Không chỉ có dê, trong bụng heo sữa cũng chứa đầy thứ tốt, tập hợp
lại tính toán, có tất cả ba ngàn lượng bạc trắng sáng ngời, chất thành
một đống rất lớn.
Từ Văn Trường lại vuốt chòm râu dê, bĩu môi cười lạnh:
- Tên Dương Triệu này lăn lộn quan trường đã lâu năm, hừ hừ, không ngờ
rằng lại giở trò này, rõ ràng là xem trưởng quan ngài như con lừa bị bịt mắt, khi dễ chúng ta không thể phá liên hoàn kế ‘Từ không sinh có’ của y sao?
Tần Lâm cũng sờ sờ mũi, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra nói:
- Dương Triệu quả nhiên ẩn chứa dã tâm, bất quá bản quan cũng không phải là dễ dàng mắc bẫy như vậy.
Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực ngơ ngác nhìn nhau, căn bản không hiểu trưởng quan mình cùng Từ lão đầu tử nói cái gì.
Giấu bạc trong bụng dê khô và heo sữa đưa tặng, không phải là vì che giấu
tai mắt người sao? Vì sao lại nói y che giấu dã tâm, bày ra bẫy rập liên hoàn kế?
Từ lão đầu tử tháo giày bông ra đánh phủ đầu lia lịa:
- Hai tiểu tử ngốc, tại sao y không tặng châu báu, hoàng kim, ngân phiếu, lại cố tình tặng ba ngàn lượng bạc?
Lục, Ngưu nhất thời hiểu mấy phần, nhưng rốt cục vẫn còn ngơ ngác u mê, Từ Văn Trường phải phân tích nhất nhất cho bọn họ hiểu.
Thì ra Dương Triệu giở trò giấu bạc trong bụng dê này, đầu tiên là một
chiêu ‘Ném đá dò đường’, nếu như Khâm Sai nhận lấy tự nhiên không sao,
nếu như Khâm Sai cố ý tìm tòi tra xét cũng không sợ. Nếu như trách y tội công khai hối lộ Khâm Sai đại thần, manh tâm khó lường, y sẽ vuốt mặt
một cái: ta đưa bạc lúc nào, rõ ràng là đưa dê vàng, heo sữa…
Tiếp theo chờ Khâm Sai đại thần phát hiện bạc từ bụng dê, đây chính là kế
‘Từ không sinh có’, đưa hối lộ thần không biết quỷ không hay, ngoại nhân không thể nào phát hiện.
Cuối cùng vì sao không đưa tặng hoàng kim, ngân phiếu thuận tiện mang theo, mà là một đống lớn cả ba ngàn lượng bạc như vậy?
Đó chính là muốn ràng buộc đối phương, Khâm Sai đại thần từ kinh sư lặn
lội đường xa tới đây, tự nhiên không thể nào mang mấy ngàn lượng bạc tùy thân. Nếu như Khâm Sai muốn đối nghịch với Dương Triệu, y sẽ âm thầm
chỉ điểm người vu khống Khâm Sai nhận hối lộ, tùy tiện tìm một tiểu quan nào đó làm con chốt thí đưa hối lộ. Sau đó dễ dàng lục soát ra ở chỗ
Tần Lâm ba ngàn lượng bạc, lúc ấy cho dù là toàn thân Tần Lâm mọc đầy
miệng cũng không nói được.
Muốn len lén đưa đi cũng không thể
nào, thân là Kế Liêu Tổng Đốc cai quản ba Tuần Phủ, bốn Tổng Binh, hơn
mười vạn đại quân, quyền thế cực lớn, tự nhiên có biện pháp theo dõi sát sao hướng đi của đống bạc không nhỏ này.
Cho nên chỉ cần Khâm
Sai nhận lấy bạc sẽ trở nên giống như con lừa bị che mặt, không thể vùng vẫy được nữa, chiêu này được gọi là ‘Phản khách vi chủ’ vô cùng độc ác.
- Trời ơi, chỉ dựa vào dê vàng đã xuất ra ba liên hoàn kế…
Lục mập nghe xong vung quyền đập mạnh một cái:
- Đây không phải là Dương Triệu tặng dê vàng cho chúng ta, mà là lão nhân gia xem chúng ta như dê béo chờ đợi làm thịt.
Ngưu Đại Lực kéo kéo tên mập:
- Ngươi lo lắng cái gì. Trưởng quan chúng ta đã sớm có tính toán trong lòng.
Cũng không phải, Tần Lâm thủy chung mỉm cười không nói, nghe hai huynh đệ
tâm phúc nói chuyện, lúc này mới ung dung điềm tĩnh nói:
- Sợ cái gì? Ta chính là muốn Dương Triệu xem chúng ta giống như dê béo vậy.
Từ Văn Trường hắc hắc cười khan chĩa ngón tay cái lên:
- Trưởng quan mượn Trương công công đánh trận đầu, chiêu ‘giả dại qua ải’ này vô cùng tuyệt diệu, e rằng trong đám quan viên chứng kiến có hơn
phân nửa sẽ cho trưởng quan cũng là hạng người kém cỏi bất tài giống như Trương Tiểu Dương. Bất quá…
- Bất quá cái gì?
Lục, Ngưu đẩy lão điên liên tục, có lời mau nói có rắm mau đánh, chớ có úp úp mở mở như vậy…
Từ Văn Trường chợt đổi giọng:
- Giấu giếm được người khác, không gạt được lão hồ ly Dương Triệu này,
cũng không gạt được hai tên cẩu vật Triệu Sư Thần, Lưu Lương Phụ dưới
tay y. Lão đầu tử ta mới vừa rồi không cẩn thận chạm mặt Triệu Sư Thần, e rằng bọn họ đã có phòng bị.
Triệu Sư Thần là Tổng Văn Án Tổng
Đốc phủ, Lưu Lương Phụ là Sư Gia lương hướng, hai người đều có thân phận Cử Nhân, là Liệt mạc (Sư Gia xấu) nổi danh Giang Nam Thiệu Hưng phủ,
chuyên giúp đỡ cấp trên tàn sát dân lành, tham ô công khoản, dối trên
gạt dưới, đưa nhận hối lộ.
Theo quy chế thời Minh, địa vị mạc tân quan phủ cao hơn thuộc quan một chút, hai vị này thật sự là tay trái
tay mặt của Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu, tuyệt không phải hạng người dễ đối phó.
Từ Văn Trường tức giận nói:
- Hai người này làm
vô số chuyện xấu ở Giang Nam, mất hết thanh danh, không ngờ rằng chạy ra biên ải, không biết giúp đỡ Dương Triệu làm bao nhiêu chuyện xấu!
Tần Lâm cười ha hả đưa tay ngăn lại:
- Cũng chưa chắc hai vị Triệu, Lưu nhận ra tiên sinh, ta đã âm thầm quan
sát dáng vẻ Dương Triệu vừa rồi, cũng không giống như bị ta lừa gạt. Ha
ha, lần này bản quan cùng Dương Triệu là Khâm Sai đấu Tổng Đốc, vậy
Triệu Sư Thần cùng Lưu Lương Phụ sẽ phải dựa vào Từ tiên sinh, Sư Gia
đấu Sư Gia... Không biết Từ tiên sinh bao nhiêu năm qua chưa từng đặt
chân trở lại quan trường, như lão tướng Liêm Pha, có còn phong độ hay
không?
Từ Văn Trường chắp tay làm lễ, trong đôi mắt vẩn đục chớp động ngọn lửa rừng rực:
- Tuy rằng thuộc hạ đã già, nhưng hùng tâm tráng chí năm xưa vẫn còn đó. Đám liệt mạc kém cỏi kia không chịu nổi một đòn!
-----------
Cũng trong lúc đó, bên trong thư phòng Kế Liêu Tổng Đốc phủ, hai vị liệt mạc Triệu Sư Thần, Lưu Lương Phụ đúng như Từ Văn Trường phỏng đoán, đang
cùng Dương Triệu thương nghị làm thế nào đối phó Tần Lâm.
Tổng
Văn Án Triệu Sư Thần bề ngoài cao gầy, mặt mũi u nần lồi lõm, đôi mắt
ong vò vẽ hung tướng lộ rõ, chỉ cần nheo lại ắt có vài tia hàn quang sắc bén như ẩn như hiện, nói chuyện bằng giọng the thé như sài lang rất khó nghe:
- Đông ông Dương lão tiên sinh, họ Tần kia là kẻ thiện
không tới người tới bất thiện. Mới vừa rồi học sinh nhìn thấy thủ hạ hắn có một tên tùy tùng, hẳn là liệt mạc nổi danh Giang Nam Từ Văn Trường,
chuyên đối nghịch cùng chư công cầm quyền, xem bộ dáng sẽ bất lợi đối
với đông ông.
Thật sao, đây rõ ràng là giặc kêu bắt giặc. Triệu
Sư Thần mới là Thiệu Hưng Sư Gia tiếng xấu lan truyền, y còn dám nói Từ
Văn Trường là liệt mạc.
- Vậy sao?
Kế Liêu Tổng Đốc Dương
Triệu nghe vậy cũng không hề tỏ ra kinh hãi, vẫn ung dung điềm tĩnh dùng hai ngón trỏ giữa tay phải điểm điểm vào lòng bàn tay trái:
-
Lão phu nghe nói họ Tần là Phó Khâm Sai, cũng biết chuyện này không đơn
giản như vậy. Tuy rằng người này còn trẻ, nhưng cũng tạo ra thanh thế
không nhỏ ở kinh sư, không chỉ có điệt nhi Phùng Bảo bị thua thiệt dưới
tay hắn, Lưu Thủ Hữu cũng không thể làm gì hắn...
- Xin Đông ông
bất tất phải nhọc lòng, học sinh làm sổ sách, chớ nói là Từ Văn Trường,
dù là họ Tần kia thắp hương bái Phật mời được Tài Thần gia hạ phàm, cũng không thể tra ra một chút sơ hở nào!
Người vừa nói chuyện là Sư Gia lương hướng Lưu Lương Phụ, vóc người
ngũ đoản, để hai hàng râu chuột, sắc mặt gian giảo, đôi mắt nhỏ đảo tròn liên hồi càng gian giảo hơn, giơ tay vỗ ngực bình bịch trước mặt chủ
nhân của mình.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt...
Dương Triệu
hời hợt gật đầu, hết sức yên tâm đối với sổ sách do Lưu Lương Phụ làm
giả, nhưng đương nhiên tự tin của y không chỉ dựa vào sổ sách giả.
Đường đường Kế Liêu Tổng Đốc, tiết chế ba Tuần Phủ, bốn Tổng Binh, hơn mười
vạn đại quân, trọng thần biên ải bảo vệ kinh sư, khổ tâm tổ chức trong
triều ngoài triều, thế lực chằng chịt dây mơ rễ má, thanh thế trên thông tướng phủ dưới thông Tái Ngoại, nào có dễ dàng bị một Chỉ Huy Thiêm Sự
Cẩm Y Vệ nho nhỏ lật đổ như vậy?
- Họ Tần thức thời thì thôi, nếu như si tâm vọng tưởng muốn đấu tay đôi với lão phu…
Dương Triệu trầm mặt xuống cười lạnh âm hiểm.
Một trận gió thổi tới, ánh nến chập chờn bên trong phòng rọi lên mặt y lúc
sáng lúc tối, sắc mặt trung quân báo quốc lúc ban ngày tiếp thánh chỉ,
lúc này thình lình trở nên âm trầm khó lường, lạnh lùng rít qua kẽ răng:
- Chuồn luồn lay cột đá, không biết tự lượng sức mình.
Triệu Sư Thần cũng cười hăng hắc theo, Lưu Lương Phụ không hiểu vì sao run lên trong lòng.
-----------
Ngày thứ hai, hai bên tân chủ tiếp tục triển khai trao đổi trong không khí
thân thiết hữu hảo, Tằng Thị Lang cùng Dương Tổng Đốc trao đổi cái nhìn
đối với biên phòng Bắc phương, cũng đạt thành nhận thức chung về phương
châm chỉ đạo triều chính mới của Trương Cư Chính.
Tằng Thị Lang
mạnh mẽ chỉ ra chuyện phòng thủ Kế Liêu liên quan chặt chẽ tới an nguy
của Đại Minh, trách nhiệm của Dương Tổng Đốc hết sức nặng nề. Dương Tổng Đốc trả lời dưới sự lãnh đạo anh minh thần võ của Chu chủ tịch cùng
Trương tổng lý nhìn xa trông rộng, chỉ huy và chiến sĩ chiến tuyến Kỳ
Liêu rộng lớn xâm nhập quán triệt thi hành phương châm triều chính mới,
nhất định xây dựng phòng khu Kế Liêu trở thành trường thành sắt thép
phương Bắc Đại Minh!
Thật ra thì những thứ này đều là lúc Tần Lâm ngồi một mình nhàm chán bèn ‘phiên dịch’ những lời đôi thoại nhàm chán
của hai bên, kết quả phát hiện kinh người cổ kim như một, không khỏi cảm khái vạn phần…
Tằng Tỉnh Ngô cùng Dương Triệu chuyện trò vui vẻ, Triệu Sư Thần, Lưu Lương Phụ cũng ra bồi tiếp Tần Lâm, Trương Tiểu
Dương tán gẫu.
Đêm qua Trương Tiểu Dương đã thu đặc sản, lại cả
đêm triền miên với ca cơ mà Dương Triệu an bày, ngồi ở đó cười toe toét, còn hỏi Kế Trấn có Hồ nữ Tái Ngoại hay không, thật không biết có thái
giám nào hiếu sắc như y không.
Tần Lâm cũng giả vờ ẩn mình, cùng Trương Tiểu Dương cười cười nói nói, âm thầm thử dò xét hai vị Sư Gia Triệu, Lưu.
Triệu Sư Thần hung ngoan quả cảm, Lưu Lương Phụ gian hoạt điêu ngoa, hai
người này nói chuyện đều là giọt nước không lọt. Cho dù là Tần Lâm sử
dụng kỹ thuật hỏi cung trinh sát hình sự hiện đại thỉnh thoảng khéo hỏi, cũng không hỏi được chuyện gì hữu dụng.
Hai liệt mạc này quả nhiên khó đối phó!
Nhìn sang đám thuộc quan của Dương Triệu, có người cũng không rõ nội tình,
có người không phải là tâm phúc đồng đảng của Dương Triệu. Dương Triệu
khổ tâm tổ chức tám năm, sợ rằng từ bản thân Kỳ Liêu Tổng Đốc phủ không
dễ dàng mở ra cục diện.
Dương Triệu cùng Tằng Tỉnh Ngô trò chuyện với nhau thật vui, lại mở yến tiệc vào buổi trưa, sơn hào hải vị không
thiếu, ca múa trợ hứng. Bữa tiệc này kéo dài đến chiều mới tàn, Dương
Triệu tự mình đưa ba vị Khâm Sai ra Tổng Đốc phủ, hai bên cười vui vẻ.
Tần Lâm xỉa răng, tỏ vẻ hờ hững nói:
- Tằng Thị Lang, chúng ta đến Mật Vân chỉ ăn ăn uống uống sợ là không che được mắt người khác, không bịt được miệng người khác. Theo ngu kiến của hạ quan, vẫn phải mang sổ sách xuất nhập Tổng Đốc phủ ra xem một chút.
Ngoài ra Thích Soái Kế Trấn cũng bị đạn hặc, chúng ta làm khách không
bằng mời khách, mời lão tới nơi này hỏi thăm một chuyến, có được chăng?
- Vốn nên như vậy!
Tằng Tỉnh Ngô không hề suy nghĩ liền đồng ý, theo y thấy cho dù chỉ là làm cho có lệ, hai chuyện này cũng là nhất định phải làm.
Dương Triệu nhất thời cảnh giác, nhìn Tần Lâm cùng Tằng Tỉnh Ngô một chút,
sau đó đưa mắt ra hiệu, Triệu Sư Thần lập tức cất giọng sài lang của
mình:
- Tần Khâm Sai, ta thấy trong đám tùy tùng thủ hạ của ngài
có người dáng dấp rất giống liệt mạc Từ Văn Trường nổi danh Giang Nam?
- Cái gì?
Tằng Tỉnh Ngô vô cùng kinh ngạc.
Từ Văn Trường nghe vậy cũng không tị hiềm, từ trong đám tùy tùng đứng dậy, nhất nhất thi lễ với các vị đại quan:
- Tại hạ Sơn Âm Từ Vị, ra mắt chư công!
Triệu Sư Thần cùng Lưu Lương Phụ nhìn nhau mà cười, cảm thấy mình khám phá
được thân phận của Từ Văn Trường, nhất định lão điên kia và Tần Lâm sẽ
vô cùng lúng túng.
Tằng Tỉnh Ngô giật mình kinh hãi, nhìn người
trước mặt để chòm râu dê vàng không ra vàng đen không ra đen, một thân
áo bông rách rưới, lộ vẻ không dám tin tưởng:
- Lão… lão thật sự là Thanh Đằng Cư Sĩ Từ Văn Trường Từ lão tiên sinh sao?
Từ Văn Trường đứng chắp tay sau lưng, ngạo nghễ đáp:
- Nửa đời ngơ ngẩn thoắt già rồi, đứng giữa thư trai hú gió trời. Ngọc
trên đầu bút không nơi bán, ném đùa vào chốn bụi mây chơi.... Lão đầu tử chính là Thanh Đằng Cư Sĩ Từ Vị.
Hừ hừ, chờ xem kịch vui...
Triệu Sư Thần cười gian hắc hắc, thầm nhủ trong lòng: Từ lão nhi ngươi
cho rằng giả trang thành tùy tùng sẽ không ai nhận ra sao? Giấu giếm
được người khác, không gạt được ta!
Y không có hảo ý nhìn nhìn Từ Văn Trường, lại nhìn nhìn Tần Lâm, cười hăng hắc.
Không nghĩ tới Tằng Tỉnh Ngô lập tức tỏ ra nghiêm nghị trịnh trọng, vái chào Từ Văn Trường thật sâu:
- Lão tiên sinh đại giá quang lâm, vãn sinh có mắt không biết Thái Sơn,
không biết được Thanh Đằng Cư Sĩ đại danh đỉnh đỉnh, Nếu không phải
Triệu tiên sinh nhắc nhở, cơ hồ ngay mặt bỏ qua. Nhớ tới ba mươi năm
trước, Từ tiên sinh thiết bút chấn Giang Nam, cao danh động công khanh,
vãn sinh ngưỡng mộ đã lâu, chỉ tiếc chưa từng gặp mặt. Không ngờ rằng
hôm nay được gặp, cuối cùng có thể thỏa lòng ngưỡng mộ bấy lâu nay.
Tại... Tại sao có thể như vậy được? Nụ cười Triệu Sư Thần đọng lại trên gương
mặt lồi lõm, Lưu Lương Phụ mặt mày gian xảo cũng trừng mắt tới nỗi sắp
sửa lồi ra.
Người khác chỉ xem Từ Văn Trường là một lão điên, hai tên liệt mạc Triệu, Lưu cũng suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy lão
điên nửa đời lạc phách, nào có đường hoàng như bọn chúng làm Sư Gia ở
đại quan đại phủ, ăn sung mặc sướng cầm nhiều bạc?
Bọn họ không
biết Tằng Tỉnh Ngô không giống như họ, Sơn Âm Từ Văn Trường, được xưng
đệ nhất tài tử triều Đại Minh hai trăm năm, ba mươi năm trước đã cười
nói động công khanh, khi đó Tằng Tỉnh Ngô còn ở quê hương làm Tú Tài đã
nghe thấy đại danh Sơn Âm Từ Vị, vô cùng ngưỡng mộ.
Cho dù là làm chức quan lớn tới mức nào, quy củ ưu lễ tiền bối nho lâm là không thể
vứt bỏ. Tuy rằng Tằng Tỉnh Ngô đã làm tới Binh bộ Thị Lang, Khâm Sai đại thần, nhưng ở trước mặt Từ Văn Trường cũng chấp lễ hậu bối vãn sinh, tỏ ra hết sức khiêm nhường.