Từ Văn Trường cũng từng nghe qua đại danh Tằng Tỉnh Ngô, nghe vậy vuốt chòm râu dê mỉm cười:
- Tằng Thị Lang nhậm chức Tuần Phủ Tứ Xuyên, đốc suất Đại tướng Lưu Hiển, dẫn dắt mười bốn vạn đại quân tiêu diệt địch, phá hơn sáu mươi trại,
chém bốn ngàn sáu trăm tên, mở mang bờ cõi hơn bốn trăm dặm, được chín
mươi ba cái trống đồng Gia Cát, nhất cử san bằng phản loạn Đại Minh trăm năm thủ phủ Tây Nam, chiến công vang dậy. Lão đầu tử năm đó nghe tin
thắng trận, đang bệnh cũng lập tức uống cạn một chén rượu lớn.
Chiến công này chính là chuyện đắc ý nhất trong đời Tằng Tỉnh Ngô, nghe Từ
Văn Trường nhắc đến, y vô cùng cao hứng, lại chỉ Tần Lâm một cái:
- Từ lão tiên sinh làm thơ, ‘Ngọc trên đầu bút không nơi bán, ném đùa vào chốn bụi mây chơi’. Hôm nay lại khác, tưởng Tần tướng quân chính là
người mà ngài đợi để bán ngọc.
Tần Lâm nhớ tới tình cảnh lần đầu
tiên gặp mặt Từ Văn Trường, tuy rằng buồn cười trong bụng nhưng ngoài
mặt vẫn làm ra vẻ trịnh trọng nghiêm trang:
- Không dối gạt Tằng
Thị Lang, Từ tiên sinh cùng hạ quan vừa gặp đã thân, cho nên kết thành
huynh đệ vong niên. Lão trời sinh tính không câu chấp không kềm chế
được, cho nên lần này mới giả trang thành tùy tùng, đi theo hạ quan đến
chỗ này kiến thức phong cảnh biên ải một phen.
Đúng vậy, quả thật vừa gặp đã thân. Người khác cũng không nói, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực
cấu véo lẫn nhau cố gắng nhịn cười. Nhớ lúc trước lão điên nói hươu nói
vượn ở quán trà, bị Giáp Ất Bính Đinh đánh cho một trận, suýt chút nữa
bị Tần trưởng quan giam vào trong ngục.
Từ Văn Trường cười xấu hổ, nhìn Tần Lâm cả hai hiểu ngầm với nhau.
Triệu Sư Thần ở bên cạnh hết sức buồn bực trong lòng, vốn tưởng rằng vạch
trần lai lịch thân phận Từ Văn Trường sẽ làm cho Tần Lâm lúng túng một
trận. Không ngờ rằng thái độ của Tằng Tỉnh Ngô đối với Từ lão điên lại
đặc biệt cung kính như vậy, khiến cho y cảm thấy không thú vị gì.
Còn đang suy nghĩ làm thế nào chỉ điểm cho Tằng Tỉnh Ngô, cho y biết rằng
Tần Lâm, Từ Văn Trường ý tới bất thiện, kết quả Trương Tiểu Dương bất
ngờ xuất hiện.
Vị trung sứ trong cung ra ngoài này từ bên cạnh kéo kéo y phục Tần Lâm, thấp giọng hỏi:
- Lão đầu tử này chính là Từ Văn Trường chuyên trêu chọc người khác, kể chuyện cười sao?
Từ Văn Trường tài học năm xe, văn võ song toàn, đồng thời lại có tính hài
hước, có không ít câu chuyện cười lưu truyền rộng rãi trong dân gian.
Trương Tiểu Dương chẳng qua là tiểu thái giám, dĩ nhiên không biết lão
tham dự quốc gia đại sự như chế định chiến lược chống Oa, hiệp trợ Ngô
Đoái thi hành phong cống Yêm Đáp Hãn… chỉ nhớ kỹ những câu chuyện hài
kia.
Tần Lâm gật đầu nói:
- Đúng vậy, lão rất thích trêu cợt người khác.
Nếu không biết trêu cợt người, làm sao ép Tất Mậu Khang lên Lương Sơn? Hắc hắc hắc...
- Ôi chao, thì ra là Từ Văn Trường Từ lão nhân gia đại danh đỉnh đỉnh...
Trương Tiểu Dương còn tỏ ra kích động hơn cả Tằng Tỉnh Ngô, y là tiểu thái
giám trong Hoàng cung đi ra, cũng không hiểu chuyện đời lắm, thân là
Khâm Sai trung sứ lại tiến lên dập đầu trước Từ Văn Trường, vui vẻ ra
mặt nói:
- Ta ở trong cung vẫn thường nghe người ta kể chuyện về
lão nhân gia ngài, cho dù là trước mặt Thái hậu, Công chúa cũng thường
kể giải buồn, chỉ cho rằng lão là một cổ nhân, không nghĩ tới hôm nay
còn sống trên đời, thật sự làm cho ta phải giật mình kinh hãi.
Từ Văn Trường cũng không khách sáo, sờ đầu Trương Tiểu Dương một cái, cười híp mắt nói:
- Đúng vậy, lão đầu tử còn sống trên đời, có vài người ngược lại hận lão đầu tử sao không chết sớm.
Dứt lời, ánh mắt bén nhọn như đao của Từ lão đầu tử nhìn lướt qua Triệu Sư Thần, Lưu Lương Phụ.
- Trời ơi, ai nói ngài đã chết, lão nhân gia ngài ắt sẽ sống lâu trăm tuổi.
Trương Tiểu Dương vui mừng lôi kéo Từ Văn Trường:
- Lão tiên sinh, mấy chuyện ngài lừa gạt Vương Thế Trinh ăn dưa, gánh
phân qua cầu cho người ta, lừa gạt Yêm Đáp Hãn… rốt cục có thật như vậy
không, kể cho ta nghe một lần được chăng? Trở về cung, ta cũng tiện kể
lại cho người khác nghe, nếu như bọn họ biết ta đã gặp Từ Văn Trường còn sống sờ sờ, e rằng sẽ hâm mộ tới nỗi lọt tròng.
Thì ra trong
Hoàng cung thâm cung tịch mịch, thái giám, cung nữ thậm chí hậu phi rảnh rỗi không có việc gì làm, thích kể chuyện giết thời gian.
Từ Văn Trường danh tiếng lại lớn, chuyện cười lại nhiều, kể đi kể lại tới nỗi
ngay cả chuyện cười của người khác cũng mang gán cho lão. Giống như thái giám Trương Tiểu Dương bất học vô thuật này còn tưởng rằng Từ Văn
Trường là một cổ nhân Tống triều Đường triều, sùng bái lão sát đất,
không nghĩ tới bây giờ lão vẫn sống sờ sờ đứng ở trước mắt, niềm vui này quả thật không phải tầm thường.
Tằng Tỉnh Ngô cười chắp tay một
cái với Từ Văn Trường bị Trương Tiểu Dương quấn lấy không tha, ý nói hay là ngài thỏa mãn vị tiểu công công này trước, chúng ta sau rồi hãy nói.
Tần Lâm cũng gật đầu một cái:
- Từ tiên sinh, ngài kể chuyện cho Trương công công nghe trước đi, xem ra trong bụng ngài có rất nhiều chuyện hấp dẫn lý thú khiến cho y không
chịu buông tay. Dù sao sổ sách Tổng Đốc phủ phải đến chiều mới có thể
thanh lý ra.
Dương Triệu mới vừa thủy chung mỉm cười không nói
một lời, bị Tần Lâm lại nhắc tới chuyện sổ sách tập kích bất ngờ, nhưng
vẫn tỏ ra ung dung nhàn nhã:
- Buổi chiều Triệu lão phu tử sẽ đích thân đưa sổ sách qua, xin Tần tướng quân cứ yên tâm.
Xong chuyện kiểm tra sổ sách và phái người đi thông báo Thích Kế Quang luyện binh Kế Trấn tới đây kiểm tra đạn hặc, lúc này Tần Lâm mới cáo từ rời
đi. Hắn và Tằng Tỉnh Ngô cười cười nói nói, Trương Tiểu Dương một khắc
không ngừng quấn lấy Từ Văn Trường, đòi lão kể chuyện cười.
Cửa
Tổng Đốc phủ, Triệu Sư Thần nghiến răng nghiến lợi, mắt ong vò vẽ nheo
lại nhìn theo bóng Từ Văn Trường vô cùng hung ác, hận không thể nuốt
chửng lão.
Mặc dù Triệu Sư Thần giúp đỡ cấp trên làm bậy, kiếm
được không ít tiền bạc, hưởng thụ địa vị Tổng Văn Án Tổng Đốc phủ, tự
biết mình cao hơn Từ Văn Trường vốn đã lạc phách không biết bao nhiêu.
Nhưng biểu hiện mới vừa rồi của Binh bộ Thị Lang Tằng Tỉnh Ngô cùng Khâm Sai trung sứ Trương Tiểu Dương, làm cho lần đầu tiên trong đời y cảm
thấy tự ti mặc cảm.
Cũng cùng là Thiệu Hưng Sư Gia, Tằng Tỉnh
Ngô, Trương Tiểu Dương coi trọng Từ Văn Trường, lại không thèm nhìn tới
Triệu Sư Thần y.
Dương Triệu ngược lại tỏ vẻ vân đạm phong khinh cười cười:
- Tên họ Tần này có chút thủ đoạn, có thể thu Từ Văn Trường làm mạc tân cũng không đơn giản.
Đông gia giải thích càng làm cho Triệu Sư Thần thêm đố kỵ, mắt ong vò vẽ toát ra vẻ hung ác.
Chính là muốn kích thích ngươi dụng tâm làm việc! Biểu hiện của Triệu Sư Thần đúng như mong muốn của Dương Triệu.
Lưu Lương Phụ đảo con mắt chuột một cái, thử thăm dò nói:
- Đông ông, Tằng Thị Lang không phải là một đảng với chúng ta sao? Mới
vừa rồi sao không nhắc nhở y một cái, nói cho y biết họ Tần có dụng ý
khác?!
Dương Triệu ngoài cười trong không cười nhìn Lưu Lương Phụ một cái. Người này có bản lãnh làm sổ sách giả, là một Sư Gia lương
hướng rất tốt, nhưng chuyện này y còn kém rất xa.