- Này này, các người nói chuyện gì mà khó hiểu như vậy?
Lục Viễn Chí đầu đầy mê hoặc.
Tần Lâm giơ đầu ngón tay còn dính sáp ong cho y xem:
- Dưới đáy bầu rượu còn dính một lớp sáp ong thật mỏng, có lẽ là lúc Hồ
Ngốc Tử cùng Hoàng Tú Tài uống rượu, y đã âm thầm lặng lẽ dùng hoàn độc
dược được bao sáp ong bên ngoài dán vào đáy bầu. Cô nương, bọn họ uống
rượu vào buổi chiều, khi đó không có hâm nóng rượu phải không?
Nữ đầu bếp gật đầu một cái khẳng định, buổi chiều có ánh mặt trời chiếu, khí trời vẫn tương đối ấm áp, không cần hâm nóng rượu.
- Bất quá đến buổi tối, uống rượu lạnh thật là quá đáng, cho nên Hoàng Tú Tài nhất định sẽ hâm rượu nóng để uống.
Tần Lâm sờ sờ mũi, cười nói:
- Ta dám khẳng định Hoàng Tú Tài là một tên quỷ hẹp hòi, y không nỡ bỏ
đi rượu uống buổi chiều còn thừa lại, mà sẽ uống sạch vào tối hôm đó.
Đó là đương nhiên, Hoàng Tú Tài nổi tiếng xa gần vừa giảo hoạt vừa keo kiệt, có thể nói là vắt cổ chày ra nước.
Vì vậy buổi tối hôm đó, Hoàng Tú Tài theo lệ hâm nóng số rượu còn thừa
lên uống. Y không biết bên trong bầu rượu còn có một viên độc dược chí
mạng, theo nhiệt độ rượu gia tăng, sáp ong cũng dần dần tan chảy, độc
dược bên trong tan ra trong rượu, cuối cùng khiến cho Hoàng Tú Tài chết
oan chết uổng.
Chỉ tiếc kế sách tàn nhẫn này cuối cùng để lại chứng cớ không thể cãi
lại, độc dược tan ra trong rượu nhưng sáp ong thì không. Đến khi nhiệt
độ hạ xuống sáp ong ngưng kết lại ở đáy bầu rượu, cuối cùng bị Tần Lâm
phát hiện.
- Các ngươi có biết Hồ tiên sinh kia rốt cục là ai, có quan hệ thế nào với lão gia các ngươi không?
Tần Lâm hỏi các vị thân nhân Hoàng gia.
Con trai Hoàng gia tỏ ra ngơ ngác:
- Chúng ta chỉ biết là Hồ tiên sinh là bằng hữu của tiên phụ, cách vài
tháng lại đến một chuyến, nhưng bọn họ chỉ ở riêng với nhau, tuy rằng ta là con trai nhưng cũng không biết hai người bọn họ quen nhau thế nào,
có giao tình thế nào.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực nghe vậy nhất thời thất vọng, xem ra như vậy vẫn không có đầu mối gì có thể tìm được Hồ Ngốc Tử.
Trương Tử Huyên lại mỉm cười nói:
- Ít nhất chúng ta có thể xác định một điểm, tên Hồ Ngốc Tử này rất có
thể sẽ hoạt động một thời gian ở cảnh nội Sơn Đông, hoặc là châu huyện
phụ cận, thủ pháp giết người của y chính là chứng cớ. Nếu như y không có ý định này, căn bản không cần dùng thủ đoạn phức tạp như vậy hạ độc.
Tần Lâm gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý, bất kỳ hành vi phạm tội nào cũng
có đầu mối có thể suy luận. Hồ Ngốc Tử giết Hoàng Tú Tài là vì diệt
khẩu, y là nhân vật giang hồ lui tới như bóng ma, giết Hoàng Tú Tài trói gà không chặt thật ra dễ như trở bàn tay, tại sao lại phải hạ độc? Hạ
độc cũng không nói, vì sao lại dùng biện pháp hao phí công phu như vậy?
Nguyên nhân không cần nói cũng biết, là vì che giấu tội, hy vọng chênh
lệch thời gian để cho Hoàng Tú Tài uống rượu thừa vào buổi chiều mà chết vào buổi tối, như vậy Hồ Ngốc Tử tới chơi vào buổi chiều sẽ không bị
hiềm nghi.
Tại sao Hồ Ngốc Tử muốn che giấu mình? Hội Xương tiêu cục bị giết cả
nhà, y hoàn toàn không cần thiết sợ trả thù, nếu như có thể lập tức cao
bay xa chạy, y có thể lấy đầu Hoàng Tú Tài ngoài đường giữa ban ngày sau đó trốn mất, quan phủ biết đi đâu mà bắt y?
Đủ loại dấu hiệu tỏ rõ, Hồ Ngốc Tử nghĩ hết biện pháp cố gắng che giấu
tội mình có thể là bởi vì y nhất định phải ở lại châu huyện phụ cận, cho nên sợ quan phủ phát đồ hình truy nã trên cả hai đường thủy bộ, quấy
nhiễu bước hành động kế tiếp của y.
Tần Lâm tiến thêm một bước bổ sung:
- Dùng bộ phận ba mươi cỗ thi thể ráp thành một thi thể mới, tạo ra dấu
hiệu giả tạo là Hồ Ngốc Tử đã chết, cũng thể hiện hành vi này của y. Y
hết sức che giấu sự tồn tại của mình, hết sức che giấu tội ác đã gây ra, hy vọng biến thành một người ẩn hình.
Sau khi gây án không phải là cao chạy xa bay, mà là nghĩ hết biện pháp ẩn hình dưới mắt mọi người, Hồ Ngốc Tử muốn làm gì?
- Tạm thời không biết, có lẽ bên Từ Tân Di sẽ có tin tức.
Tần Lâm gãi gãi đầu.
Thường là quá trình điều tra phá án cũng giống như giải đố, đầu mối càng nhiều cũng có nghĩa gần sắp giải được câu đố.
Trở lại Duyện Châu phủ, hạ ngục Tri Phủ Tuân Trường Phong, cũng nhốt đám người Hoàng gia vào đại lao, Tần Lâm dùng công phu vẽ phác họa ra mấy
chục tấm hình, khiến cho cổ tay hắn mỏi đến rã rời mềm nhũn.
Cũng may đợi hai canh giờ, lúc sắc trời sắp tối, Thanh Đại, Từ Tân Di
được Giáp Ất Bính Đinh và chúng cẩm y quan giáo hộ tống cũng trở lại.
Bốp một tiếng, Từ Tân Di vỗ hình của Hồ Ngốc Tử lên bàn, cầm chén trà
trước mặt Tần Lâm lên uống hai hớp. Đôi môi đầy đặn của nàng hơi khô nẻ, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi, hơi yếu ớt nói:
- Tra rồi, đến Tế Ninh châu tra xét Hồ Ngốc Tử, tên này rời khỏi quê nhà rất sớm, cũng không có vợ con gì cả, là một người độc thân. Ôi, không
tra ra được đầu mối gì cả…
Thanh Đại cười khanh khách:
- Từ tỷ tỷ thật là lợi hại, bắt châu quan Tế Ninh châu ra, lại treo một
ngàn lượng tiền thưởng, ôi cuối cùng vẫn không giúp được Tần ca ca.
Ai nói không giúp? Tần Lâm hết sức nghiêm trang lắc đầu một cái:
- Ta đã sớm nói qua, có lúc bản thân chuyện không có đầu mối chính là đầu mối.
Thoạt nhìn bề ngoài Từ Tân Di không tìm được gì cả, chỉ tra ra được Hồ
Ngốc Tử chỉ có một thân một mình trên cõi đời này, ngoài ra không tra
được gì nữa, tất cả đầu mối về Hồ Ngốc Tử tới chỗ này đều bị cắt đứt.
Nhưng kết hợp hành vi phạm tội phân tích, Hồ Ngốc Tử lưu lạc giang hồ,
không có con cái, y cần gì phải phí công ghe giấu tội phạm như vậy? Võ
Nhị Lang từng viết chữ để lại trên vách ‘kẻ sát nhân là Võ Tòng đả hổ’,
còn có độc hành đạo tặc đặc biệt để lại tên tuổi ở hiện trường. Tuy rằng Hồ Ngốc Tử không cần phô trương như vậy, nhưng chỉ cần thay tên đổi họ
trốn đi nơi khác, cũng sẽ không cần lo lắng chuyện gì.
Cho nên Từ Tân Di tra được người này không có con cái cha mẹ chết sớm,
bản thân điểm này cũng có ích cho phân tích vụ án, Tần Lâm tiến một bước khẳng định người này có lý do không thể không ở lại phụ cận, hơn nữa có thể kết luận, người này ở tại bản địa.
- Thanh Đại, vẽ đồ hình thay ca ca có được hay không?
Tần Lâm cười gian xảo, chỉ chỉ những đồ hình kia.
Thanh Đại cười hì hì:
- Được, chỉ sợ vẽ không được đẹp như huynh.
Ôi, chịu vẽ giúp là được rồi, Tần Lâm lặng lẽ vẩy vẩy cổ tay mỏi nhừ, lại nhìn về phía Từ Tân Di cười:
- Đại tiểu thư, nàng cũng tới giúp một tay đì!
- Thiếp ư?
Từ Tân Di chỉ chóp mũi mình, không nhịn được bật cười lên:
- Bản tiểu thư vẽ tranh không nhìn ra là người hay quỷ, chàng cũng muốn sao?
Tần Lâm nghiêm trang nói:
- Chỉ cần lão bà vẽ là tốt.
Từ Đại tiểu thư chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào như mật, mỏi mệt trong người đều quét sạch, vừa vui vừa hờn liếc Tần Lâm một cái, quả thật
ngồi xuống bên cạnh Thanh Đại, nắn nót vẽ từng nét bút.
Không cần nói, Đại tiểu thư
vũ đao lộng thương nhẹ như hồng mao, cầm bút lên vẽ lại nặng như Thái
Sơn, chỉ cảm thấy năm đầu ngón tay không nghe theo mình sai sử. Cây bút
vẽ cũng vô cùng nghịch ngợm, muốn nó đi Tây nó lại đi Đông, muốn nó đi
Đông nó lại đi Tây. Nàng hí hoáy vẽ một lúc lâu tới nỗi đầu đầy mồ hôi,
mới phác họa ra được đường nét cơ bản.
Phù... Thở dài một cái, rốt cục Từ Tân Di vẫn còn tính khí Đại tiểu thư, thấy mình đã vẽ được một hình người trên giấy, vô cùng đắc ý.
- Này, Thanh Đại muội muội vẽ thế nào rồi?
Từ Đại tiểu thư nghiêng đầu nhìn sang bên, nhất thời gương mặt tròn xoe xụ xuống, chỉ có thể bĩu môi không nói được lời nào.
Quả thật là mất mặt, Thanh Đại vẽ vô cùng sống động, thậm chí còn tỉ mỉ
hơn cả Tần Lâm. Mà bản vẽ của Từ Đại tiểu thư quả thật không nhìn ra là
người hay quỷ, phải dùng hết sức lực mới có thể phát giác được chút nét
tương tự của nguyên bản.
Từ Đại tiểu thư cắn răng vẽ tiếp:
- Thôi thôi thôi, bản tiểu thư liều mạng!
- Làm phiền hai vị phu nhân.
Tần Lâm cười híp mắt chắp tay một cái, tự mình đi ra ngoài bưng canh tới mời hai vị phu nhân uống cho tỉnh táo tinh thần.
Trương Tử Huyên dùng đầu ngón tay đâm sau lưng hắn một cái:
- Này, huynh giở trò quỷ gì vậy? Bản lãnh vẽ của Từ Đại tiểu thư so ra
còn kém bản lãnh võ công của huynh, cần gì phiền tỷ ấy như vậy, để tiểu
muội vẽ cũng còn đẹp hơn.
Lời này mang theo ẩn ý, toát ra chút vẻ chua xót.
Tần Lâm hắc hắc cười xấu xa, lôi kéo tay nhỏ bé mềm mại của Trương Tử
Huyên đi qua một bên, khẽ thổi hơi nóng vào trong tai nàng, thấp giọng
nói:
- Cần một người vẽ thật giỏi, một người vẽ thật kém, muội vẽ không giỏi
cũng không kém, không dùng được… Nào lại đây, Chu Dịch Tham Đồng Khế của ta lại có chút tâm đắc, tối nay chúng ta nghiên cứu một chút.
Gương mặt tròn trĩnh của thiên kim tướng phủ thình lình trở nên đỏ ửng,
vừa giận vừa mừng nhìn hắn một cái. Nội dung bên trong Chu Dịch Tham
Đồng Khế kia toàn là ‘Nam sinh thì sấp, nữ sinh thì ngửa, càn khôn cương nhu, phối hợp với nhau. Dương bỉnh âm thụ, trống mái theo nhau, tư dịch nhuận trạch, thi hóa lưu thông’ gì gì đó, cũng không biết tên này lấy
được từ đâu ra. Nhưng lần nào hắn cũng làm cho người ta sung sướng vô
cùng, chỉ có điều mỗi một tư thế động tác đều hết sức xấu hổ…
Tần Lâm cười dâm đãng, thừa dịp trời tối hai tay sờ loạn một trận, ôm
lấy Trương Tử Huyên chui vào phòng, đêm giá rét đầu mùa Xuân trở nên
nóng bừng như lửa.
Từ Tân Di đoán cũng đoán được hai người bọn họ đã làm gì, đôi môi chu ra thật dài:
- Hừ, vậy cũng là thiên kim tướng phủ, mới vừa gả tới nhà chúng ta lại không biết thẹn thùng như vậy.
Thanh Đại cười giòn giã, thanh âm giống như chuông bạc:
- Từ tỷ tỷ không phục cũng có thể đi, sợ rằng Tần ca ca cũng muốn như vậy từ sớm...
- Muội là quỷ nha đầu!
Từ Tân Di không nhịn được cốc đầu Thanh Đại một cái:
- Muội muội chất phác khả ái này đã bị tên Tần Lâm kia làm hư rồi…
Thanh Đại bĩu môi, nghịch ngợm le lưỡi một cái:
- Người ta vốn đã biết, không phải Tần ca ca làm hư!
Từ Tân Di ặc một tiếng trong cổ họng, hoàn toàn á khẩu nghẹn lời đối với Thanh Đại. Nàng nói ra khiến cho người ta phải nghẹn lời, nhưng tính
nàng lại ngây thơ thuần khiết như khối pha lê trong suốt.
Trắng đêm sao chép, rốt cục lúc gà gáy hoàn thành nhiệm vụ mỗi người năm mươi bức đồ hình, chỉ bất quá chất lượng chênh lệch như trời với vực.
Thanh Đại từ nhỏ giúp đỡ gia gia vẽ ảnh chú thích cho Bản Thảo Cương
Mục, công phu hội họa rất tốt, lại được Tần Lâm truyền thụ kỹ thuật phác thảo, tự nhiên vẽ vô cùng sinh động, hình Hồ Ngốc Tử nanh ác gian trá
sống động trên giấy. Từ Tân Di là một nữ nhân thô lỗ cầm đao thương kiếm kích nhiều hơn cầm bút, bức vẽ của nàng quả thật không dám nhìn.
- Oa... Ngủ!
Từ Tân Di ngáp dài một cái, sải tay sải chân ngã xuống giường.
Từ tỷ tỷ là người cẩu thả như vậy, Thanh Đại cười lên, sửa giúp thân thể Từ Tân Di ngay ngắn lại, đắp chăn lên, sau đó mình cũng chui vào chăn.
Đến khi mặt trời lên cao ba sào, hai nàng bị ánh mặt trời từ cửa sổ
chiếu vào ngay mặt. Vốn bọn họ còn muốn ngủ nướng thêm một lúc nữa,
nhưng cảm thấy có bóng người lay động, bèn mơ mơ màng màng tỉnh lại.
- Tiếp tục ngủ, tiếp tục ngủ...
Tần Lâm giống như bà ngoại sói dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.
Hai nàng mơ hồ cảm giác được cửa bị đóng lại, cửa sổ cũng bị đóng lại,
sau đó Tần Lâm bò lên giường, chen vào giữa hai người bọn họ.
Một đôi ma thủ vuốt ve trên thân thể Thanh Đại, khiến cho nữ y tiên cười khanh khách uốn tới ẹo lui. Miệng Tần Lâm tìm đến bộ ngực đẫy đà cao
ngất của Từ Tân Di:
- Ăn điểm tâm thôi…
-----------
Bên ngoài cửa Đông Duyện Châu phủ dán một tấm cáo thị màu đỏ có ấn tín
quan phủ: ‘Có tên đại gian ác nghịch là Hồ Ngốc Tử, hung tàn ác độc, làm điều phi pháp, quan phủ đặc biệt treo giải thưởng năm trăm lượng truy
nã hai đường thủy bộ. Đây là hình của y, nhất thiết phải ghi nhớ!’
Năm trăm lượng bạc coi như là một khoản không nhỏ, một hộ dân bình
thường có năm miệng ăn, trong một năm chỉ cần hơn hai mươi lượng bạc là
đủ rồi. Quan phủ truy nã phạm nhân bình thường hơn phân nửa chỉ chịu
treo giải thưởng hai ba trăm lượng bạc, năm trăm lượng này đã là giải
thưởng tương đối cao.
Tin tức Hội Xương tiêu cục Tế Nam phủ bị làm hại cả nhà còn chưa truyền
tới nơi này, bất quá dân chúng Duyện Châu phủ cùng khách thương vãng lai đều biết bên Vấn Thượng huyện xảy ra đại án giết người cướp tiêu. Hiện
tại thấy nha dịch dán bố cáo, một đám đông người liền xúm lại xem.
Nha dịch chậm rãi đọc từng câu từng chữ trên cáo thị.
Nghe số mục treo thưởng, dân chúng nhất thời bàn tán, có người bán hàng rong chép chép miệng:
- Ôi, giải thưởng này cao quá, ai vô tình bắt được tên tội phạm này, đời này cũng không cần lo ăn mặc nữa!
Bên cạnh có người nhất thời bật cười lên:
- Thôi Nhị ca, ngươi nằm mơ đi, chỉ sợ không có mạng mà hưởng. Kẻ bị
truy nã này quá nửa chính là độc hành đạo tặc đã gây ra vụ án ba mươi
mốt mạng kia.
Thôi Nhị ca vội vàng co đầu rút cổ, không dám nói thêm nữa.
Lại có vị chưởng quỹ mập tròn, mặc áo choàng in hoa thở dài:
- Khâm Sai đại thần bắt Tuân Bát Bì (lột da, chỉ Tuân Trường Phong),
Duyện Châu phủ chúng ta coi như đã được trừ hại. Nhưng chưa bắt được đám đạo tặc này, trong lòng ta vẫn vô cùng lo lắng.
Vậy cũng phải, người làm ăn sợ nhất đạo phỉ.
Có mấy tên đệ tử võ quán dáng vẻ hùng hổ nghênh ngang, tuy rằng trời
lạnh nhưng vẫn mặc áo hở ngực đi tới, cố ý nói chuyện lớn tiếng lộ vẻ vũ dũng:
- Hừ, cái gì độc hành đạo tặc, đệ tử Na Trá quyền chúng ta nhất định
phải trừ hại vì dân, bắt giữ đạo tặc, mới lộ ra thủ đoạn cao minh, võ
nghệ tinh minh của chúng ta!
Đám môn đồ Na Trá quyền này hết sức hung hăng ở Duyện Châu phủ, dân
chúng thương khách vừa lên tiếng chào hỏi bọn họ vừa tránh ra hai bên
nhường đường.