Cân Cả Thiên Hạ

Chương 561: Chương 561: Chương 556




Cô gái có dung mạo tuyệt đẹp kia nhìn Xuân Đức với ánh mắt khác lạ, nàng đầu tiên nhìn thấy một tiểu bối không có sợ nàng cùng kinh diễm trước vẻ đẹp của nàng, nàng nhìn vào ánh mắt thiếu niên này thấy một mảnh trong sáng không một tia tạp niệm.

Nàng bỗng nhiên nở một nụ cười bí hiểm, nàng nhỏ giọng nói:

“ Biết vậy là tốt, dám phá hoại đồ của Đại Di Hoa Cung chúng ta lại còn dám chạy, tiểu tử thối theo bản cung đi lãnh phạt.”

Nói xong nàng định mang Xuân Đức rời đi, Xuân Đức lúc này phản bác nói:

“ Không phải ta làm thật mà, là do sư muội của ta nghịch nó vị hư, đến lượt ta mới thành ra như vậy.”

Sư muội ngươi, cô gái lúc này nhìn theo tay chỉ của Xuân Đức nhìn thấy Lam Nhã, lúc này nàng mới nhớ đến còn có một người tư chất mộc thuộc tính hoàn hảo nữa. Nàng lúc này lại nở một nụ cười vung tay lên cả ba trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng.

Lúc này một cô gái mặc bộ áo lông màu phấn hồng bay tới,thấy ba người biến mất lập tức hừ lạnh nói:

“ Hạ Băng ngươi cũng không quá tham lam, hai đệ tử tư chất hoàn hảo ngươi muốn độc chiếm một mình, làm gì có cái lý đó.”

Nói xong nàng cũng lập tức biến mất, sau khi nàng ta biến mất lại có thêm một ông lão đi tới, vẻ mặt ông lão cũng như quả mướp đắng, lão cũng cắn răng đuổi theo.

Mấy người rời đi để lại một đám chấp sự cùng đệ tử ngu ngơ tại chỗ, bọn họ bây giờ vẫn còn đang trong tình trạng mơ màng chưa rõ chuyện gì xảy ra.

***

Xuân Đức cùng Lam Nhã sau một trận đầu váng mắt hoa thì xuất hiện ở một nơi toàn đại thụ chọc trời, bên dưới là nền cỏ xanh um tùm có đủ loại động vật nhỏ đang chạy nhảy, nơi này không khác gì tiên cảnh, chỉ thiếu tí sương khói nữa nữa là giống y như.

Lúc này đây cô gái xinh đẹp kia nhìn hai người nghiêm túc hỏi:

“ Các ngươi có nguyện bái ta là thầy không? “

Xuân Đức hỏi:

“ Vì sao phải bái tiền bối làm thầy? Bái người làm thầy thì được cái gì sao? “

Cô gái nghe thế thì nhướng mày, nàng trầm giọng hỏi:

“ Tiểu tử ngươi không biết ta là ai? “

Xuân Đức nhún vai nói:

“ Biết chết liền, cả cái Đại Hoa Di Cung lớn thế này, nhân số không biết bao nhiêu mà tính thì làm sao có thể biết được tiền bối là ai cơ chứ, vậy thì tiền bối là ai vậy? “

Xuân Đức không biết nhưng bên cạnh Lam Nhã thì biết cô gái đang đứng trước mắt này là ai, nàng rất muốn nhắc nhở Xuân Đức nhưng lại sợ hắn giận. Thành ra bây giờ nàng y hết con kiến bò trong chảo làm sao cũng không xong.

Cô gái kia nghe vậy thì kì quái hỏi:

“ Không phải lúc tiểu tử ngươi đến đây thì đã có người giới thiệu cho người về Đại Di Hoa Cung rồi sao? Chẳng lẽ người của Tĩnh Trúc Lâm lại không giới thiệu ta? “

Xuân Đức tùy ý ngồi xuống bãi cỏ nói:

“ Có nói qua mà lúc đó ta đói quá, trong đầu toàn nghĩ tới đồ ăn nên không có nghe được lời nói của hai vị sư thúc Thanh Loan cùng Thanh Nguyệt. Mà thôi không cần hỏi nhiều như vậy, chỉ cần tiền bối cho ta ăn no ngày ba bữa, không cho ai bắt nạt ta thì ta sẽ bái tiền bối làm sư phụ.”

Cô cái khẽ mĩm cười, nàng gật đầu nói:

“ Chỉ cần ngươi nghe lời, chịu tu luyện, không gây rối thì muốn gì ta cũng cho.”

Xuân Đức cũng gật đầu đáp ứng, hắn đưa tay ra xin:

“ Vậy sư tôn cho đệ tử mượn vài kiện thần khí đi khoe với mọi người đi. À đúng rồi, tiền bối đã thu ta làm đồ đệ thì sư muội ta cũng được thu chứ.”

Cô gái lườm hắn nói: “ Thần khí có phải là rau cải trắng đâu mà cho tiểu tử ngươi mượn vài kiện, ngay cả sư tôn cũng chỉ có một kiện. “

Nàng nhìn qua Lam Nhã hỏi:

“ Tiểu cô nương có nguyện ý bái ta làm thầy không? “

Lam Nhã nhìn về phía Xuân Đức thấy hắn đồng ý thì nàng cũng gật đầu đáp:

“ Tiểu Nhã nguyện ý. Tiểu Nhã xin ra mắt sư tôn.”

Nói xong nàng liền quỳ xuống dập đầu. Xuân Đức thì không có dập đầu mà lấy ra một cái Huyết Hồn khế ước. Hắn dùng máu viết lên trên tờ giấy kia mấy dòng chữ rồi đưa cho cô gái trước mắt, cô gái khi thấy Xuân Đức lấy ra Huyết Hồn khế ước thì có phần động dung, nàng có thể cảm nhận được một loại cổ lão khí tức từ trên tờ giấy kia.

Nàng tiếp nhận lấy tờ giấy khẽ đọc lên: “ Lấy máu huyết cùng linh hồn làm dẫn, thiên địa làm chứng thề suốt đời không bao giờ làm hại đối phương. Không thể tiết lộ bí mật hoặc dò hỏi bí mật của đối phương. Luôn phải giúp đỡ đối phương nếu có thể.Nếu người nào làm trái hình thần đều diệt.”

Nàng rất có thâm ý liếc nhìn Xuân Đức một cái, nàng là lần đầu tiên thấy thu đồ đệ còn có kiểu khế ước thế này nhưng mà nàng cũng không ngại mấy việc nhỏ nhặt này, nàng cũng lấy máu mình làm chứng viết lên tên của bản thân.

Sau đó nàng nhìn về phía Lam Nhã, Lam Nhã rất tự giác, sau khi Hạ Băng để lại ấn ký xong thì nàng tiến lên nhận lấy tờ giấy, cũng dùng máu viết lên tên của bản thân. Sau đó nàng đưa tờ giấy về cho Xuân Đức.

Xuân Đức lúc này thần tình nghiêm túc. Hắn nhắm mắt lại khẽ niệm một cái lập tức tờ giấy khế ước kia huyết quang đại thịnh, huyết quang kia biến thành một luồng ánh sáng chiếu thẳng lên bầu trời, trong nháy mắt mây đen che phủ bầu trời.

Ầm ầm... ầm âm

Tiếng sấm rền vang, một tia sét đánh thẳng lên trên tờ khế ước, tờ khế ước kia trong nháy mắt hóa thành hai đóa huyết liên cùng một con ác ác quỷ. Con ác quỷ biến mất ở mi tâm Xuân Đức còn hai đóa huyết liên thì phân biệt bay vào trong mi tâm của Hạ Băng cùng Lam Nhã.

Khi Huyết Liên vừa nhập vào mi tâm thì Hạ Băng khẽ run lên một cái, nàng hoảng sợ nhìn về phía thiếu niên trước mặt,nhưng sau đó sắc mặt nàng trầm lại ánh mắt nàng lạnh băng nhìn hắn hỏi:

“ Ngươi là ai? Vậy mà lại dùng thứ tà môn này muốn khống chế linh hồn của ta. “

Nhưng lúc này khuôn mặt thiếu niên kia cũng nhăn mày, sắc mặt hắn hơi chút nhăn nhó. Ánh mắt hắn nhanh chóng mờ mịt rồi từ từ nhắm lại nhưng ngay sau đó một loại khí tức tịch diệt làm người ta run sợ lan tràn ra. Khi thiếu niên kia một lần nữa mở mắt ra thì đã hoàn toàn biến thành một con người khác, đôi mắt màu xám không một tia cảm tình đảo qua hai nữ nhân.

Trong nháy mắt cả Hạ Băng cùng Lam Nhã trái tim đều bóp chặt lại. Nhìn về phía Lam Nhã, Xuân Đức bình thản nói:

“ Mấy ngày này tiểu nha đầu ngươi làm rất tốt, rất đáng để khích lệ.” Nói xong hắn liền ném cho Lan Nhã kia một kiện thánh khí cấp thấp.

Sau đó hắn nhìn về phía Hạ Băng nói:

“ Hai ngày nữa lấy lí do mang ta đi bên ngoài lịch luyện, mang ta đến một đỉnh núi cách nơi đây 871 ngàn dặm. Trăm sự nhờ cậy vào người đấy sư tôn yêu dấu của ta.”

Nói xong Xuân Đức lại một lần nữa phân tán thần hồn ra để nghiên cứu dung hợp tuyệt kỹ. Lúc đầu hắn cũng không phải là muốn làm như thế này nhưng ai bảo sư phụ hiện tại của hắn lại có một kiện ngụy thần khí phòng hộ linh hồn, khiến hắn đặt cấm chế thất bại. Nếu đã âm thầm làm không được thì dùng thực lực nghiền ép. Dù sao nàng cũng đã trúng ám chiêu, thêm tí sức thì liền xong việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.