hẳn không làm nhục thần binh của Du huynh.
Tần Lâm lấy làm kinh hãi:
- Không phải là Ngưu Đại Lực học kiếm pháp cùng Du lão tướng quân sao? Ta có thanh Thất Tinh bảo kiếm, chuẩn bị sau khi Ngưu Đại Lực học thành
đưa cho y dùng, cần gì dùng côn?!
Thích Kế Quang khẽ phì cười:
- Mặc dù Du huynh viết Kiếm Kinh, thật sự tất cả trong đó đều là côn
pháp. Bảo kiếm tuy bén, không thể làm gì khác hơn là tỷ võ giang hồ, bất lợi chém giết chiến trận. Bậc tráng sĩ dũng mãnh có thừa mà linh xảo
chưa đủ như Ngưu huynh đây nên dùng Tấn Thiết Bàn Long côn nặng nề này,
nếu như dùng kiếm, ngược lại không phát huy ra hết sở trường của y.
Ngưu Đại Lực trợn trừng mắt thật lớn, vốn y đã quen dùng một cây côn gỗ to
bằng miệng chén, đi theo Du Đại Du học tập côn pháp chính là danh sư gặp cao đồ, thầy trò hai người đều cảm thấy Tần Lâm an bài rất thỏa đáng,
không ngờ rằng bản thân Tần Lâm cũng không biết, chỉ là may mà trùng
hợp.
- Đây… đây gọi là đánh bậy mà trúng.
Tần Lâm lập tức đỏ bừng mặt mũi.
Triều đình hết sức nghi ngờ võ tướng, Du Đại Du mới mất, mọi người bất tiện ở lâu trong quân doanh. Sau khi phúng điếu xong Thích Kế Quang lập tức
chạy về Kế Trấn, Tần Lâm dặn dò Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung mấy câu, cũng
dẫn theo Ngưu Đại Lực giục ngựa trở về thành.
Nhìn theo bóng lưng Tần Lâm giục ngựa đi xa, Trầm Hữu Dung chần chờ hỏi:
- Du huynh, Tần tướng quân tính tình cực tốt, mới vừa rồi vì sao huynh…
Ánh mắt Du Tư Cao phức tạp, không biết đang suy nghĩ gì.
Chủ tướng bệnh qua đời, quan tọa doanh hộ ấn, ba hôm sau quan mới đến đảm
nhiệm. Du Đại Du là người Phúc Kiến Tuyền Châu, Du Tư Cao liền vận
chuyển linh cữu phụ thân đến kinh sư tạm để ở Phúc Kiến hội quán.
Quan văn triều Đại Minh gặp tang sự cha mẹ thì phải đinh ưu, rời chức về nhà thủ hiếu ba năm (trên thực tế là hai mươi bảy tháng âm lịch, hơn hai
năm). Nhưng các quan võ thứ nhất trách nhiệm quân sự nặng nề không thể
nào bỏ vị trí mà đi như vậy, thứ hai quan võ bị coi là vũ phu, tựa hồ
không cần quá mức chú trọng phương diện trung hiếu nhân nghĩa, vì vậy
chỉ có một trăm ngày được nghỉ để tang.
Du Tư Cao là tân khoa Võ
Tiến Sĩ, đồng thời cũng có phụ thân Du Đại Du thân trải qua bách chiến
kiếm cho con trai chức thế tập Chỉ Huy Thiêm Sự Vĩnh Ninh Vệ Phúc Kiến
Tuyền Châu, nếu phụ thân qua đời, phải tới Binh bộ làm thủ tục thay
chức.
Khí trời nóng bức, cần phải đưa linh cữu về phía Nam nhanh
chóng, Du Tư Cao quyết định chủ ý cố gắng trong kỳ nghỉ phải làm cho
xong hai chuyện: thứ nhất, thỉnh triều đình ban cho điển tuất (nghi thức tang lễ), thụy hiệu cho phụ thân. Lúc sinh tiền không thể áo gấm về
nhà, sau khi chết hy vọng cũng được oai phong một chút. Thứ hai tới Binh bộ làm thủ tục nhận chức, để sau khi đưa linh cữu về quê sẽ nhậm chức ở quê nhà.
Hôm ấy Trầm Hữu Dung phụng bồi Du Tư Cao đi Tiền Quân Đô Đốc phủ thỉnh điển tuất, thụy hiệu.
Tiền Quân Đô Đốc phủ nằm ở phố Kỳ Bàn phía Tây Giang Mễ hạng, là láng giềng
của nha môn Cẩm Y Vệ. Khi còn sống Du Đại Du cũng đã từng dẫn con trai
tới, cho nên Du Tư Cao cũng coi là xe nhẹ đường quen, chạy thẳng đi tìm
vị Kinh Lịch quan cai quản chuyện này.
Vị Kinh Lịch quan tòng ngũ phẩm này họ Tưởng, là một lão đầu tử hơn năm mươi tuổi khô gầy. Du Tư
Cao rất cung kính đưa văn thư qua, lão tỏ ra bình thản nhận lấy lật qua
lật lại xem, sau đó ra vẻ trịch thượng nói:
- Du lão tướng quân
qua đời, thật là đột ngột, triều đình mất một viên kiêu tướng. Du thế
điệt bất tất phải nhọc lòng, bản quan mau sớm báo lên, điển tuất cùng
thụy hiệu triều đình sẽ xuống rất nhanh.
Du Tư Cao rất hài lòng
ra khỏi Đô Đốc phủ, tự cho là rất nhanh sẽ xong điển tuất và thụy hiệu,
như vậy y cũng tiện đến Binh bộ đi làm thủ tục.
Không nghĩ tới ba ngày trôi qua, năm ngày trôi qua, một mực đợi tám chín ngày, không có
chút động tĩnh nào cả. Đi hỏi vị Tưởng Kinh Lịch kia, người ta vẫn cứ
chậm rãi trịch thượng đáp ‘sắp rồi, sắp rồi’.
Tiếp tục truy vấn chỉ nghe được những lời ậm ừ cho qua chuyện.
Hai người tuổi trẻ cũng không biết, mỗi lần bọn họ đến Tiền Quân Đô Đốc phủ thúc giục, sau khi rời đi, cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu ngồi trên Bạch Hổ
đại đường ở nha môn đối diện đã nhận được tin tức, khi đó nụ cười Lưu Đô Đốc trở nên đặc biệt âm hiểm:
- Hừ, điển tuất, thay chức, nằm mơ đi thôi! Không lật đổ được Tần Lâm, chẳng lẽ cũng không đối phó được
đám tiểu quỷ các ngươi sao? Dám đem thuốc trị mắt cho Lưu Đại Đô Đốc ta, hừ hừ…
Vài lần như vậy, Du Tư Cao vẫn chưa hiểu được ngoắt ngoéo bên trong, Trầm Hữu Dung đã nhìn ra có cái gì không đúng. Hôm ấy vừa ra khỏi Tiền Quân Đô Đốc phủ liền kéo bằng hữu lại:
- Du huynh,
chúng ta đi Binh bộ trước xem thử, tìm lão Đại nhân quen biết nói rõ
nguồn cơn, xin bọn họ giúp cho một chút. Dù sao huynh thừa tập thế chức
cũng phải tới Binh bộ làm thủ tục.
Du Tư Cao suy nghĩ một chút cũng phải, hai người chuẩn bị phong bao, bái thiếp, đi tới Binh bộ thăm dò tình hình một chút.
Nha môn Binh bộ cũng không xa, ở mé Đông phố Kỳ Bàn, giữa Hàn Lâm viện và Lại bộ, đi qua đường cái là đến.
Năm đó Binh bộ Thượng Thư Đàm Luân rất thưởng thức Du Đại Du, trước kia Du
Tư Cao cũng đã cùng phụ thân tới nha môn Binh bộ, bất quá đó là chuyện
ba năm trước đây. Từ năm Vạn Lịch thứ năm Đàm Luân chết khi còn tại
chức, phụ tử Du gia không bước vào ngưỡng cửa Binh bộ nữa. Đương kim
Binh bộ Thượng Thư Phương Phùng Thời thân thiết với Giang Lăng đảng, chỉ xem trọng Thích Kế Quang bái môn hạ Trương Cư Chính mà thôi.
Nhìn đại môn Binh bộ vừa quen thuộc lại xa lạ một chút, Du Tư Cao nhớ tới
tình cảnh hơn ba năm trước cùng phụ thân tới nơi này, được lão Thượng
Thư Đàm Luân nhiệt tình tiếp đãi, lại nghĩ đến Đàm Luân cùng cha mình
lần lượt qua đời, có cảm giác bùi ngùi như vừa qua một kiếp người.
Sau khi hơi dừng lại, Du Tư Cao bước chân lên thềm đá trước cửa Binh bộ.
- Này, tên kia làm gì đó?
Một tên tiểu lại giữa cửa dẫn theo binh sĩ tới, đưa tay ra ngăn lại:
- Ngươi cho rằng đây là hậu viện nhà mình sao, muốn vào thì vào?! Đây là nha môn Binh bộ!
Sáo quan đầu lĩnh gật đầu cười nói:
- Những tên tân khoa Võ Tiến Sĩ này thật là không hiểu quy củ, ai ai cũng cho mình là Võ Khúc tinh quân giáng phàm, ha ha ha…
Du Tư Cao ngẩn ra, năm xưa y không hề bị đối xử như vậy, giận đến da mặt đỏ lên, siết chặt quả đấm.
Ngược lại Trầm Hữu Dung thông hiểu thời vụ có thể co có thể duỗi, hiểu được
vì sao bọn họ nói những lời này, vội vàng đưa hai phong bao nho nhỏ ra:
- Chúng ta không phải là luồn cúi cầu xin chức Võ Tiến Sĩ, vị Du huynh
này là công tử Du lão tướng quân Tham Tướng xa doanh, đến nha môn Binh
bộ làm thủ tục tập chức, kính xin hai vị phương tiện cho.