Cân Cả Thiên Hạ

Chương 868: Chương 868: Cuộc sống mà




Nghe nói Hứa Sơn công tử mang bằng hữu tới đây uống rượu thì Kim Tài Chủ liền nôn nóng, đừng nhìn hắn phong quang vô hạn nhưng trên thực tế chỉ là một con chó Hứa Gia nuôi mà thôi nếu hắn dám làm phật ý vị kia Hứa Sơn công tử thì hậu quả không cần nghĩ cũng có thể đoán được.

Rất nhanh hắn đã chạy lên lầu bốn, nơi đây là tầng lầu đặc biệt chỉ dành khi có khách quý mới mở ra mà thôi. Hắn vừa đi vào bên trong lầu bốn thì đã thấy bên trong đang ngồi ba bốn thanh niên một thân quần áo xa hoa, mỗi người đều đang được hai mỹ nhân phục vụ.

Hắn nhanh chân đi tới trước mặt một tên thanh niên bộ dạng cao gầy, khuôn mặt hơi đen, ánh mắt hẹp dài cung kính thưa.

“ Đại công tử tìm tiểu nhân. “

Đáp lại Kim Tài Chủ chính là một cái bạt tai, một tiếng” bốp” vang lên. Kim Tài Chủ bị tát nằm ra mặt sàn, miệng phun máu tươi, vài cái răng cũng rơi đi ra. Tên thanh niên cao gầy lúc này buông ra hai mỹ nhân đứng dậy đạp thêm cho Kim Tài Chủ mấy cái vào mặt, vừa đạp hắn vừa mắng.

“ Thứ cẩu nô tài, biết bản thiếu mang bạn hiền đến còn không mau dọn ra tiệc rượu tiếp đón, chẳng lẽ còn đợi bổn thiếu phân phó, Hứa Gia nuôi một con chó như ngươi thì có tác dụng gì gì. Sao ngươi không đi chết đi.”

Thấy thanh niên này sắp đạp chết Kim Tài Chủ thì một cô gái lúc này lấy hắn, ỏng ẹo nói:

“ Đại thiếu gia cần gì chấp nhặt với một tên cẩu nô tài đâu, như vậy thì hạ thấp thân phận của đại thiếu gia mà thôi. Với lại đại thiếu gia đạp chết hắn rồi lấy ai chuẩn bị tiệc rượu đãi mấy vị công tử nơi đây.”

Nghe cô gái kia nói vậy thì Hứa Sơn lúc này dừng tay, hắn quay lại khẽ nắn bộ ngực của cô gái một cái, cô gái kia kêu lên một tiếng yêu kiều. Hứa Sơn thấy vậy liền cười ha hả nói:

“ Bích Liên nàng nói rất đúng, ta là ai chứ, là đại công tử Hứa gia. Làm sao lại có thể đi chấp nhặt với một con chó mà Hứa Gia nuôi được nhưng thứ chó mà không biết nghe lời thì vẫn nên dạy dỗ, bằng không sau này nó sẽ không biết điều.”

Hắn đá mạnh một cái vào bụng Kim Tài Chủ quát:

“ Thứ đồ vật gì, còn không nhanh đứng dậy đi làm việc.”

Lúc này đây Kim Tài Chủ mặc dù đau tới khó chịu nổi cũng phải cắn răng đứng dậy khom người hướng về tên hứa sơn kia nói lời cảm tạ.

“ Cảm tạ đại công tử khai ân, tiểu nhân đi làm ngay.”

Nói xong hắn liền lê lết cái thân thể đầy thương tích của mình ra ngoài. Nhìn bộ dạng thê thảm của Kim Tài Chủ mấy thanh niên cùng vài nữ nhân ở đây đều cười rộ lên, một cô gái ăn mặc bại lộ, nguyên bộ ngực lộ ra phân nữa hướng về phía Hứa Sơn ôm ấp, sau đó còn không quên nịnh nọt:

“ Hứa Sơn đại ca quả thực rất bá khí, rất đẹp trai mà. Người ta chỉ muốn làm bạn với huynh suốt đời.”

Được mỹ nhân ôn như xà vào lòng, lại còn được nghe mấy lời như rót mật vào tai thì Hứa Sơn liền cười lên ha hả, hắn đưa tay xoa bóp mấy bộ bị nhạy cảm của cô gái kia khiến nàng ta rên lên.

“ Tâm Hoa chỉ cần nàng nghe lời thì sau này nàng muốn cái gì ta cũng sẽ mua cho nàng, chịu không nào.”

Nói xong hắn lại bóp mạnh một cái lên bộ ngực đầy đặn kia của cô gái, cô gái khẽ “ ư “ một tiếng sau đó dùng ánh mắt to tròn,đen láy của mình nhìn Hứa Sơn nói:

“ Đã hứa là không được nuốt lời đâu đấy, chúng ta nghéo tay đi.”

Hứa Sơn lúc này cười ha ha, đưa tay ra nghéo với cô gái.

“ Như vậy được chưa nào bảo bối.”

Cô gái thỏa mãn nói:

“ Được rồi, để báo đáp lại ân tình của Hứa Sơn đại ca thì tiểu muội xin được tấu một bài.”

Nghe vậy thì cả đám thanh niên lúc này đều vỗ tay hoan hô. Lúc này một tên thanh niên hơi mập mạp hướng về Hứa Sơn chúc mừng.

“ Chúc mừng Sơn ca, Tâm Hoa tiên tử chính là mỹ nữ số một số hai của Bách Hoa Lầu. Tiểu đệ thật ghen tỵ với số đào hoa của huynh.”

Hứa Sơn nghe vậy thì nét cười trên mặt càng tăng, hắn cười lên hô hố nói:

“ Mấy vị hiền đệ chúng ta uống một chén, sau đó nghe Tâm Hoa tiên tử đàn.”

“ Cạn chén.”--- Mấy người khác hiển nhiên là không có từ chối. Một đám cùng nâng ly uống cạn. Sau đó cả đám đều cười rộ lên.

Lúc này đây Tâm Hoa đã đi lên trên, trên tay cô ta là một chiếc đàn cổ, thân đàn xanh biếc, dây đàn óng ánh như kim tinh. Nàng ta ngồi xuống bắt đầu đàn.

“ Tình tính tang...”

Âm thanh vang lên, người bên trong đều yên lặng lại lắng nghe tiếng đàn, tiếng đàn vang lên mang theo vẻ đượm buồn, dù là người không hiểu về âm nhạc thì cũng cảm nhận thấy điều này. Âm thanh nhẹ nhàng đều đều khiến cho lòng người ta như thắt lại.

Đúng lúc này tiếng ồn ào từ lầu ba vọng lên khiến cho bầu không khí trong nháy mắt bị phá vỡ. Mấy tên công tử ca trong phòng ngay lập tức nhíu mày lại, sắc mặt của Hứa Sơn đã đen này càng đen hơn.

Hắn gọi một thị nữ đang đứng hầu ở bên ngoài vào hỏi:

“ Phía dưới làm sao lại ồn ào như vậy? “

Người thị nữ kia cung kính thưa:

“ Thưa đại công tử ở phía dưới đang có mấy vị khách tổ chức đấu rượu ạ.”

Hứa Sơn nghe vậy thì hừ lạnh nói:

“ Đi xuống đuổi hết đám người kia ra ngoài, hôm nay bản thiếu gia tiếp đãi bạn hiền sao có thể để những kẻ có tố chất thấp kém như vậy quấy phá.”

Người thị nữ kia không dám nói lại cái gì, nàng vâng mệnh đi xuống phía dưới lầu 3. Nhìn thấy người thị nữ kia rời đi thì Hứa Sơn còn chưa an tâm, hắn chắp tay với mấy người khác nói:

“ Mấy vị hiền đệ cứ ngồi đây một chút để lão ca xuống nhìn xem đám vô học kia.”

.......

Lầu ba lúc này ngoại trừ bàn của Xuân Đức ra là đang có người những bàn khác thì đã vắng tanh, một phần do ăn xong bữa liền ra về nhưng chủ yếu chính là hết đồ ăn để phục vụ nên thực khách bỏ về hết.

Trên bàn rượu lúc này cũng chỉ còn có một mình Xuân Đức cùng một tên đại hán cao to, có đôi mắt hổ. Còn những người khác lúc này đã nằm sấp trên bàn cả rồi. Đại hán kia oang oang nói:

“ Tiểu huynh đệ khá lắm, Lý Hổ ta chưa phục qua ai hôm nay ta chính thức bái phục trước tài nghệ uống rượu của tiểu huynh đệ đây. Hôm nào có dịp chúng ta lại uống một bữa ra trò, hôm nay Lý Hổ ta mệt nên chịu thua trước một cuộc.”

Hắn lúc này đứng dậy hét lớn:

“ Ông chủ đâu, tính tiền. “

Tiếng hét của tên này ầm ầm như sấm, bên trong còn ẩn chứa tiên lực vì thế mà khi hắn hét lên thì bàn ghế bên trong lầu ba đều rung lên, mấy tên đang nằm sấp trên mặt bàn lúc này cũng mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Lý Hổ gọi một lúc mà không thấy ai ra tính tiền thì lại rống lớn:

“ Chủ quán, tính tiền.”

Nhưng lúc này một âm thanh có vài phần âm trầm vang lên:

“ Hét cái gì mà hét, lũ người ngu si không có tố chất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.