Cân Cả Thiên Hạ

Chương 562: Chương 562: Bước đầu của tuyệt kỹ hình thành




Không gian vong linh tầng 1. Không gian học tập( Nếu bạn nào quên thì nó xuất hiện ở trong 70 chương đầu tiên, một không gian có thể tự do điều khiển tốc độ thời gian, độ cong thời gian lớn nhất 1 giây so với vạn năm hoặc ngàn năm so với 1 giây theo chiều ngược lại. Nhưng do hạn chế về sinh mệnh nên Xuân Đức thường khống chế ở phạm vi 1 phút bằng với 100 năm)

Một thế giới chỉ có toàn màu trắng, bây giờ đại bộ phận linh hồn của Xuân Đức đang ở nơi đây. Hắn mới vừa cắn nuốt hết hai bản sao linh hồn, bây giờ hắn đang xem tuyệt kỹ mà hai bản sao học tập có xung đột với nhau hay không?

100 năm qua đi.

Sau khi xem xét thật cẩn thận thì hắn đưa ra kết luận có thể dung hợp cùng nhau nhưng độ tương thích không phải rất cao. Nhưng hắn vẫn quyết định dung hợp nếu thành công hắn sẽ đặt bước đầu tiên trên con đường võ học của bản thân. Bên trong linh hồn hắn lúc này có hai cái phù văn, hai phù văn này chính là tinh túy trong thời gian cực dài mà ngưng tụ lại khi hai phân thân hoàn thành hai bộ tuyệt kỹ kia.

Xuân Đức bắt đầu từ từ cho hai phù văn tiến lại gần nhưng khi vừa tiến lại với nhau thì hai phù văn sáng lên mãnh liệt, bọn nó phát ra một loại lực lượng đẩy lui đối phương ra xa, giống ý hết hai cục nam châm đẩy nhau vậy.

Xuân Đức cũng đã lường trước được việc này nên hắn cũng không có ngạc nhiên, hắn dùng linh hồn cường đại của mình cưỡng ép hai phù văn lại gần, khi hai phù văn lại gần thì bọn chúng bắt đầu từ từ dung hợp nhưng cũng có một tí phù văn bị hao tổn, phù văn càng hao tổn nhiều thì tuyệt kỹ khi dung hợp càng kém.

3000 năm sau.

Phù văn dung hợp chưa tới một nữa.

10000 năm sau.

Phù văn sắp dung hợp hoàn tất nhưng linh hồn của Xuân Đức cũng hao tổn rất lớn.

5 vạn năm sau.

Một phù văn mới hoàn toàn được sinh ra. Một phù văn ấn kí màu đỏ in bên trong linh hồn của hắn. Sau khi phù văn hợp thành thì linh hồn của hắn cũng lâm vào trạng thái ngủ say. Tiêu hao quá lớn cần phải bù đắp. Linh hồn hắn tự động được Hắc Ám Ma Thụ đưa vào bên trong ôn dưỡng.

Ở ngoài giới, do linh hồn bị tiêu hao quá lớn khiến cho thân thể hắn ở bên ngoài cũng bị ảnh hưởng. Thân thể hắn đang nằm trên giường lấy mắt thường cũng có thể thấy đang bị héo rút đi không ít. Điều này biểu hiện hắn đang rơi vào trạng thái suy yếu. Có điều Xuân Đức cũng không lo vấn đề an toàn của bản thân, hắn vẫn còn Bóng Ảnh ở bên cạnh cùng vị sư phụ hờ Hạ Băng kia, nếu hắn gặp nguy hiểm thì nàng kia nhất định sẽ ra tay.

***

Sáng ngày hôm sau, khi những tia nắng ban mai chiếu xuyên qua những khe ô cửa sổ thì có một cô gái nhẹ nhàng bưng một chậu nước rửa mặt cùng đồ ăn sáng vào phòng cho Xuân Đức, người này chính là Lam Nhã, nàng lại gần nhẹ giọng gọi:

“ Sư huynh người tỉnh chưa? Sư muội mang nước rửa mặt đến đây rồi, còn có đồ ăn nữa.”

Lúc này Xuân Đức ở trên giường thần sắc mệt mỏi đến cực điểm, ánh mắt thâm đen khuôn mặt trắng bệch như một con cương thi vậy. Hắn quay lại nhìn Lam Nhã nói:

“ Sư muội cứ để nơi đó rồi ra ngoài đi, sư huynh muốn nghĩ ngơi.”

Lam Nhã thấy hắn chỉ sau một đêm mà gầy đi phân nữa, ánh mắt đờ đẫn thì không khỏi hoảng hồn, nàng rất muốn tiến lên hỏi hắn bị làm sao nhưng lại không dám, nàng sợ làm hắn tức giận, nàng khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài, khẽ khép cửa lại.

Lam Nhã vừa đi ra thì Xuân Đức liền nằm xuống ngủ tiếp, hắn bây giờ cảm thấy cực độ mệt mỏi, chỉ muốn ngủ và ngủ.

Ở bên ngoài sau khi thấy Lam Nhã đi ra thần sắc có chút không đúng thì Hạ Băng ngồi ở trên một cái ghế hỏi:

“ Làm sao vậy? Tên kia nói gì với con làm sao sắc mặt lại hốt hoảng như vậy? “

Lam Nhã có chút lo lắng nói:

“ Sư huynh không biết làm sao lại gầy đi rất nhiều, mà thần sắc rất tiều tụy.”

Hạ Băng nghe vậy thì cười lạnh, nàng nói:

“ Gieo nhân nào gặp quả ấy thôi, hắn làm quá nhiều việc ác nên bị trời đày. Hừ. Con còn thương xót hắn làm gì? “

Cả buổi tối hôm qua hai thầy trò đã nói chuyện với nhau rất nhiều nên Hạ Băng cũng đã có một một chút nhận thức về Xuân Đức, nàng thấy hắn là một loại âm hiểm xảo trá, đê tiện,bỉ ổi vô liêm sỉ. Đã vậy còn là một ma đầu giết người như ngóe. Theo nàng thấy người như vậy không có bị trời đánh chết đã là nhẹ. Nói đúng ra là nàng cực độ có phản cảm với Xuân Đức.

Lam Nhã cũng không rõ tâm tư của sư tôn, nàng có chút do dự hỏi:

“ Như vậy sư phụ nếu không sư phụ vào xem sư huynh một chút xem thế nào, biết đầu người lại có thể giúp sư huynh một chút nhanh khỏe lại.”

Hạ Băng nghe vậy thì trợn tròn mắt nói:

“ Hừ. Sư tôn có chết cũng không giúp hắn, tốt nhất hắn nên chết đi. Phụt.”

Nàng ta vừa nói ra lời ác độc cùng với thâm tâm nàng cũng vừa có suy nghĩ như thế lập tức ấn ký huyết liên trên trán nàng sáng lên,cùng lúc khi huyết liên sáng lên thì một cơn đau thấu linh hồn khiến nàng lập tức ói máu ra phè phè, quỵ ngay xuống mặt đất, không đứng dậy nổi.

Cả người nàng co lại như con tôm luộc, khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ, co giật liên hồi, mỗi lần co giật nàng đều phun ra một ngụm máu, máu tươi dính trên áo, nhìn nàng lúc này vô cùng thê thảm.

Ngay sau đó một âm thanh lạnh lẽo thấu xương vang lên:

“ Nên thu lại mấy tâm tư kia của ngươi, bằng không thì không chỉ là một chút nho nhỏ trừng phạt như vậy. Nếu không muốn bị hành hạ thì nhanh vào đây giúp ta trị thương.”

Sau khi linh hồn được Hắc Ám Ma Thụ điều dưỡng thì Xuân Đức liền không bao lâu thì tỉnh lại. Hắn vừa quay về thân thể kiểm tra thì liền cảm nhận được sát ý từ Hạ Băng, đây là sát ý thực sự nếu không phải nàng ta còn đang bị khống chế thì đã xuống tay với hắn từ lâu. Xuân Đức cũng không phải loại thương hoa tiếc ngọc cái gì, chướng mắt liền đạp nát.

Hạ Băng được Lam Nhã đỡ dậy, ánh mắt nàng hiện lên sự sợ hãi khi nhìn về phía căn phòng của Xuân Đức, nàng nhớ lại tình cảnh vừa rồi, nàng vừa rồi giống như là đi qua một vòng luân hồi từ lúc còn bé cho đến lúc chết đi, ở trong thế giới kia nàng bị chính người thân yêu nhất của bản thân liên tục dùng ánh mắt trào phúng nhìn nàng,rồi lạnh lùng cầm kiếm đâm vào trái tim nàng cho tới khi nàng tắt thở. Cái cảm giác kia quả thực khiến người ta sống không bằng chết.

Nó lặp lại liên tục, mãi khi đạo tâm nàng sắp tan, thần hồn sắp diệt thì giấc mộng luân hồi kia mới biến mất.

Vừa đi vào bên trong phòng thì một loại lạnh lẽo khiến cho cơ thể run lên từng trận, lạnh ở đây không phải khí lạnh gây nên mà là do sát lục chi ý ảnh hưởng tạo thành. Khi hai người bước vào trong thì Xuân Đức mở mắt ra, một đôi mắt màu xám lạnh lẽo vô tình nhìn Hạ Băng.

Dưới cái ánh mắt này Hạ Băng trực tiếp quỳ xuống, nàng có cảm giác như đang đối diện với một con ác quỷ khát máu, nàng bây giờ tin rằng nếu nàng có thái độ như ngày hôm qua thì một lúc sau nàng cũng sẽ biến thành một bộ thi thể.

Hạ Băng dập đầu lắp bắp cầu xin:

“ Chủ nhân xin người bớt giận, thuộc hạ lần sau không dám nữa, xin chủ nhân tha cho.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.