Cân Cả Thiên Hạ

Chương 659: Chương 659: Lên bao nhiêu cũng không đủ chết-1




Có điều lúc này Tà Long lại cười một cách quỷ dị, thông qua một mặt hình ánh sáng trên tháp cao hắn ra lệnh.

“ Đại trận khai mở, cho chiến thú đi ra.”

Theo mệnh lệnh của Tà Long, ngay lập tức trên tường thành các trận pháp lớn khởi động, quang mang lấp lóe sáng ngời. Đồng thời từng con chiến thú hình thù khác nhau xuất hiện.

Một đàn cự xà(rắn lớn) từ bên phía dưới lòng đất chui lên, mặt đất nứt ra từ cái đầu rắn to lớn thò ra bên ngoài, tu sĩ gần đó không kịp đề phòng do quá bất ngờ liền liền bị con rắn khổng lồ nuốt gọn. Mỗi con rắn hình thể dài vài dặm, cả người là lớp vảy màu đen cứng rắn bao phủ, xung quanh cơ thể là sương khói màu đen bao trùm. Sương khói này ăn mòn cực mạnh đến ngay cả đất đai cũng bị nó ăn mòn bốc khói trắng.

“ Kết trận hình tiêu diệt chúng nó.”--- Một tiếng quát lớn vang lên.

Nghe được tiếng quát lớn kia chiến sĩ tu la tộc cùng yêu tộc ngay tức khắc lấy lại bình tĩnh bắt đầu hợp tác cùng nhau kết trận hình tiêu diệt mấy con rắn khổng lồ.

Hình thể của rắn khổng lồ là vô cùng lớn vì thế nó cũng bị rất nhiều người công kích cùng một lúc, thường thường một con sẽ bị hàng ngàn cho đến cả hơn vạn tu sĩ vây công, đủ loại pháp thuật, bảo vật công kích đánh lên người nó. Có điều chỉ có tu sĩ Thiên Quân Cảnh mới có thể gây thương tích cho nó còn lại thì chẳng khác gì gãi ngứa.

Rít... Rít....Rít

Từng con quái vật rít lên những âm thanh bén nhọn khiến cho đám tu sĩ lân cận đầu váng mắt hoa, nhân cơ hội này rắn khổng lồ cũng nuốt đi không ít kẻ không may. Nó quật đuôi quẩy mình một cái thì cũng có vô số tên bị chết thảm hoặc bị đánh bay ra xa.

Trong lúc nhất thời thế tiến công của quân địch bị chậm lại không ít. Nhưng đang lúc này bên phía quân địch lại xuất hiện 12 tên Thần Quân Cảnh như thần linh đứng giữa trời những người này phân tán ra, đi tiêu diệt đám rắn khổng lồ.

Sức mạnh của những người này quả là kinh khủng, một chưởng đập xuống thiên băng địa liệt, cả con rắn khổng lồ dài vài dặm bị một chưởng này đập vào sâu bên trong mặt đất, con rắn khổng lồ rít lên không cam lòng nhưng lại ăn thêm một chưởng nữa, lần này nó quằn quạy mấy cái liền không thể cử động.

Bên trên đài cao Tà Long thấy thế thì sắc mặt cũng có chút khó nhìn, lúc hắn đang định làm ra quyết định gì đó thì Xuân Đức ở bên cạnh nói:

“ 12 tên này để ta giúp lão giải quyết cho.”

Tà Long nghe thế thì nói:

“ Yên tâm cũng chỉ là 12 tên Thần Quân Cảnh mà thôi, chẳng lẽ việc này còn cần nhờ ông bạn giúp đỡ sao. Hôm nay ông bạn cứ đứng xem là được rồi không cần nhúng tay.”

Xuân Đức thấy Tà Long kiên trì vậy cũng không nói gì thêm mà gật đầu. Lúc này đây Tà Long nhấn một cái nút đỏ, ngay tức thì từ ba ngọn núi lớn cao hàng ngàn mét bên trong chiến trường vỡ ra. Ba con quái vật khổng lồ xuất hiện.

Cơ thể bọn nó giống như một con lợn, chính xác là như vậy. Có điều ba con lợn này đã chết từ lâu, cả cơ thể bọn nó được bao trùm bởi những con sinh vật dài cả mét, phát ra ánh sáng màu đỏ, không mắt chỉ có một cái miệng toàn răng bên trong có dịch nhờn chảy ra nhìn vô cùng buồn nôn.

Chỉ thấy ba con quái vật kia không biết làm cách nào sống lại, hai mắt mở ra nhìn về phía mười hai tên Thần Quân Cảnh sau đó lấy đà nhảy một cái. Một cái nhảy này phóng lên cao không biết bao nhiêu, theo cái nhảy này số lượng sinh vật ghê tởm đang bám trên người bọn nó cũng rớt ra vô số, hình thành một đám mưa.

Chỉ thấy tên chiến sĩ nào không may bị sinh vật kia bám lên người thì trong nháy mắt chết thảm, hộ thể huyết sát khí bị phá nát sau đó con kí sinh kia trực tiếp há mồm đầy răng cắn một cái.

“ Phúc.” nguyên cả cái đầu tên đó bị con kí sinh cắn rồi nuốt gọn, để lại một cái thi thể không đầu ngã trên mặt đất. Nuốt xong một cái đầu thì con trùng kia ngay lập tức tiến hóa lớn thêm không ít, sau đó nó lại nhào tới con mồi bên cạnh.

Loại quỷ vật này sức sống mạnh vô cùng, chém ba chém bốn khúc bọn nó vẫn sống được. Xuân Đức nhìn thấy tình cảnh bên dưới thì không khỏi nhớ tới A Ngốc, ngày trước hắn nhớ A Ngốc cũng được sinh ra từ một loại kí sinh tương tự như vậy.

Quay qua nhìn Tà Long:

“ Lão Tà thứ đỏ đỏ dài dài kia là loại đồ vật gì vậy? Mà làm sao lão lại có thể khống chế được bọn nó thể? “

Tà Long nghe Xuân Đức hỏi thì cũng kinh ngạc không kém, hắn có chút buồn bực nói:

“ Ta nào đâu phải người thu phục bọn chúng, mấy thứ này ta tìm thấy ở bên dưới một tòa nhà của Phong Đô Quốc mà, ta nghĩ thứ này là lão tạo ra chứ. Thấy bọn nó vô cùng lợi hại nên ta dựa theo ấn hồn quyết của lão truyền cho khống chế bọn nó mang đến nơi này làm vũ khí bí mật.”

Xuân Đức nghe vậy thì nhướng mày lên, hắn suy tư một chút sau đó thở dài:

“ Chẳng nhớ nữa. Nhiều chuyện quá nên quên mất rồi. Mà hôm nay làm sao không thấy đám kia sử dụng món nào thần khí nhỉ. Chẳng lẽ bọn chúng nghĩ chỉ cần bấy nhiêu người dồn lên đánh cái là có thể ép chết chúng ta? “

Tà Long cười nhạt nói:

“ Bọn chúng còn vọng tưởng dùng ba tấc lưỡi thuyết phục chúng ta đầu hàng cắt đất cho chúng kia mà. Những kẻ ở đây chỉ là mang ý nghĩa tượng trưng nhằm biểu hiện thực lực mạnh mẽ của bọn chúng gia tăng sức ép lên chúng ta, cũng là cảnh cáo chúng ta nếu dám không đồng ý thì sẽ có kết cục như thế nào.

Căn bản là mấy tên kia không có nghĩ rằng là chúng ta sẽ từ chối, vì thế đâm ra mấy tên này cũng không mang theo quá nhiều bảo vật nhiều nhất cũng là thánh khí 9 cấp.”

Xuân Đức lúc này lấy ra 2 điếu thuốc đưa cho Tà Long một điều rồi châm lửa cho cả hai, rít một hơi Xuân Đức thư thả nói:

“ Ngày trước thấy cảnh như thế này thì trái tim đập rộn ràng, kích thích vô cùng nhưng bây giờ cũng thấy bình thường. Giờ không tìm ra thứ gì kích thích nhỉ.”

Tà Long nghe vậy thì phun ra một vòng khói vừa quan sát chiến trường vừa nói:

“ Bở vì lão làm cái gì cũng chắc chắn 100% nên mới không thấy kích thích, lão đi đánh trận mà biết trước bản thân sẽ chiến thắng lại còn biết chiến thắng theo cách nào nữa thì làm gì có kích thích chứ, muốn có kích thích thì trừ khi làm việc không nắm chắc, thành công thì vui mừng khôn siết, thất bại thì khóc ra máu. Có điều với tính cách của lão ắt không bao giờ làm cái gì không nắm chắc đâu.”

Xuân Đức nghe thế thì chỉ cười đáp:

“ Lão cũng thật hiểu ta. Ta đúng là một kẻ mâu thuẫn, muốn tìm kích thích nhưng lại không thích làm việc không chắc chắn. Nhưng mà thôi so với kích thích thì ta vẫn thích nắm chắc hơn, dù sao ta cũng không muốn làm cái gì mà cả đời lại phải hối hận. Được rồi, giải quyết đám tạp ngư kia đi nhìn bấy nhiêu cũng đủ rồi, tung ra quân đội tang thi c5,c6 dọn dẹp sạch đi cũng không cần e sợ tổn thất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.