- Ngoài ra còn có đủ loại tệ nạn như đầu hiến đất đai, lo lót tráng đinh, nếu kéo dài như vậy mãi,
thuế không thu được vào kho phủ mà về tay đạt quan hiển quý nhà giàu,
tài nguyên triều đình khô kiệt. Sinh kế dân gian trì trệ, chỉ vì đại họa quốc gia này!
Chuyện treo cờ hiệu quan hàm miễn thuế, Tần Lâm đã biết từ sớm. Mấy năm
trước hắn đi từ Kỳ Châu đến Nam Kinh chính là mượn danh hiệu quan hàm
cẩm y Bá Hộ, ngồi Giao Bạch thuyền một chuyến miễn phí, người ta còn
chiêu đãi ăn uống thật ngon.
Phủ Trương Tứ Duy mượn quan hàm danh hiệu kinh doanh, chính là lợi dụng
điểm này, bất quá quy mô lớn, trốn thuế rất nhiều. Nhưng tệ nạn xảy ra
bởi chế độ triều đình, không vì bản thân Trương gia, đây cũng là một
trong những nguyên nhân mới vừa rồi Tần Lâm không làm khó dễ bọn họ.
Không chỉ có Trương gia, Mã gia của Cố Đại Học Sĩ Mã Tự Cường, Vương gia của tiền nhiệm Tổng Đốc Tuyên Đại Binh bộ Thượng Thư Vương Sùng Cổ,
những đạt quan hiển quý đất Quan Trung, Tam Tấn này đồng thời còn là phú thương cự cổ.
Trương Cư Chính tiến hành phong cống Yêm Đáp Hãn, mở ra buôn bán nơi
biên giới là xuất phát từ công tâm. Mà năm xưa Vương Sùng Cổ, Mã Tự
Cường tán thành chuyện này, hoặc nhiều hoặc ít mang chút tư tâm. Bọn họ
là phú thương, nếu có thể làm ăn với người Mông Cổ, hơn nữa còn là miễn
thuế, muốn không kiếm nhiều tiền cũng không được.
Dùng ngôn ngữ đời sau Tần Lâm mà nói, miễn thuế quan hoạn là vấn đề thể
chế, ngược lại cũng không trách các nhà Trương, Vương, Mã.
Nhưng nghe nói đầu hiến đất đai, Tần Lâm liền kinh ngạc:
- Trương Giang Lăng thanh lý đất đai, Vương Quốc Quang biên chế Vạn Lịch Hội Kế Lục, chẳng lẽ khu vực Quan Trung không tiến hành sao?
Doãn Tân Thương cười:
- Thế lực cự thất Quan Trung dây mơ rễ má, trong triều Giang Lăng tướng
công cũng phải nể trọng Trương Tứ Duy, Vương Sùng Cổ, Mã Tự Cường… quan
địa phương lại càng mắt nhắm mắt mở. Mấy năm trước lúc triều chính mới
đẩy mạnh còn qua loa đôi chút, sau khi Giang Lăng tướng công chịu hàm
oan, triều chính mới bị phế, bọn họ còn tiết kiệm được cả công phu qua
loa.
Tần Lâm một tiếng thở dài, hắn từng nghe cha con Trương Cư Chính, Trương Tử Huyên và Từ Văn Trường đề cập tới Vương Sùng Cổ, Mã Tự Cường, nói
rằng năng lực của bọn họ, nhất là năng lực chỉ huy vận trù biên đình cực kỳ xuất sắc, có thể gọi là năng thần. Đáng tiếc liên quan tới lợi ích
cá nhân, bọn họ lại…
Không nghi ngờ chút nào, nếu như Tần Lâm đối nghịch với Bồ Châu Trương
gia, đối thủ của hắn tuyệt đối không chỉ là đương kim Thủ Phụ Đại Học Sĩ Trương Tứ Duy.
Để cho Lục Viễn Chí giao thiệp cùng thuế lại, Tần Lâm và Doãn Tân Thương nói chuyện trên trời dưới đất, từ trong miệng y biết được không ít sự
tích về nhà giàu có thế gia Quan Trung. Mà Doãn Tân Thương lấy Bạch Hào
Tử Binh ra thỉnh giáo, lại hỏi thử thế cục thiên hạ, Tần Lâm nhất nhất
đáp lại theo hiểu biết của mình.
Cuối cùng, Doãn Tân Thương gấp sách lại than thở:
- Giang Lăng tướng công muốn triều chính mới mở ra thời kỳ hưng thịnh,
đáng tiếc ông trời không có mắt khiến cho một ngôi sao sáng rụng rơi, bệ hạ trọng dụng Trương Tứ Duy, Nghiêm Thanh, kể cả đám đại thần đảng cũ
như Triệu Dụng Hiền, Ngô Trung Hành, Vương Dụng Cấp… khí tượng trung
hưng đã hoàn toàn sụp đổ. Tần tướng quân cho là thiên hạ này còn có thể
thu thập được chăng?
Tần Lâm hơi nghĩ ngợi, chợt giơ tay chỉ Quan Tây:
- Ta đã học qua y, lấy y bệnh mà nói, hôm nay triều Đại Minh bệnh ở dạ
dày, vẫn còn có thể trị được. Nhưng nếu sợ bệnh ngại y mà trì hoãn mãi,
dần dần bệnh đến thời kỳ chót, đến lúc đó thần tiên khó cứu.
- Lấy vùng đất hiểm yếu Quan Trung này mà nói, hôm nay bất quá chỉ là
dân gian khốn khó, mấy chục năm e rằng sẽ đi tới tình cảnh dân không
biết nhờ vào đâu để sống, không phì nhiêu màu mỡ giống như địa phương
Giang Nam. Đến năm gặp thiên tai triều đình thiếu tiền chẩn tế, lúc ấy
ắt sẽ có dân chạy nạn bốn phía, chỉ cần có người dám đứng ra vung tay hô hào, đó chính là Trần Thắng Ngô Quảng sống lại.
Doãn Tân Thương hoảng hốt, y đi lại Quan Trung, du ngoạn biên ải, cho ra kết luận giấu tận đáy lòng không dám cho người khác biết, lại bị Tần
Lâm một lời vạch trần, quả thật vô cùng kinh hãi.
Hai người trò chuyện với nhau thật lâu, có cảm giác như vừa gặp đã thân, ước chừng hai canh giờ Tần Lâm mới cáo từ rời đi. Hắn không nói ra ý
chiêu mộ, Doãn Tân Thương tựa hồ cũng không có ý này, hai người cười một tiếng từ biệt.
Lúc gần đi hắn cúi đầu nhìn vết bánh xe thương đội Trương gia vừa rồi, như có điều suy nghĩ.
Tần Lâm dẫn dắt mọi người đi xa, Bạch Sương Hoa nhẹ nhàng cắn cắn đôi môi, suy nghĩ một chút chợt thấp giọng hỏi:
- Vì sao ta lại cảm thấy tên Doãn Tân Thương này cố ý chờ ngươi ở chỗ này?
Tần Lâm sờ sờ mũi, cười ha hả:
- Có lẽ...
-----------
Ở quan thành, Doãn Tân Thương nhìn theo bóng bọn Tần Lâm dần dần biến
mất cuối quan đạo, mới xoay người vào quan thành, tiến vào nha môn nho
nhỏ của mình.
Đã có mấy người chờ ở bên trong, vị ‘công tử’ cầm đầu thân mặc áo choàng vải trắng, lưng thắt một sợi đai bằng cỏ gai, mặt trái xoan anh tuấn vô cùng, chính là Trương Tử Huyên cải nam trang. Mà người đứng nghiêm bên
cạnh nàng lại là quản gia tướng phủ Du Thất gia cực kỳ oai phong chốn
kinh sư năm xưa, còn có bốn tên thị vệ tay án chuôi đao.
Trương Tử Huyên ngồi ngay ngắn trên Thái Sư ỷ, ngọc thủ nâng chén trà, nhẹ nhàng dùng nắp chén gạt bọt bên trên:
- Doãn tiên sinh, tướng công nhà ta có lọt được vào pháp nhãn của ngươi chăng?
- Chuyện này còn cần phải nói? Trượng phu của tiểu thư tất nhiên là nhân tài nhất đẳng thiên hạ rồi!
Du Thất theo lệ trước hết tung hô vài câu, sau đó nhìn về phía Doãn Tân Thương cau mày nói:
- Doãn lão đệ, ta khuyên ngươi thức thời vụ một chút, lão gia nhà ta
trước đây có ân với ngươi không cần phải nói, Tần cô gia nổi tiếng thiên hạ, ngươi cũng không nên không thức thời hiểu chuyện.
Mặc dù Giang Lăng tướng phủ xui xẻo, nhưng môn sinh cố lại rải khắp
thiên hạ. Thánh chỉ tịch biên gia sản được Tần Lâm ngăn cản, cho nên uy
phong Du Thất gia cũng chỉ giảm một chút so với năm xưa.
Doãn Tân Thương tự có cân nhắc trong lòng, không thèm so đo với Du Thất, hướng về phía Trương Tử Huyên vái chào thật sâu:
- Nhờ ơn tiểu thư nâng đỡ, Doãn mỗ xin dốc hết toàn lực vâng mệnh.
Du Thất gật đầu một cái, tuy rằng giọng điệu của lão vừa rồi hết sức
kiêu ngạo, thật ra trong lòng rất là khẩn trương, nghe nói Doãn Tân
Thương bằng lòng rời núi tương trợ, chỉ cảm thấy vô cùng vui mừng.
Doãn Tân Thương là người Hồ Bắc Dĩnh Trung. Dĩnh Trung ở cách Giang Lăng rất gần, trước kia y từng chịu ân huệ tướng phủ, Trương Cư Chính cũng
nhắc binh pháp thao lược y cực kỳ lợi hại.
Năm năm trước, thiên kim tướng phủ còn chưa xuất giá từng hỏi phụ thân như vầy:
- Nếu Doãn tiên sinh đã là đại gia binh pháp đương thời, vậy sao không đặc biệt trọng dụng?
Trương Cư Chính đầu tiên là cười không đáp, nhưng bị nữ nhi quấn lấy hồi lâu, lúc này lão mới cười nói:
- Họ Doãn thao lược quỷ thần khó lường, nhưng tài học của y lại không
phải là binh pháp gìn giữ xã tắc, mà là dị thuật đồ long vào thời loạn.
- Hiện tại lão phu đang chấp chính, triều Đại Minh đang là thời bình, nào có đất dụng võ cho Doãn
Tân Thương. Chỉ mong sở học của họ Doãn vĩnh viễn không thể thi triển,
đó mới là phúc của xã tắc.
Doãn Tân Thương bị Trương Cư Chính làm lơ hơn mười năm, thuật đồ long
không thể thi triển, thanh danh lặng lẽ không ai nghe thấy, chỉ có một
quyển Bạch Hào Tử truyền lưu đời sau. Hôm nay Trương Tử Huyên không để ý phụ thân dặn dò, dẫn kiến y cho Tần Lâm, ắt sẽ làm nên một phen sóng
gió.
Trương Tử Huyên nhớ lại đối thoại năm xưa với phụ thân, trong lòng đột
nhiên đau nhói, ngoài mặt lại nở một nụ cười, đặt chén trà xuống bàn
hỏi:
- Không phải là ta nâng đỡ ngươi, là tương lai ngươi phải theo Tần huynh làm ra một phen sự nghiệp. Nghe nói Doãn tiên sinh có khả năng nhìn
người rất hay, xin hỏi trong mắt ngươi, Tần huynh là người thế nào?
Doãn Tân Thương thoáng nghĩ ngợi, sau đó chém đinh chặt sắt nói:
- Năng thần thời bình, gian hùng thời loạn!
Trương Tử Huyên nghe vậy sửng sốt, tiếp theo cúi đầu, dùng thanh âm chỉ có mình có thể nghe được lẩm bẩm: sở kiến lược đồng.
Du Thất kinh hãi trong lòng, hết nhìn Doãn Tân Thương lại nhìn Trương Tử Huyên, phát hiện ra càng ngày mình càng không hiểu nổi hành vi của tiểu thư, đáy lòng sinh ra nỗi sợ mơ hồ khó lòng diễn tả.
-----------
Núi non chập chùng, sóng xanh gào thét, Đồng Quan lộ vô cùng hiểm trở.
Trên quan đạo từ Hàm Cốc quan đến Đồng Quan, đoàn người Tần Lâm thả ngựa đi chậm rãi, sắc trời dần dần tối. Hỏi thăm tiều phu ven núi nơi nào có khách sạn, tiều phu chỉ về phía trước, nói chỉ cần rẽ qua là có thể
nghỉ trọ, nếu bỏ qua nơi đó vậy phải đi thêm hai mươi dặm nữa.
Quả nhiên quan đạo cạnh bờ Hoàng Hà có một thôn trang nhỏ, mọi người
giục ngựa chạy tới. Xa xa nghe tiếng người hô ngựa hí, lại nhìn thấy rất nhiều xe ngựa, người làm đang tắm gia súc, thì ra thương đội phủ Trương Tứ Duy cũng nghỉ đêm ở đây.
Người làm trong thương đội thấy Tần Lâm cũng tới bèn gật đầu một cái
chào hỏi, dù sao cũng từng có duyên gặp mặt một lần dọc đường.
Tào Tứ mặt đỏ bừng vì rượu, được một kỹ nữ quê mùa son phấn nồng đậm dìu ra khỏi phòng, nôn thốc nôn tháo ven đường. Y cảm thấy tỉnh hơn một
chút, nhìn thấy bọn Tần Lâm tới lập tức trừng mắt, tay án chuôi đao cười lạnh nói:
- Tiểu tặc từ đâu tới, dám đi theo sau gia gia? Ngươi tính sai rồi, mắt Tào Tứ gia này không để hạt cát lọt vào.
Tần Lâm nhướng mày, gặp phải loại người cuồng vọng như vậy thật là không giải thích được.
Lục Viễn Chí lập tức phản bác:
- Đại lộ rộng mênh mông, mỗi người đi một bên, ngươi quản được chúng ta
sao? Chẳng lẽ con đường từ Hàm Cốc quan đến Phong Lăng Độ này đã bị
ngươi mua rồi sao?
- Tiểu tử thối, dám mạnh miệng với Tào Tứ gia, hức...
Tào Tứ nấc một cái.
Tên thôn kỹ thấy đám Tần Lâm cũng toàn là hán tử cường tráng, sợ chỗ làm ăn của mình bị phá nát, vội vàng khuyên giải:
- Tào Tứ gia, ngài đại nhân đại lượng, cần gì so đo với bọn họ như vậy?
Nào, vào phòng đi, nô gia sẽ bồi tiếp ngài uống chén hợp hoan.
Tào Tứ nổi sắc tâm bèn bỏ Tần Lâm bất kể, ôm thôn kỹ quay vào phòng.
Sáng sớm hôm sau, đám Tần Lâm dậy thật sớm, chuẩn bị chạy tới Phong Lăng Độ trước tên Tào Tứ này. Nếu bị đối phương chiếm trước, xe ngựa gia súc lương thực nhiều như vậy, không biết bao lâu mới có thể đến phiên bọn
Tần Lâm qua sông.
- Tào Tứ gia, bọn họ đi rồi!
Một tên người làm khom người báo ở ngoài cửa thôn kỹ.
Tào Tứ ôm thôn kỹ sờ soạng khắp nơi, cười xấu xa đắc ý.
-----------
Truyền thuyết thượng cổ Nữ Đế Nữ Oa họ Phong, Sơn Tây Bồ Châu Phong Lăng là lăng mộ của nàng, bến đò nằm ở Phong Lăng trấn trên bờ Nam Hoàng Hà, vì vậy được đặt tên Phong Lăng Độ.
Phong Lăng Độ này từ xưa tới nay chính là bến đò lớn nhất trên Hoàng Hà, là nơi yếu đạo yết hầu nối liền bình nguyên Hà Lạc, Quan Trung, Tần
Xuyên, Tam Tấn. Cho nên triều đình lập ra Tuần Kiểm ty và Thuyền Chính
ty, quản hạt sự vụ lớn nhỏ trên bến đò.
Lúc Tần Lâm dẫn người chạy tới Phong Lăng Độ, xa xa nhìn thấy không ít
binh sĩ Tuần Kiểm mặc áo xám có số hiệu đi tới đi lui bên bờ, bờ Nam bên này đậu rất nhiều thuyền bè lớn có nhỏ có, nhiều không đếm xuể.
Lục Viễn Chí vỗ tay, cười ha hả:
- Thật là may mắn, vừa tới nơi đã có thuyền, sắc trời thay đổi có vẻ sắp mưa. Hiện tại thật là hay quá, chúng ta sang Phong Lăng trấn bờ bên kia Hoàng Hà nghỉ ngơi, có nước nóng canh nóng thoải mái một phen…
Bờ Nam Hoàng Hà thuộc về Hà Nam, bờ Bắc chính là địa giới Sơn Tây Bồ
Châu, Phong Lăng trấn lại là quê của Trương Tứ Duy. Bất quá Tần Lâm
không có giao tình gì với lão nhân gia, sẽ không tới Thiếu Sư phủ kia
bái kiến. Sau khi qua sông sẽ nghỉ ngơi tránh mưa ở Phong Lăng trấn, sau đó phải tới nha môn Cẩm Y Vệ ở Bồ Châu thành đưa thiếp trình diện.
Cỡi ngựa khổ cực hơn đi thuyền không ít, chúng huynh đệ Hiệu Úy bôn ba
mấy ngày liên tiếp mệt mỏi, nghe nói qua sông chính là địa giới Bồ Châu, rốt cục đã tới đích, ai nấy đều lộ vẻ vui mừng.
Tần Lâm lại khẽ nhíu mày, giơ roi chỉ Phong Lăng Độ:
- Có cái gì không đúng, đò ngang trên sông chỉ có sang Nam, không thấy
ngược Bắc. Dân chúng tụ tập trên bến càng ngày càng nhiều, binh sĩ Tuần
Kiểm ty qua lại đàn áp, chẳng lẽ có biến cố gì?
Mọi người định thần nhìn kỹ, quả nhiên Tần Lâm nói đúng, những đò ngang
kia không phải là đang chờ khách ở bờ Nam, rõ ràng là bị binh sĩ Tuần
Kiểm ty giữ lại.
Vì sao phong tỏa bến đò như vậy? Không phải là hồng thủy bộc phát, mặt
sông nước chảy cũng không xiết, không phải là binh tai, vì không nghe
thấy tin tức gì, vậy vì sao ngăn chặn phong tỏa một bến đò lớn như vậy?
Tần Lâm dẫn người giục ngựa tiến lên, mười mấy con ngựa chạy rầm rập tới bến đò.
Hai tên cung binh đang duy trì trật tự chào đón, thấy đám Tần Lâm cỡi
ngựa tốt biết rằng có chút lai lịch, thái độ bọn họ rất khách sáo, ôm
quyền nói:
- Khách nhân đi đâu vậy, bến đò đông người, xin xuống ngựa, không nên chạy loạn.
Tần Lâm tung người xuống ngựa, tiện tay ném ra hai miếng bạc vụn, nói
muốn qua sông đi Bồ Châu, hỏi bọn họ vì sao phong tỏa bến đò không cho
phép thông hành.
Cung binh Tuần Kiểm ty đều là tráng đinh bản địa, hai người này thấy bạc lập tức vui mừng hớn hở, gật đầu khom người nói:
- Bẩm đại gia, hôm nay trời còn chưa sáng đã có người của Thiếu Sư phủ
tới, nói thương đội của phủ còn cách đây chừng hai mươi dặm, bảo Tuần
Kiểm ty chúng ta chuẩn bị đò ngang sẵn sàng để đưa bọn họ qua sông. Cho
nên Hắc Tuần Kiểm bản ty đem hết đò ngang bờ Bắc sang bờ Nam, chờ lát
nữa đưa các lão gia quản gia Thiếu Sư phủ sang sông trước, sau đó mới
đưa các khách nhân khác.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực nhìn nhau cười khổ, đều cảm thấy cẩu nô tài
Trương Tứ Duy thật sự lấn hiếp người quá đáng, dám bảo bến đò dừng hoạt
động, chỉ cho chở hàng phủ mình, khiến cho rất nhiều dân chúng phải vất
vả chờ đợi.