[T/G: Ta đang đói nên nghĩ tới đồ ăn, chương này hơi khoai mọi người cảm thông.]
Theo phía sau cô gái, hai người một sói đi lên lầu ba, vào bên trong thì thấy nơi đây cũng không có bao nhiêu người, sơ sơ chưa đến 50 người, có lẽ bây giờ chưa phải buổi tối nên người cũng không nhiều. Nơi này được trang hoàng vô cùng đẹp đẽ, cái gì cần có đều có cả. Đúng như ý nguyện, hắn được sắp xếp ngồi tại một nơi có thể quan sát cảnh vật bên ngoài.
Lúc này đây cô gái kia mới nhìn hắn nở một nụ cười chuyên nghiệp rồi hỏi:
“ Công tử thấy nơi đây thế nào? Đã hợp với ý của công tử chưa? “
Xuân Đức gật nhẹ đầu, ôn hòa nói:
“ Rất hài lòng, còn có phần hơn cả mong đợi của ta.”
Nghe vậy thì cô gái càng cười quyến rũ hơn, nàng lúc này lại tiếp tục hỏi:
“ Vậy không biết công tử muốn gọi món ăn hay loại rượu gì? Nếu như công tử mới đến đây lần đầu còn chưa quen thuộc thì tiểu nữ có thể giúp công tử giới thiệu một hai.”
Xuân Đức cười ta nói:
“ Không cần rắc rối như vậy làm gì, mang cho ta tất cả những món ăn ở trong tiệm cho ta, mỗi món 5 phần. À mà không, cho ta mỗi món 10 phần đi nó ăn hơi nhiều.”
Xuân Đức dùng chân đá đá sói mập đang nằm bên cạnh. Sói mập nghe vậy thì trong lòng có đôi chút bất mãn, nó thầm nghĩ “ Chủ nhân còn ăn nhiều hơn cả ta nữa mà còn nói cái gì.”
Cô gái mới đầu có đôi chút thất thần, nghe Xuân Đức nói thì nàng nhìn qua Sói Mập nhìn bộ dạng béo ục ịch của nó thì liền hiểu. Nàng ta nhoẻn miệng cười nói:
“ Vậy công tử đợi một chút, tiểu nữ sẽ đi thông báo cho người làm nhanh. Rất nhanh sẽ có đồ ăn mà công tử yêu cầu.”
Nói xong nàng liền rời đi, không qua bao lâu liền có mấy cô gái tướng mạo tiêu chuẩn bưng từng khay đồ ăn đưa lên trên này. Thoáng một chốc cả bàn đã đầy đồ ăn.
Còn riêng phần Sói Mập thì được thiết kế riêng cho một cái khay thức ăn cực lớn chuyên dùng cho sủng vật. Bên trong chứa đầy thức ăn, cái khay thức ăn của nó phải cần đến hai tên tu sĩ cấp thấp khiêng lên(cái khay nặng còn đồ ăn bên trong thì không đáng là bao.)
Những thực khách đang ăn uống ở đây cũng có nhìn qua mấy người Xuân Đức vài lần nhưng ngay sau đó thì thu hồi ánh mắt. Dù sao kẻ tham ăn không phải không có. Bọn họ còn chứng kiến qua không ít tràng cảnh hoành tráng hơn thế này.
Tên trung niên đi theo Xuân Đức lúc này nhìn thấy một bàn tiệc như vậy thì nuốt nước miếng ừng ực, có điều Xuân Đức chưa ăn hắn cũng không dám ăn trước.
Nhìn qua trung niên Xuân Đức cười nói:
“ Ăn thôi, còn ngại gì nữa. “
Hắn vừa dứt lời thì Sói Mập cùng người trung niên kia bắt đầu ăn thỏa thích, Xuân Đức lúc này cũng vứt bỏ cái vỏ ngoài nho nhã lịch sự mà bắt đầu nhập cuộc.
Tốc độ ăn của hắn cùng sói mập vô cùng nhanh, món ăn mang lên không kịp ba người ăn uống. Lúc ban đầu những người phục vụ ở đây còn dùng tay mang lên nhưng về sau đều phải chuyển qua dùng nhẫn không gian.
Những thực khách xung quanh lúc đầu còn bàn tán nói chuyện với nhau nhưng về sau cả đám chỉ trợn tròn mắt mà nhìn về phía bàn ăn của Xuân Đức. Ngồi cạnh bàn ăn của Xuân Đức có hai tên đại hán to cao, tướng mạo có phần xấu xí nhìn thấy một màn như vậy thì cả hai liếc nhìn nhau một cái sau đó đứng dậy đi qua bàn Xuân Đức.
Một người chỉ còn một con mắt nhìn Xuân Đức nói:
“ Tiểu huynh đệ, hai người bọn ta ngồi chung một bàn không có vấn đề chứ? “
Xuân Đức đang ăn lúc này ngưng lại, nhìn lên hai người hỏi:
“ Vì sao? “
Tên kia cười ha hả nói:
“ Chúng ta muốn so tài ăn uống cùng vị tiểu huynh đệ, nếu hai chúng ta thua thì sẽ trả tiền bửa ăn này còn nếu như tiểu huynh đệ thua thì tiền ai người nấy trả, cảm thấy thế nào? “
Xuân Đức cũng không ý kiến gì, hắn gật đầu nói:
“ Vậy hai vị cứ tự nhiên ngồi.”
Nói xong hắn liền quay về với việc ăn uống, Xuân Đức bây giờ cảm thấy đói muốn chết. Không hiểu vì sao từ khi lên cao thiên thì hắn thường xuyên cảm thấy đói, hắn tưởng tượng mình có thể ăn nguyên cả thế giới vậy.
Chả vậy mà một cái kho thịt ( đám hư không tiên thú.) đã bị hắn xử đẹp trong thời gian ngắn. Bây giờ tới xương cũng không còn. Hắn cảm thấy chỉ khi nào hấp thụ sinh mệnh, cùng sinh hồn của cường giả thì hắn mới cảm thấy bớt đói. Nhưng mà đâu phải lúc nào hắn cũng có thể đi giết người vì vậy chỉ có thể ăn như thế này cho đỡ đói thôi.
2 giờ sau....
Bên trong một gian phòng xa hoa.
“ Ông chủ, nguyên liệu dự trữ ở trong kho hàng đã dùng sắp hết, chúng ta bây giờ làm sao? “--- Một tên quản sự nhìn một người trung niên hỏi.
Người trung niên này chính là ông chủ của Túy Phù Dung, hắn thường được mọi người gọi với cái tên thân mật là Kim Tài Chủ, thân hình lão ta không khác gì bộ dạng ông địa cả ngoại trừ trên đầu có đội thêm một cái mũ. Lúc này đây trung niên đang dùng tay áo lau mồ hôi trán. Hắn quay lại hỏi tên quản sự.
“ Mấy vị khách kia vẫn còn tiếp tục ăn nữa sao? Bọn họ còn yêu cầu cái gì? “
Hắn ta lúc đầu nhìn thấy đám người Xuân Đức ăn như vậy còn lo bọn họ không có đủ tiên thạch để trả nhưng sau khi mang ra 10 món thì liền thu tiên thạch, đám người Xuân Đức không những trả đủ tiên thạch mà còn đặt cược trước một số lớn và tiếp tục gọi món ăn.
Đến bây giờ hắn không còn lo là khách không có tiền mà lo cửa tiệm hết nguyên liệu chế biến đồ ăn để phục vụ khách. Đường đường là một nơi nổi tiếng nhất nhì của khu số 2 vậy mà không có đủ nguyên liệu chế biến đồ ăn phục cho khách, việc này mà lan truyền ra ngoài thì hắn mất mặt lớn rồi.
Tên quản sự có chút lo lắng nói:
“ Ông chủ, bọn họ không có gọi ít đi mà còn gọi nhiều hơn lúc trước nữa. Không biết thế nào mà ba anh em nhà Phi Hổ hôm nay cũng quay trở về, vừa đúng lúc đi ngang qua tiệm chúng ta sau đó..”
Tên này còn nói chưa hết thì một thanh niên bộ bộ dạng gầy ốm nhanh chân chạy lại đây có phần lo lắng nói:
“ Ông chủ không xong rồi. Hứa Sơn công tử mang theo bằng hữu tới đây uống rượu. Công tử gọi người tới có chuyện muốn nói.”
Lão chủ tiệm Túy Phù Dung nghe thế thì liền run nhẹ một cái, hắn ngay lập tức làm ra quyết định.
“ Bân quản sự việc ở nơi này ta giao cho ngươi. Ta lên nói chuyện với thiếu gia.”
Nói xong thì hắn liền lê cái thân hình béo phì của mình rời đi, để lại tên quản sự đang còn ngẩn ngơ. Đợi cho trung niên béo kia rời đi một lúc thì tên quản sự mới hồi thần lại, hắn quay lại đập cho tên thanh niên kia một cái quát.
“ Còn không nhanh lên đi gọi người, còn đứng ngây ra đó làm gì.”
Tên thanh niên bị ăn đập vô cớ thì mờ mịt hỏi:
“ Nhưng là gọi ai kia thưa quản sự đại nhân? “
Tên quản sự kia sùng máu hét lớn:
“ Nói đi gọi người thì cứ đi gọi người còn hỏi gọi ai làm cái gì? “ ( Ngày trước đi làm cũng bị con mụ xếp mắng câu này.)