Môn nhân Na Trá quyền cười
nói lớn tiếng đi tới bên dưới cáo thị, ngẩng đầu lên xem, tên cầm đầu
đột nhiên giật mình kinh hãi ngã lăn ra dất.
- Trời ơi, ghê… ghê quá… Đây là người hay ngưu đầu mã diện?
Đại sư huynh Na Trá quyền vừa bực mình vừa buồn cười.
Chỉ thấy màu sắc nét vẽ trên cáo thị tương đối nhạt, là dùng bút chì vẽ. Loại bút chì này dần dần được tiêu thụ rất nhiều, thợ mộc, tiểu nhị đều dùng tới, mọi người cũng biết.
Nhưng nội dung vẽ trên đó thật sự quá ghê tởm, tên tội phạm này cũng
thật là xấu xí, má trái mập, má phải gầy, một mắt hí một mắt lé, ngay cả hai lỗ mũi cũng một lớn một nhỏ, miệng cũng méo xệch. Toàn thân há chỉ
méo mó xấu xí, quả thật là còn xấu hơn cả Trư Bát Giới.
- Trời ơi, xấu xí tới mức như vậy, chẳng trách nào chỉ có thể làm đạo tặc!
Môn nhân Na Trá quyền thấy vậy than thở.
Một tên sư đệ tỏ vẻ không hiểu nói:
- Quỷ Thôn Tam Lang xấu xí nổi danh trên chốn giang hồ cũng không xấu
như tên này. Trên giang hồ ta cũng biết được chút phong thanh, chớ nói
Sơn Đông chúng ta, cho dù là cả lục lâm sáu tỉnh phía Bắc cũng không có
nhân vật như vậy.
Mấy người bọn họ thiếu niên hăng hái, muốn đi bắt đạo tặc dương danh lập vạn, quyết không tin tà, cho nên đi sang cửa Bắc xem thử.
Không ngờ rằng cáo thị nơi này lại khác, cáo thị ở cửa Đông xấu xí bất
thành nhân dạng, ở cửa Bắc lại là đồ hình mày rậm mắt to, duy chỉ có hàm răng hô nhô ra phía trước.
Mấy vị môn nhân Na Trá quyền này như lạc vào trong mây mù, nhất tề đưa tay giụi giụi mắt:
- Không thể nào, đây rõ ràng là một người khác! Xem cáo thị kìa, còn nói là Hồ Ngốc Tử, đây rõ ràng là quỷ đầu thai, cho dù là gặp mặt ta cũng
không thể nhận ra được.
Há chỉ là cửa Đông cửa Bắc không giống nhau, cửa Nam cửa Tây, cửa các
nha môn và các giao lộ, và đồ hình bọn bộ khoái nha dịch cầm trong tay
hỏi thăm người đi đường cũng không bức nào giống bức nào.
Có cái mắt lé, có cái mũi vẹo… Cuối cùng các sư huynh đệ Na Trá quyền
cũng hiểu rõ, đây không phải là vẽ nhiều tên tội phạm khác nhau. Mà là
vì kỹ thuật của người vẽ đồ hình này quá kém, khiến cho xiên xẹo xấu xí, không cái nào giống cái nào.
- Bằng vào đồ hình này, thần tiên cũng không cách nào bắt được Hồ Ngốc Tử kia!
Sư huynh đệ Na Trá quyền phun một bãi nước bọt xuống đất, bừng bừng tức
giận trở về võ quán. Giấc mộng võ hiệp bắt ác tặc, làm đại hiệp, dương
danh lập vạn không ngờ rằng vì đồ hình vẽ quá ác liệt, còn chưa ra cửa
đã phải trở về tay trắng.
Không cần phải nói, những bức đồ hình xấu xí này đều xuất phát từ tay của Từ Đại tiểu thư.
Vậy những đồ hình của Thanh Đại vẽ đêm qua và đồ hình Tần Lâm vẽ trước đây đã biến đi đâu mất?
Trong một góc tối âm u, có một đôi mắt vô cùng gian hiểm nanh ác đang nhìn những đồ hình kia, nở một nụ cười dữ tợn:
- Ha ha ha, quan phủ quả thật là kém cỏi bất tài, vẽ đồ hình như vậy cho dù là đối diện cũng không thể nhận ra, làm sao bắt giữ gia gia cho
được?
Người này tuổi ngoài bốn mươi, thân khoác áo choàng bông bằng vải thô,
đầu đội mũ lông che đi cái trán hói. Vóc người không cao không thấp,
tướng mạo bình thường không có gì lạ, duy chỉ có đôi mắt tam giác thỉnh
thoảng lóe hung quang lộ ra vẻ vô cùng gian trá hung ác.
Nếu như Tề Tái Hoa, Tập Đông Thắng có ở chỗ này nhất định sẽ la hoảng
lên, bởi vì người này chính là Hồ Ngốc Tử đã ráp thi thể giả của mình,
vờ như đã chết để có thể lẩn trốn không ai biết.
Không, tên thật của y dĩ nhiên không phải là Hồ Ngốc Tử, càng không phải là Hồ Nhất Đao chuyên ghi chép tiền nong của Hội Xương tiêu cục. Y tên
là Hồ Vân Bằng, vốn là phân đà chủ Bạch Liên giáo phân đà Sơn Đông, hung tàn xảo trá khiến cho hắc bạch lưỡng đạo Sơn Đông nghe danh phải kinh
hồn khiếp vía, hiệu là Huyết Hải Phi Bồng.
Kể từ khi sư huynh Huyết Hải Phiêu Bình Đoạn Hải Bình chết dưới tay Tần
Lâm, Hồ Vân Bằng kế nhiệm địa vị trưởng lão Bạch Liên giáo của sư huynh, trở thành Đại tướng số một dưới quyền Phụng Thánh Tả Sứ Cao Thiên Long. Y mượn Hội Xương tiêu cục lớn nhất Sơn Đông làm chỗ ẩn thân, ngấm ngầm
làm ra biết bao chuyện tàn ác đẫm máu.
Nhìn đồ hình truy nã hai đường thủy bộ của mình cách đó không xa, Hồ Vân Bằng không nhịn được phì cười:
- Sớm nghe nói tên họ Tần hung tàn như hổ, giảo quyệt như hồ, xem ra bất quá cũng như vậy, dùng họa sư chẳng ra gì. Đáng tiếc năm đó Đoàn sư
huynh không phòng bị hắn dùng súng bắn bất ngờ, một thân kỳ công lại
chết dưới đạn pháo, quả thật vô cùng oan uổng.
Khó trách Hồ Vân Bằng bật cười, bút lông truyền thống vẽ nói dễ nghe một chút là có thần, nói khó nghe là không hề căn cứ trên tỷ lệ thân thể
con người. Cho dù là Đường Bá Hổ diệu bút sinh hoa vẽ nữ sĩ đồ cũng
thường thường ngàn người một mặt, toàn là mỹ nhân mặt tròn, miệng anh
đào nhỏ nhắn, mày thanh mắt sáng, không nhìn ra ai là ai.
Đại họa sĩ còn như vậy, họa sĩ mà quan phủ nhờ cậy thuê mướn lại càng
không cần nói. Bên trong Thủy Hử có một đoạn hài hước, Lỗ Trí Thâm đánh
chết Trấn Quan Tây, trên đường chạy trốn thấy quan phủ dán cáo thị truy
nã mình cả trên hai đường thủy bộ. Y còn chạy tới trước cáo thị đứng đọc một lần, quân dân dân chúng vây xem cáo thị cũng không nhận ra y.
Mặc dù những đồ hình vẽ Hồ Ngốc Tử truy nã ở Duyện Châu phủ này cực kỳ
xấu xí, bất quá quan phủ ở nơi khác cũng không đẹp đẽ gì hơn, đương
nhiên Hồ Vân Bằng không hề nghi ngờ gì khác.
Đây gọi là tài cao gan lớn, thậm chí Hồ Vân Bằng nâng vành mũ lông lên
thoải mái nhìn quanh một vòng. Đồng thời cẩn thận quan sát cũng không
thấy có ai bám đuôi mình, lúc này y mới chui vào trong hẻm, kéo mũ lông
xuống, lẫn vào trong đám đông.
Sau khi rẽ vài lần, y đi tới một tòa trang viện bên ngoài thành nhìn
dáng vẻ hết sức bình thường, nghênh ngang theo cửa hông mà vào, dường
như là đầy tớ của nhà này.
Dĩ nhiên đây không phải là một tòa trang viện bình thường, người làm
quét sân bên ngoài ai nấy hết sức cường tráng, vừa quét vừa nô đùa với
nhau. Nhìn qua bọn họ không khác gì người làm của nhà khác, nhưng ánh
mắt thỉnh thoảng lại lóe lên vẻ sắc bén vô cùng.
Vào tới nội đường, thần thái uể oải của Hồ Vân Bằng biến đi đâu mất,
trong nháy mắt trở nên tinh minh cường tráng. Y vừa bước qua khỏi ngạch
cửa đã quỳ sụp xuống lễ bái:
- Thuộc hạ Bạch Liên trưởng lão Hồ Vân Bằng, tham kiến Phụng Thánh Cao Tả Sứ!
- Hồ huynh đệ cực khổ, đứng lên, mời đứng lên!
Phụng Thánh Tả Sứ Bạch Liên giáo Cao Thiên Long ngồi trên chủ vị đứng lên, hai tay đỡ hờ.
Cao Thiên Long trời sinh dị tướng, đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía,
đôi mày rậm tựa như đao kiếm, vóc người vừa ốm vừa cao giống như cây
trúc, hai cánh tay và đôi chân thật dài. Lúc lão đứng lên đưa tay đỡ hờ, bàn tay gần chạm tới đầu gối, trên các móng tay lóe lên một làn lam
quang như có như không.
Đôi tay này lợi hại tới mức
nào, trên giang hồ ai ai cũng biết, Bạch Liên giáo Phụng Thánh Tả Sứ Cao Thiên Long trong giáo chỉ dưới một người trên vạn người, lại trời sinh
dị tướng, luyện thành kỳ công Bách Độc Ngô Công Thủ có thể giết người
trong vô hình, hung hiểm vô cùng. Phàm là người dám đối nghịch với lão,
cho dù là may mắn chạy trốn không bị giết chết tại chỗ, sau mấy canh giờ cũng sẽ độc phát công tâm mà chết.
Trừ Cao Thiên Long trong nhà còn có hai tên trưởng lão khác, một tên họ
Dương, một tên họ Hùng, đều là thân tín được Phụng Thánh Tả Sứ Cao Thiên Long cất nhắc lên sau khi Tần Lâm tru diệt mấy vị trưởng lão Bạch Liên
giáo như Ngụy Thiên Nhai, Đoạn Hải Bình, Điền Hoành Giang.
Sau khi Hồ Vân Bằng làm lễ ra mắt bèn đứng lên, hết sức khinh thường cười nói:
- Tần ma đầu sát hại Đoàn sư huynh, nhiều lần huynh đệ muốn tìm hắn báo
thù tuyết hận, Cao Tả Sứ lại dùng lời khuyên nhủ, giáo chủ còn thổi
phồng hắn lên tận mây xanh, hiện tại xem ra bất quá cũng chỉ có như vậy…
Cao Thiên Long nghe Hồ Vân Bằng nói đồ hình vẽ y trên cáo thị xấu xí sai trật, chợt cau mày:
- Hồ huynh đệ, chẳng lẽ ngươi đã trúng quỷ kế của tên họ Tần rồi sao?
Trước kia nhận được tin tức nói tài vẽ tên họ Tần cực giỏi, vì sao đến
Duyện Châu phủ đột nhiên vẽ kém đi như vậy, e rằng là hắn cố ý giả bộ.
Không hổ là Phụng Thánh Tả Sứ của Bạch Liên giáo, Cao Thiên Long một lời nói trúng, đoán được dụng ý Tần Lâm.
Hồ Vân Bằng cười nói:
- Tần ma đầu nào có tài vẽ gì chứ, ngay cả cây bút hắn cũng cầm không
vững. Trước kia quá nửa là Từ Văn Trường vẽ thay hắn, lần này Từ lão đầu tử không theo tới, nên hắn phải làm bừa.
Dương trưởng lão và Hùng trưởng lão đều cười lên, Hùng trưởng lão còn
trân trọng lấy ra từ trong ngăn kéo một phần văn kiện đưa cho Cao Thiên
Long:
- Cao Tả Sứ, lần này hơn phân nửa là ngài quá lo xa, xem thử chữ Tần lão ma chẳng khác nào trẻ con mới đi học vài năm, làm sao có thể có được
tài vẽ gì chứ? Nhất định những đồ hình trước kia là do Từ Văn Trường vẽ
thay hắn, để có thể làm nổi bật danh tiếng xét âm đoán dương.
Bạch Liên giáo thần thông quảng đại, không ngờ rằng lấy được bản gốc chữ viết tay của Tần Lâm. Có lẽ có công lao của A Sa, chữ viết trên đó
không thể nói là xấu như gà bới, nhưng cũng không có dính dáng gì tới
‘đẹp’ cả.
Thep truyền thống thư pháp và hội họa chính là một thể hai mặt, chưa bao giờ có người vẽ đẹp mà viết chữ xấu cả. Chỉ nhìn một cách đơn thuần nét chữ xấu của Tần Lâm, cũng biết tài vẽ của hắn gần như là con số không.
Hồ Vân Bằng lại nói:
- Dù sao Bạch giáo chủ còn trẻ tuổi, lại thổi phồng tên họ Tần lên tận
mây xanh, nhiều lần ngăn trở chúng ta xuất thủ đối phó hắn. Hừ hừ, ta
thấy tên họ Tần bất quá cũng chỉ có vậy.
Lời này có chút đại nghịch bất đạo, phàm người trong Bạch Liên giáo
chính thức gọi tục danh giáo chủ, ắt phải thêm tám chữ ‘thần công thịnh
đức quang minh chí đại’ phía trước, bình thời cũng thường gọi là Thánh
giáo chủ. Hồ Vân Bằng nói tới Bạch Liên giáo chủ lại không mấy tôn kính, khác hẳn Ứng Kiếp Hữu Sứ Ngả Khổ Thiền, Đường chủ tam đường.
Đương nhiên là có duyên cớ Bạch Liên giáo chủ ngăn cản y trả thù Tần
Lâm, nhưng bên trong cũng có không ít những nguyên nhân khác. Tỷ như
Phụng Thánh Tả Sứ Cao Thiên Long và hai vị trưởng lão khác cũng không
lên tiếng quở trách, hiển nhiên đã quen với cách gọi giáo chủ như vậy.
Cao Thiên Long nghe vậy cau mày, tay dài giơ lên ngăn lại:
- Mặc dù đồ hình vẽ rất xấu nhưng Hồ huynh đệ vẫn nên cẩn thận một chút, lần này chúng ta nhảy múa trên mũi đao, chỉ cần sơ ý một chút lập tức
thua cả bàn. Tần lão ma túc trí đa mưu, vị Trương tiểu thư bên cạnh hắn
tuy chỉ có năm thành chân truyền của Trương Giang Lăng, nhưng cũng đã là cường địch của chúng ta. Nghe nói là giáo chủ so đấu nội công với Uy
Đức Pháp Vương chịu chút thiệt thòi, nhưng các ngươi cũng biết, cũng
biết Bạch Liên Triều Nhật thần công...
Ba vị trưởng lão nghe đến đó thần sắc tỏ ra sợ hãi, Bạch Liên giáo chủ
Bạch Sương Hoa xưng thiên hạ vô địch, há chỉ có hư danh? Cho dù là bọn
họ lén lút làm chút chuyện nhỏ sau lưng nàng, nhưng với uy nghi của Bạch Sương Hoa cũng chỉ dám bỏ đi chữ đầu tiên trong ba chữ ‘Thánh giáo
chủ’, không dám vọng xưng tục danh nàng, lại không dám có điều vũ nhục
trong lời nói.
- Được rồi, bản sứ an bài kín đáo không chút sơ hở, các vị cũng không cần lo lắng quá mức.
Cao Thiên Long thấy thần sắc bọn thuộc hạ khác thường, lại an ủi bọn họ, sau đó nói:
- Bản sứ đã sớm dùng bồ câu đưa tin, Bạch giáo chủ sẽ tới đây sớm, chúng ta hãy sớm an bài thỏa đáng các hạng mục…
Hồ Vân Bằng cùng hai trưởng lão Hùng, Dương nhất tề ôm quyền:
- Thuộc hạ cẩn tuân lệnh Cao Tả Sứ!
-----------
Bọn bộ khoái Duyện Châu phủ dở khóc dở cười, cả ngày bọn họ cầm đồ hình
Khâm Sai Tần Thiếu Bảo phát xuống, nhưng không mò được chút manh mối nào hữu dụng.
Nhưng điều này cũng không thể trách bọn họ, ai bảo phát đồ hình quá xấu, đương nhiên những lầntrước đây cũng không đẹp đẽ gì, nhưng lần này vẽ
quả thật vô cùng kém cỏi.
- Tần Thiếu Bảo, tiểu nhân bất tài!
Bộ Đầu Chu Đức Hưng quỳ xuống đất, sắc mặt khổ sở van xin.
Y là tòng phạm của tham quan Tuân Trường Phong, cũng là có tội. Tần Lâm
nể tình y chỉ là tòng phạm lại quen thuộc sự vụ Duyện Châu phủ, cho y
được lập công chuộc tội.
Chu Đức Hưng dẫn theo bọn bộ khoái thủ hạ bận rộn cả ngày, ngay cả cọng
lông Hồ Ngốc Tử cũng không tìm được. Y cho rằng hẳn là Khâm Sai Đại nhân hết sức tức giận, thỉnh vương mệnh kỳ bài ra, lần này cái đầu của mình
khó lòng giữ được.
Không nghĩ tới Tần Lâm nghe được tin tức khiến cho người ta chán nản này lại không hề tỏ ra giận dữ, bất quá chỉ khẽ cau mày:
- Không có đầu mối gì sao?
Sắc mặt Chu Đức Hưng tỏ ra đau khổ, tin tức từ trong nha đã truyền ra
ngoài, những đồ hình này là do hai vị phu nhân Tần Thiếu Bảo vẽ cả đêm.
Làm sao y dám nói ngay trước mặt Tần Lâm rằng đồ hình vẽ không giống,
cho nên làm trễ nãi chuyện điều tra?
Trương Tử Huyên vẫn mặc nam trang màu nguyệt bạch, đầu đội khăn như thư
sinh. Nhưng hiện tại đã bắt được Tuân Trường Phong, Tần Lâm cũng công
khai thân phận, nàng không cần hóa trang nữa, chỉ thấy gương mặt tròn
trĩnh trắng mịn dưới chiếc khăn vuông, chậm rãi mở miệng nói:
- Chu Bộ Đầu làm việc bất lực, hẳn phải bị trách phạt vì vi phạm kỳ hạn. Người đâu, dẫn y xuống đánh ba mươi hèo!
Mấy tên Cẩm Y Hiệu Úy xông lên dẫn Chu Đức Hưng xuống đè ra đánh. Trong
sân vang lên tiếng hèo đánh bôm bốp, nha dịch bên ngoài nghe vậy đều cảm thấy rét lạnh trong lòng. Ai nấy thầm nhủ vị phu nhân này của Tần Thiếu Bảo không hổ xuất thân Giang Lăng tướng phủ, quả nhiên có phong thái
của phụ thân.
- Phu nhân uy vũ, phu nhân khí phách!
Tần Lâm cười nói thật nhỏ, dường như Trương Tử Huyên có khí bá vương hơn hẳn mình.
Trương Tử Huyên trợn mắt nhìn hắn một cái, còn không phải là vì diễn trò giúp huynh sao?