Cẩm Y Vệ

Chương 479: Chương 479: Va đầu vào vách




Tiểu lại kia ước lượng bạc trong phong bao một chút, vốn y thành thạo vô cùng, lập tức ước lượng được tối đa trong phong bao chỉ có chừng hai ba lượng, lập tức nghiêm mặt:

- Hừ, chỉ có bao nhiêu đó bạc, cho ăn mày hay sao?

Sáo quan kia kéo kéo tiểu lại, thấp giọng nói:

- Cẩu Thư Bạn, họ Du kia trị quân danh tiếng cực tốt, nghe nói trừ binh thư, bản đồ ra không có của cải gì khác, nể mặt lão chúng ta cho qua đi.

Cẩu Thư Bạn ngẩn ra:

- Phí lão ca, ngươi nói như vậy cũng không đúng, chúng ta làm nghề này, ăn chén cơm này không chỉ ngày một ngày hai, bỏ ra tiền vốn cũng không ít…

Trầm Hữu Dung bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cho thêm y thêm hai lượng bạc, lại là sáo quan họ Phí kia nói giúp. Rốt cục Cẩu Thư Bạn gật đầu một cái, phất tay giống như đuổi ruồi cho Du Tư Cao cùng Trầm Hữu Dung tiến vào, giống như vừa ban ân bố thí cho hai người bọn họ vậy.

Du Tư Cao nén giận đi vào trong, lại nghe thấy Cẩu Thư Bạn ở phía sau không tị hiềm chút nào nói:

- Phí lão ca, ta thấy xa doanh kia cũng hết sức béo bở, đại pháo vừa vang lên hoàng kim vạn lượng. Đại pháo nhiều như vậy chỉ cần báo hỏng mấy khẩu, hỏa dược nhiều như vậy báo hỏng mấy vạn cân, lại khấu trừ chút lương hướng, e rằng một năm kiếm được không dưới hai ba vạn lượng bạc. Tên họ Du kia ngồi không một chỗ không chịu lấy tiền, thật là một lão già ngu xuẩn, để lại đứa con cũng đần độn không kém…

Thật là lấn hiếp người quá đáng, Du Tư Cao siết quả đấm định xoay người, thế nhưng Trầm Hữu Dung ở bên cạnh ra sức khuyên giải, cuối cùng thở ra một hơi dài, cố đè xuống lửa giận trong lòng.

Ba năm trước đây có thể tìm Đàm Luân, lúc này đi tìm ai đây? Binh bộ Thượng Thư Phương Phùng Thời cáo bệnh, Tả Thị Lang Tằng Tỉnh Ngô thay mặt chưởng bộ vụ, nhưng hai vị này đều không có giao tình gì với Du gia.

Suy nghĩ một chút cảm thấy nên đi tìm Võ Tuyển Thanh Lại ty. Binh bộ lập ra bốn Thanh Lại ty Võ Tuyển, Chức Phương, Xa Giá, Võ Khố, trong đó Võ Tuyển Thanh Lại ty trông coi tuyển nhận, thăng điều, tập thế, công thưởng... vệ sở quan.

Trầm Hữu Dung biết chuyện, bèn tìm binh sĩ quét sân Binh bộ nhét một miếng bạc vụn, hỏi thăm được Võ Tuyển Thanh Lại ty có hai tên Lang Trung, ba tên Chủ Sự, hôm nay Lang Trung trực ban gọi là Hồ Bang Kỳ, chuyện quan võ thừa tập là y trông coi.

Rất nhanh bọn họ liền gặp được Hồ Bang Kỳ Hồ Lang Trung, vị ty quan này mang bổ phục ngũ phẩm trước ngực, da mặt vàng vọt, để chòm râu dê, ước chừng bốn mươi tuổi. Tuy rằng chức quan không cao nhưng hết sức tự đại, Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung vái chào y sát đất, mí mắt y không động chút nào, chỉ ừm một tiếng trong miệng coi như đáp lễ.

Không có biện pháp, thời này văn quý vũ tiện, Đại Soái chính nhất phẩm biên đình đến Binh bộ bái kiến nhị phẩm Thượng Thư, tam phẩm Thị Lang đều phải quỳ lạy khấu kiến. Hồ Bang Kỳ là chính ngũ phẩm Lang Trung, trong tay nắm tiền đồ của không biết bao nhiêu quan võ nhị tam phẩm, đương nhiên phải tỏ ra kiêu ngạo.

Du Tư Cao trình lên văn kiện ghi lại sự tích trọn đời của phụ thân Du Đại Du, chiến công lớn nhỏ Nam chinh Bắc chiến, Hồ Bang Kỳ lơ đãng lật lật, tiện tay ném lên bàn:

- Du công tử, ngươi muốn thế tập quan chức phụ thân, bản quan không làm chủ được, chuyện này phải xem ý triều đình, hỏi qua Tằng Thị Lang rồi hãy nói.

- Vậy lúc nào thì có thể tìm được Tằng Thị Lang?

Du Tư Cao trợn tròn mắt hỏi tới.

Trong ánh mắt Hồ Bang Kỳ toát ra vẻ hài hước:

- Ôi chao, vậy cũng không biết được. Tằng lão Đại nhân gần đây rất bận rộn, vừa được tướng phủ gọi đi thương nghị quân cơ đại sự, lại vừa thay mặt chưởng bộ vụ, còn phải vào triều tham tán… Bản quan tận lực tranh thủ cho ngươi, bất quá một tháng hay là hai tháng, vậy rất khó nói.

Du Tư Cao bị ép tới mức không thể nổi giận được nữa, không thể làm gì khác hơn là lại hỏi:

- Như vậy điển tuất thì sao, có thể nhờ Binh bộ gởi công văn qua đó, thúc giục Đô Đốc phủ hay không?

- Điển tuất cùng thụy hiệu ư, bản quan xem ra có chút khó khăn...

Khóe miệng Hồ Bang Kỳ toát ra vẻ khinh thường, đưa tay vỗ vỗ chồng công văn:

- Lệnh tôn Du lão tướng quân đã từng bị Tuần Án đạn hặc làm tướng gian tham, tuy sau đó chuyện này giải quyết xong xuôi, nhưng dù sao ban đầu tố án còn để lại tỳ vết. Một người từng bị tố đợi tội, hắc hắc...

Những lời vô tình này giống như dao khắc sâu vào tim Du Tư Cao. Chẳng lẽ phụ thân cả đời trung trinh bất nhị, thanh liêm khí tiết, quay đầu lại vẫn còn lưng đeo ô danh không rửa sạch được mãi sao? Y miễn cưỡng trấn định tâm thần, cố gắng giữ cho giọng nói được bình thản:

- Hồ Lang Trung minh giám, án này dưới thời Đàm lão Thượng Thư cũng đã được giải quyết xóa sạch, cho nên tiên phụ mới được kế nhiệm Tham Tướng xa doanh, chuyện này hẳn có ghi chép lại ở nha môn Binh bộ.

Trầm Hữu Dung cũng hết sức kịp thời lấy năm mươi lượng bạc đưa tới.

- Lớn mật!

Hồ Bang Kỳ chợt nổi giận, vỗ bàn một cái thật mạnh:

- Ta thấy phụ tử các ngươi vừa gian vừa tham giống nhau như đúc. Bản quan thanh liêm như nước, sáng tỏ như gương, há có thể bị các ngươi lừa gạt. Bây đâu, đuổi hai tên quê mùa dám hối lộ công khai này ra ngoài, sau này không cho bọn chúng vào nha môn Binh bộ nữa!

Du Tư Cao cùng Trầm Hữu Dung không kịp đề phòng, bị biến cố đột nhiên xuất hiện làm trợn mắt há mồm. Một đám binh sĩ Binh bộ ùa lên không nói lời gì, đuổi bọn họ ra khỏi nha môn Binh bộ.

Sau lưng bọn họ, Hồ Bang Kỳ vẫn hậm hực nói:

- Xem bản quan là người thế nào chứ, há đâu có lý như vậy! Bản quan phải tố cáo các ngươi tội hối lộ quan viên, luồn cúi vô sỉ, cách đi thế chức của ngươi!

Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung như lạc vào trong mộng, hai người bị đuổi ra phố Kỳ Bàn, tất cả quan viên bốn phía đi qua đều chỉ chỉ trỏ trỏ, lời châm biếm truyền vào trong tai, làm cho hai người bọn họ xấu hổ muốn chết.

- Du hiền điệt, ngươi tới đây làm gì vậy?

Hai vị bằng hữu xoay người nhìn lại, Tần Lâm đang ôn hòa mỉm cười, trong ánh mắt mang theo vẻ ấm áp bọn họ rất ít nhìn thấy trong khoảng thời gian gần đây.

- Tần tướng quân!

Trầm Hữu Dung hết sức mừng rỡ, cơ hồ theo bản năng cảm giác được Tần Lâm đến, vận rủi nhiều lần bọn họ gặp phải trong khoảng thời gian này ắt sẽ được xoay chuyển.

Du Tư Cao thẹn thùng xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, Du Đại Du trọn đời thanh liêm tự thủ, đến lúc chết đi định công luận tội lại bị chụp mũ gian tham, chuyện này làm cho y vô cùng xấu hổ. Là con trai, không những Du Tư Cao không thể rửa sạch ô danh cho phụ thân, ngay cả bản thân mình cũng bị xem như tiểu nhân hối lộ quan viên, luồn cúi vô sỉ, bị đánh ra nha môn Binh bộ, xua đuổi đến phố Kỳ Bàn đông đúc quan viên qua lại, chẳng phải làm cho thanh danh một đời phụ thân bị hủy trong chốc lát?

Du Tư Cao thân trong khốn cảnh, hôm nay càng không mặt mũi nào đối mặt Tần Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.