Có lẽ là Doãn Tân Thương ở Hàm Cốc quan đã quá lâu, lâu tới mức không
thể nào diễn tả, cho nên hiện tại gặp phải người có thể đàm binh luận võ như Tần Lâm, chỉ cảm thấy hận rằng gặp nhau quá muộn.
- Thì ra tiên sinh là hậu nhân của Doãn Hỷ, cho nên cái học của Đạo gia dung hòa trong binh pháp.
Bạch Sương Hoa đi tới đây không biết từ lúc nào, vận công lên tiếng nói.
Tần Lâm vỗ trán một cái, lúc này mới hiểu ra lai lịch người này, năm xưa Lão Tử cỡi thanh ngưu qua Hàm Quan, bị Quan Lệnh Doãn Hỷ dùng mọi cách
giữ lại, không thể làm gì khác hơn là viết năm ngàn chữ Đạo Đức kinh mới được quá quan. Doãn Tân Thương chính là hậu nhân Doãn Hỷ, mối quan hệ
này đã rất lâu đời.
Tâm trạng Doãn Tân Thương cực tốt, đi vào trong bê ra một bộ sách, ngoài bìa viết mấy chữ Bạch Hào Tử Binh. Tần Lâm mở ra xem thử, chỉ thấy lời
nói đầu viết rằng: từ xưa người không mưu vạn thế, không đủ mưu một
thời, kẻ không mưu toàn cục, không đủ mưu một nước….
Tần Lâm cùng Bạch Sương Hoa liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được nỗi khiếp
sợ trong mắt đối phương. Có lẽ người này còn thiếu sót kinh nghiệm luyện binh thực tế, nhưng hiểu biết về binh pháp thao lược đã đạt đến trình
độ cực cao.
- Hai vị hẳn không phải là khách nhân bình thường…
Doãn Tân Thương đột nhiên tới gần thấp giọng hỏi, cười rất là giảo hoạt:
- Nếu là thương nhân tầm thường, há có thể xem hiểu Bạch Hào Tử Binh của ta. Mộc Cận huynh thân mang khí tức sát phạt, sát khí nặng tới nỗi thần quỷ tránh xa, hai mắt lấp lánh như điện, hẳn chính là cẩm y Tần Thái
Bảo bị cách chức đày tới Bồ Châu!
Tần Lâm khẽ nhướng mày.
Hai chân Bạch Sương Hoa bất đinh bất bát, âm thầm vận Bạch Liên Triều Nhật thần công đến tột đỉnh, bất động thanh sắc nói:
- Vậy ngươi có biết ta là ai hay không?
- Mi mục như họa, anh khí bừng bừng, sát khí không thua gì Tần Thái Bảo...
Doãn Tân Thương quan sát một phen, cười nói:
- Phu nhân nhất định là vị tướng môn hổ nữ của Ngụy Quốc Công phủ
Thì ra cũng có lúc ngươi nhìn lầm! Bạch Sương Hoa cười hắc hắc, lặng lẽ thu chưởng lực.
Doãn Tân Thương thở ra một hơi thật dài, mồ hôi đã sớm chảy ướt lưng,
ngay cả chân cũng đã hơi nhũn ra. Bất kể là đại gia binh pháp, hiện tại
trong tay y cũng không có một binh một tốt, giáo chủ Ma giáo muốn lấy
tính mạng y là hết sức dễ dàng.
- Doãn đầu nhi, đây là khách nhân của ngươi ư, nên thu thuế thì chúng ta phải thu.
Một tên thuế lại thấy Tần Lâm và Doãn Tân Thương nói chuyện lâu như vậy, không nhịn được nhắc nhở bọn họ.
Doãn Tân Thương áy náy cười cười, chức thuế lại của y là coi chìa khóa
Hàm Cốc quan, duy trì quan thành, bắt trộm đã có Tuần Kiểm ty, thu thuế
có Diêm Thuế quan, mỗi người mỗi nhiệm vụ.
Tần Lâm cũng không có hàng hóa gì, chỉ có hành lý tùy thân, đóng thuế
cũng không được mấy tiền. Thế nhưng tên thuế lại kia bới lông tìm vết,
lục soát vô cùng cẩn thận, dường như cho rằng bọn họ buôn lậu.
Mấy tên binh sĩ Tuần Kiểm ty len lén cười, Triệu đầu nhi thu thuế hiềm
họ Doãn vướng tay vướng chân, muốn tìm cách đuổi đi, cho nên cố ý làm
mất mặt.
Bạch Sương Hoa khẽ cau mày liễu, Bạch Liên giáo chủ giết chết quan lại
triều Minh không biết bao nhiêu, giết thêm vài tên thuế lại cũng không
đáng kể gì.
Tần Lâm vội vàng kéo nàng lại, tránh cho nàng nổi giận làm càn, tính tình giáo chủ Đại nhân quả thật vô cùng nguy hiểm.
Tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên, kèm theo tiếng trục xe két két, một
thương đội từ phía Đông đi tới, đội ngũ thật dài không thấy đâu là cuối, ngựa kéo xe thở phì phì liên hồi. Trên xe ngựa chở những bao lương thực nặng nề, mỗi bao dài năm thước rộng hai thước, đựng căng đầy lương thực bên trong, có thể thấy vài hạt gạo trắng rơi ra từ vết rách ngoài bao.
- A, Tứ gia ngài đã về rồi!
Thuế lại cùng binh sĩ nhất thời hớn hở vui mừng nghênh đón, gật đầu cúi người với một tên đại hán dẫn đầu thương đội.
Đại hán kia ngồi trên càng một chiếc xe lớn, mặt vuông miệng rộng, mặc
một chiếc áo khoác ngắn bằng vải trắng để lộ bộ ngực, trên có một nốt
ruồi đen với một chòm lông dài, vẻ mặt hết sức kiêu căng, hừ vài tiếng
trong mũi coi như đáp lại.
Rõ ràng lương thực cùng hàng hóa rất nhiều, nhưng thuế lại không có ý
thu thuế, chỉ đứng ở bên đường không ngừng cười bồi, mặc cho thương đội
chạy thẳng qua.
Tần Lâm nhìn qua cũng biết ngay là chuyện gì, biết rõ còn hỏi, lớn tiếng hỏi thuế lại kia:
- Lão huynh, vì sao ngươi nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy, vì sao
khám xét chúng ta tỉ mỉ, thương đội này có thật nhiều hàng hóa, lại
không đi thu thuế bọn họ?
- Mắt chó của ngươi mù rồi sao?!
Thuế lại nhảy dựng lên cao ba thước, chỉ cờ xí cắm hai bên đại hán đánh
xe, trên có mấy chữ: Thiếu Sư phủ, Trung Cực Điện Đại Học Sĩ Trương.
- Thiếu Sư phủ, Trung Cực Điện Đại Học Sĩ Trương...
Tần Lâm gằn từng chữ trên cờ xí, giả vẻ như bừng tỉnh ngộ:
- À, thì ra là phủ Trương Phượng Bàn tướng công Bồ Châu, thất kính thất kính.
Bạch Sương Hoa thầm nhủ trong lòng: Trương Tứ Duy thì có gì đặc biệt hơn người!? Nàng lạnh lùng nét mặt, chuẩn bị lên tiếng quát tháo, lại thấy
Tần Lâm lặng lẽ khoát tay áo một cái, ý bảo nàng không nên tranh chấp.
Thuế lại chó cậy thế người rất là đắc ý, dường như nhắc tới tên Bồ Châu
Trương Phượng Bàn tướng công, miễn cưỡng có thể nịnh nọt thương đội
Trương phủ, mình sẽ rất oai phong.
Đại hán cầm đầu đoàn xe đi ngang qua, nghe thấy Tần Lâm đối đáp với tên
thuế lại bèn quay mặt sang nhìn nhìn hắn, sau đó nhổ toẹt xuống đất:
- Con thỏ nhỏ chết bằm từ đâu tới nói nhăng nói càn như vậy, thu thuế ư, cho dù là chúng ta ôm bạc tới nộp, chỉ sợ cũng không ai dám thu!
Thuế lại đổi sắc mặt, chỉ nhìn một cách đơn thuần nụ cười nịnh hót của y còn hiếu thuận hơn phục dịch cha ruột, luôn miệng nói:
- Đúng vậy, chỉ bằng vào mặt mũi của Tào Tứ gia đã đáng giá vạn lượng
hoàng kim, nói cái gì mà nộp thuế, cũng chỉ có kẻ quê mùa không biết
chuyện mới nói như vậy.
Người này nói chuyện mắng xéo người khác, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực
muốn phát tác. Bất quá nhìn lại thần sắc Tần Lâm ung dung không vội vã,
tựa hồ trong lòng sớm có tính toán, hai người bọn họ không thể làm gì
khác hơn là tạm thời nhẫn nại.
Doãn Tân Thương lại khẽ gật đầu một cái, thầm nói Tần Lâm rõ ràng không
phải là hạng người chịu nhịn trước mặt người khác, hiện tại ẩn nhẫn
không phát tất có mưu đồ. Chuyện này hợp với tôn chỉ binh pháp ‘Không
giận mà hưng binh’, muốn bắt cố thả, quả thật là bậc kiêu hùng.
Tào Tứ thấy Tần Lâm không lên tiếng, chỉ cho là tên nhà quê này bị dọa
sợ cho không nói nên lời, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, cả đoàn xe ngựa dần dần đi xa.
- Theo như vậy, từ trước tới nay hàng hóa của Trương phủ Bồ Châu đều không có đóng thuế…
Tần Lâm tự nhủ, sờ cằm như có điều suy nghĩ.
Doãn Tân Thương thở dài:
- Quy củ cũ của triều Đại Minh, xe thuyền có treo đèn lồng quan hàm
chính là của quan quyến, không bao giờ phải nộp thuế. Trước kia ít nhất
Tiến Sĩ mới có tư cách này, nhưng những năm gần đây một số Cử Nhân cũng
cho người ta mượn cờ hiệu kinh doanh.