Biệt thự Hương Giang.
Bên trong phòng khách biệt thự mang phong
cách Châu Âu, khí thế huy hoàng, vừa cổ điển lại rộng rãi của Lam Chính
Quốc, một người thanh niên anh tuấn vẻ mặt hoảng hốt, lo lắng bất an
đang ngồi trên ghế sofa. Hai đầu lông mày của gã nhíu sát lại với nhau,
trên khuôn mặt anh tuấn đã mất đi vẻ tươi sáng của ngày xưa, lộ vẻ chán
nản không thôi. Cặp mắt gã toát ra vẻ lo lắng, chăm chú nhìn về phía
cánh cửa lớn của biệt thự, dường như đang đợi một người nào đó.
Người thanh niên này chính là Tần Khải.
Bây giờ Tần Khải đã biết chuyện gã tiết lộ tư liệu nội bộ tư mật của Quốc
Cảnh đã bị phát hiện. Ngày hôm nay gã lại chính mắt nhìn thấy Sở Phàm và đại tiểu thư đến tiểu khu tìm mình. Gã sợ đến nỗi chẳng dám đi về chỗ ở của mình nữa, điện thoại cũng tắt máy. Tối đến mới lén chạy đến chỗ ở
của Lam Chính Quốc. Gã muốn báo cho Lam Chính Quốc biết chuyện gã phản
bội Quốc Cảnh đã bị phát hiện, cũng muốn hỏi Lam Chính Quốc xem tiếp
theo phải làm gì, rồi an bài chỗ ở cho gã như thế nào. Nhưng khi gã đến
thì Lam Chính Quốc đã ra ngoài, gã đành phải ở lại trong biệt thự đợi
lão trở về.
Gã nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi rồi mà Lam Chính
Quốc còn chưa trở về. Gã đã đợi ở đây hai tiếng rưỡi rồi. Gã cũng nhiều
lần gọi điện thoại cho Lam Chính Quốc, nhưng đối phương vẫn ở trong tình trạng tắt máy. Đợi chờ trong nỗi lo lắng bất an, nhiều lần gã cũng muốn đứng lên đi về, nhưng nghĩ lại thì ngày hôm nay mình cũng chẳng còn chỗ nào mà đi về nữa. Nói không chừng Quốc Cảnh ở bên kia đã sớm báo cảnh
sát rồi, ngoài kia đang có một đống cảnh sát truy tìm mình, nghĩ đến đây gã lại ngồi xuống.
Quản gia Vương ở trong phòng khách dường như cũng nhìn thấy tâm tình lo lắng bất an của Tần Khải. Ông ta vừa cười vừa nói:
- Tần tiên sinh, ông chủ chắc sẽ trở về nhanh thôi. Thường ngày thì đến
bây giờ ông chủ cũng đã trở về rồi. Có thể đêm nay trong công ty có chút chuyện quan trọng cần ông chủ xử lý thôi.
- Không có gì, tôi sẽ đợi đến khi chủ tịch trở về.
Tần Khải vội vàng cười đáp.
- Như vậy Tần tiên sinh uống thêm một chén trà rồi đợi thêm một lát nữa. Tôi đi pha trà trước.
Quản gia Vương nói rồi vội vàng đi pha trà cho Tần Khải.
- Không sao! Cảm ơn! Cảm ơn!
Tần Khải vội vàng nói.
Tần Khải tiếp tục ngồi chờ đợi với thần sắc vô cùng lo lắng. Gã liên tục
nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, cảm thấy thời gian lúc này trôi qua quá chậm, quá chậm.
Cuối cùng, chờ đợi mãi đến mười một giờ thì
đột nhiên nghe thấy ở bên ngoài biệt thự có tiếng còi ô tô. Lòng gã trở
nên vui vẻ, vội vàng chạy ra ngoài cửa nhìn, thấy chiếc xe Cadillac hào
hoa của Lam Chính Quốc đang dừng ở ngoài cửa biệt thự. Lòng gã trở nên
kích động, bởi vì lúc này gã đã thấy Lam Chính Quốc đang xuống xe và đi
vào phòng khách.
- Chủ, chủ tịch. Ngài cuối cùng cũng đã trở về.
Khi Tần Khải nhìn thấy Lam Chính Quốc thì giống như nhìn thấy một vị thần
cứu mạng vậy, chào hỏi lão bằng một giọng điệu vui vẻ và kích động.
- Tiểu Tần, cậu đặc biệt đến tìm tôi ư?
Lam Chính Quốc khi nhìn thấy Tần Khải thì cười cười, hỏi.
- Đúng vậy! Tôi đang chờ chủ tịch trở về.
- Vậy à! Có phải chờ quá lâu không?
Lam Chính Quốc thản nhiên hỏi.
- Không có, Không có! Không lâu! Chủ tịch thật là trăm công ngàn việc, muộn thế này mới trở về.
Tần Khải vẻ mặt cười xòa nói.
- Có chuyện gì thì nói đi.
Lam Chính Quốc đi đến ghế sofa trong đại sảnh rồi ngồi xuống, thản nhiên nói.
- Vậy, vậy nói luôn ở đây sao?
Tần Khải hơi sửng sốt, vốn gã tưởng Lam Chính Quốc sẽ bảo gã lên thư phòng nói chuyện chứ.
-Ở đây không có người ngoài mà.
- Vâng!
Tần Khải vội vàng đi đến trước mặt Lam Chính Quốc, dùng giọng điệu lo lắng nói:
- Chủ tịch, lần này ngài nhất định phải giúp tôi.
Lam Chính Quốc sau khi nghe vậy thì khẽ nhíu mày, thản nhiên nhìn Tần Khải một cái, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Tôi, chuyện tôi phản bội lại Quốc Cảnh đã bị bại lộ, bây giờ tổ điều
tra của Quốc Cảnh đang kiểm tra tôi, nói không chừng bây giờ đã nắm được bằng chứng ta tiết lộ những tài liệu tư mật của Quốc Cảnh rồi. Cho nên
ngài chủ tịch nhất định phải giúp đỡ tôi.
Tần Khải lo lắng nói.
- Không cần lo sợ như vậy. Cậu làm sao biết được Quốc Cảnh bên kia đang
được những bằng chứng của cậu chứ? Tôi thấy có lẽ do cậu sợ hãi mà nghĩ
quá lên đó thôi.
Lam Chính Quốc không cho là đúng, nói.
-
Tôi nói thật đấy. Ngày hôm nay có hai người của công ty Quốc Cảnh đến
chỗ ở để tìm tôi. Từ một vài người bạn bí mật trong công ty Quốc Cảnh
tôi đã chứng thực được việc tổ điều tra của công ty đang kiểm tra những
ghi chép hoạt động vừa rồi của tôi mà. Tổ điều tra kia của Quốc Cảnh
chắc chắn đang nắm giữ bằng chứng tôi tiết lộ tài liệu tư mật của công
ty rồi. Nếu như bọn họ đem những chứng cứ này đi báo công an thì có thể
tôi sẽ bị cảnh sát truy nã.
Tần Khải gấp giọng nói.
- Vậy sao!
Lam Chính Quốc giọng điệu lạnh nhạt không mang theo bất kỳ chút tình cảm nào:
- Nếu đã là như vậy thì Tiểu Tần cậu nên nhanh chóng chạy trốn mới phải. Chạy đến chỗ tôi làm gì?
Tần Khải sau khi nghe vậy thì ngẩn người ra, quả thật là không dám tin Lam
Chính Quốc lại có thể nói như vậy. Gã lấy lại bình tĩnh, nói:
-
Tôi, tôi cần chủ tịch giúp đỡ. Trước đây tôi đã đồng ý giúp chủ tịch lấy cắp những tài liệu nội bộ của Quốc Cảnh. Khi đó chủ tịch đã đồng ý bảo
đảm cho sự an toàn của tôi mà.
- Tiểu Tần à, nếu cậu thật sự bị
cảnh sát truy nã thì bảo tôi làm sao có thể bảo vệ cho cậu được đây? Nếu như tôi bảo vệ cậu thì chẳng phải bị cảnh sát ghép vào tội bao che tội
phạm sao? Điều mình không muốn thì đừng làm cho người khác. Tiểu Tần,
cậu không thể liên lụy đến tôi được.
- Cái gì? Tôi, tôi bị công
an truy nã cũng là vì phục vụ cho ông. Nói như thế nào thì tôi cũng là
tổng giám đốc trong công ty của ông. Tôi xảy ra chuyện, ông sao có thể
để mặc kệ tôi như vậy được chứ?
Vẻ mặt Tần Khải kinh hoàng, không thể tin nổi.
-Tiểu Tần, đầu óc cậu không được tỉnh táo à? Cậu trở thành tổng giám đốc trong công ty của tôi từ lúc nào chứ?
Lam Chính Quốc nhíu nhíu mày, vô cùng ngạc nhiên nói.
- Không phải sao? Lúc trước chính ông đã giật dây để tôi gia nhập vào Lam Thị. Còn đáp ứng cho tôi giữ chức vụ tổng giám đốc trụ sở ở thủ đô của
Tập đoàn Lam Thị. Tôi tiếp tục tiềm phục ở trong công ty Quốc Cảnh để
đưa tài liệu tình báo cho ông. Những việc này ông, ông đã quên hết rồi
sao?
Tần Khải ngạc nhiên lớn tiếng hỏi.
- Tôi không quên.
Những gì tôi đã nói thì tôi sẽ không quên. Nhưng vấn đề là những câu nói vừa rồi của Tiểu Tần cậu thì tôi không có chút ấn tượng nào cả. Tôi nhớ rõ là chưa bao giờ nói ra những lời như vậy cả.
Lam Chính Quốc ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Tần Khải, nói.
Sắc mặt Tần Khải lập tức trở nên trắng nhợt, thân thể gã nhịn không được
phải run lên cầm cập. Gã sửng sốt trừng mắt nhìn Lam Chính Quốc, rất lâu sau mới tức giận nói:
- Ông, ông là tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ.
Lúc đó chính ông muốn tôi phản bội Quốc Cảnh. Hôm nay tôi đến bước cùng
đường không còn chút giá trị lợi dụng nào thì ông lại một mực phủ nhận
những lời nói trước kia. Ông, ông quá mức độc ác rồi.
- Tần tiên
sinh, cậu nói chuyện phải có chút tôn trọng. Tôi nghĩ, nếu như không
phải cậu tự nguyện thì trên đời này không ai có thể bắt buộc cậu làm bất cứ chuyện gì được.
Ánh mắt Lam Chính Quốc trầm xuống, thản nhiên nói.
- Ha ha, đúng vậy. Nếu như không phải tôi tự nguyện thì làm gì có ai bức
tôi làm chuyện gì được chứ? Ha ha, thật là nực cười, Lam Chính Quốc ơi
là Lam Chính Quốc, ông đúng là rất độc ác. Ông lợi dụng tôi xong thì ném bỏ, tôi cũng không để yên đâu. Cho dù tôi bị cảnh sát bắt được thì sẽ
khai hết ra. Tôi sẽ khai hết chuyện đánh cắp tài liệu tư mật cung cấp
cho ông và chuyện ông nhiều lần hãm hại công ty Quốc Cảnh.
Tần Khải hét lên.
- Tần tiên sinh, cậu đang nói lung tung gì vậy hả? Cậu nói mình đã cung
cấp những tài liệu tư mật của Quốc Cảnh gì đó cho tôi, nhưng có chứng cứ đâu? Cậu có bằng chứng không? Hay là nói bậy bạ? Hơn nữa, cậu nghĩ cảnh sát sẽ nghe lời một kẻ tình nghi phạm tội hay là nghe lời của chủ tịch
Tập đoàn Lam Thị là tôi chứ?
Lam Chính Quốc lạnh lùng cười, nói.
Tần Khải sau khi nghe vậy thì cả người vì suy sụp tinh thần mà đổ sụp ngồi
xuống ghế sofa, vẻ mặt cực kỳ. Trong lòng gã hiểu rõ mình đấu không lại
Lam Chính Quốc, chỉ hận chính mình trước kia ma xui quỷ khiến thế nào
lại nghe theo những lời mê hoặc của tên tiểu nhân gian ác Lam Chính Quốc này. Cuối cùng thì tất cả những ảo tưởng phồn hoa đều tan thành mây
khói. Chuyện quan trọng ngày hôm nay là bảo vệ tính mạng của mình, tuyệt đối không thể để cảnh sát bắt được, chỉ cần chạy ra nước ngoài là có
thể an toàn rồi.
Khi gã nghĩ đến đây thì thở sâu một hơi, vẻ mặt có chút bình hòa trở lại, nhỏ giọng nói với Lam Chính Quốc:
- Chủ tịch, tôi bây giờ cái gì cũng không xin ông nữa. Tôi chỉ mong ông
giúp tôi, đưa tôi ra nước ngoài. Chỉ cần lần này ông giúp tôi bay ra
nước ngoài thì từ nay về sau tất cả mọi chuyện tôi sẽ không bao giờ xin
ông giúp nữa. Xin chủ tịch giúp đỡ tôi một lần này thôi!
-Ôi, tôi cũng là có lòng mà không có lực thôi. Tôi không có năng lực lớn mà đưa
cậu ra nước ngoài được. Được rồi, tôi phải nghỉ ngơi, mời Tần tiên sinh
trở về đi.
Lam Chính Quốc nói xong thì đứng lên, cũng chẳng thèm
nhìn Tần Khải lấy một cái nào. Trong mắt lão, Tần Khải đã không còn một
chút giá trị lợi dụng thì cũng chẳng bằng một con chó. Đối với những
loại người như vậy lão cũng chẳng thèm nhìn.
Tần Khải sau khi
nhìn thấy Lam Chính Quốc nhẫn tâm tuyệt tình như vậy thì giận run cả
người, trong mắt chớp động một ngọn lửa phẫn nộ. Gã rống lên:
- Lam Chính Quốc, lão già sẽ chết không được yên thân đâu. Tôi có chết cũng không bỏ qua cho ông đâu.
Gã nói xong thì nhào vào Lam Chính Quốc, nắm đấm rất nhanh đã đánh về phía Lam Chính Quốc.
Nhưng lúc này gã lại cảm thấy hoa mắt, trước mặt đột nhiên xuất hiện một
người. Chỉ thấy người này vừa chìa tay ra đã bắt được nắm đấm của gã,
sau đó vung lên, trực tiếp ném gã té lăn quay trên mặt đất.
Tần
Khải vẻ mặt đầy đau đớn đứng lên, bất ngờ nhìn thấy người đứng trước mặt mình chính là Tiểu Võ. Gã thở phì phò từng hơi lớn, gã biết cho dù có
mười người như mình xông lên cũng không đánh lại một mình Tiểu Võ. Vì
vậy gã chỉ có thể dùng ánh mắt căm phẫn và oán hận nhìn chằm chằm vào
Lam Chính Quốc đang đứng ở sau lưng Tiểu Võ.
- Tiểu Võ, tiễn khách!
Lam Chính Quốc lạnh lùng nói, sau đó liền xoay người đi lên trên lầu.
Tiểu Võ sau khi nghe vậy thì lôi áo của Tần Khải, cứ túm lấy gã như vậy cho đến khi đẩy gã ra khỏi cổng lớn của biệt thự.
- Tần tiên sinh, mời trở về đi. Ông chủ nói, nếu Tần tiên sinh không đi sẽ báo cảnh sát.
Tần Khải căm phẫn mà thở hổn hển, cố gắng kìm nén sự phẫn nộ và hối hận trong lòng. Gã lạnh lùng nói:
- Mày đi nói với lão già họ Lam kia, lão ta sẽ có một ngày chết không yên thân.
Tần Khải nói xong thì ngồi lên xe của mình, chạy xe rời khỏi biệt thự của Lam Chính Quốc.
Tần Khải ngồi trong xe dùng sức đập xuống vô lăng, giống như đang phát tiết lửa giận trong lòng. Gã biết mình bị Lam Chính Quốc đùa bỡn, trước kia
Lam Chính Quốc hứa hẹn nào là là tổng giám đốc Tập đoàn Lam Thị, nào là
sau này giữ chức chủ tịch Tập đoàn Quốc Cảnh...đều là những lời nói bịa
đặt để mê hoặc gã mà thôi. Mà buồn cười là chính gã lại tin tưởng những
lời này của Lam Chính Quốc, còn một lòng trung thành và tận tâm không
màng nguy hiểm đánh cắp tài liệu tư mật trong nội bộ công ty Quốc Cảnh
đưa cho Lam Chính Quốc. Nghĩ đến đây gã nhịn không được mà nở nụ cười,
cay đắng và thê lương.
Gã đột nhiên cảm thấy chính mình quá ngốc, quá mức ngu ngốc, bị người ta một tay đùa bỡn lại còn không biết. Đến
khi xảy ra chuyện thì mới phát hiện ra, người ban đầu vui vẻ đối với
mình lại lập tức trở mặt trở thành người dưng.
Lam Chính Quốc
lòng lang dạ sói, nham hiểm xảo trá, khẩu phật tâm xà cuối cùng cũng để
cho Tần Khải được một bài học rồi. Nhưng gã không cam lòng, không cam
lòng bị Lam Chính Quốc từ bỏ mà không có một chút hành động nào như vậy. Tâm tình phẫn nộ làm gã sinh ra ý niệm trả thù. Trong lòng gã thầm nghĩ mình nhất định phải báo thù, mình tuyệt đối không thể để tên Lam Chính
Quốc được sống yên ổn. Gã phải cho Lam Chính Quốc biết, Tần Khải tuyệt
đối không phải một kẻ đáng thương tùy ý Lam Chính Quốc muốn làm gì thì
làm.
Nhưng cuối cùng lấy cái gì để báo thù đây? Gã từ từ đi đến chỗ phải vắt óc suy nghĩ.