Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 364: Chương 364: Đại tiểu thư chủ động quấn quít




Ngân Hồ lái xe trở về biệt thự Bạch Cảnh Sơn. Sở Phàm giao Triệu Hoa cho Ngân Hồ, bảo cô tìm một chỗ để giấu kín Triệu Hoa. Sở Phàm còn dặn dò Triệu Hoa, nếu như muốn đi ra ngoài hoạt động thì phải nói cho Ngân Hồ một tiếng, cô ấy sẽ sắp xếp người để bảo vệ anh đi ra ngoài.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ Sở Phàm lên chiến BMW của đại tiểu thư chạy như bay về biệt thự Lam Hải. Giữa đường nhận được điện thoại của Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh nói toàn bộ sự kiện nổ xe trên đường cao tốc Tam Hoàn đều nắm ở trong lòng bàn tay, tiến hành dựa theo kế hoạch. Sở Phàm sau khi nghe vậy thì có chút yên tâm, cũng dặn dò Trần Thiên Minh chú ý làm tốt, pháp y giám định hiện trường nhất định phải là người quen. Chỉ có như vậy mới có thể không có chút sai sót nào khi khi báo cáo kết quả kiểm tra xác chết. Trần Thiên Minh sau khi nghe xong thì bảo Sở Phàm cứ yên tâm, chuyện nhỏ đó cứ để cho ông làm là ổn. Sở Phàm nghe xong thì cười cười, lại dặn dò vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Sở Phàm lái xe về đến biệt thự Lam Hải, sau khi dừng xe lại thì đi ngay lên lầu, đèn trong phòng nhị tiểu thư đã tắt, mà trong phòng đại tiểu thư thì vẫn còn sáng, dường như còn chưa đi ngủ. Quả nhiên, khi Sở Phàm đi lên lầu thì cửa phòng của đại tiểu thư mở ra. Đại tiểu thư tóc mây xõa tung, mặc một bộ đồ ngủ màu tím bằng tơ tằm đứng ở trước cửa mở to mắt nhìn hắn, rồi lại cười khúc khích.

Tim Sở Phàm khẽ nhảy lên, sau khi đến gần thì nhẹ nhàng hỏi:

- Đại tiểu thư, em vẫn còn chưa đi ngủ sao?

Đại tiểu tư sóng mắt lưu chuyển, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười say đắm lòng người. Nàng khẽ nói:

- Đi vào thôi. Em không phải đang đợi ngươi sao?

Trong lòng Sở Phàm máu nóng trào dâng. Hắn nhịn không được mà vui vẻ cười cười, rồi đi vào trong phòng đại tiểu thư.

Khi hắn đi qua cửa phòng đại tiểu thư, thì cả người nàng liền đã vội vã nhào vào trong lồng ngực của hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, hơi nhón đầu ngón chân, hôn lên môi hắn khi hắn còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng.

Sở Phàm không ngờ đại tiểu thư lại chủ động hôn mình như vậy. Hai tay hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của đại tiểu thư, bộ đồ ngủ bằng tơ tằm áp sát vào cơ thể nàng, vuốt ve cảm thấy trơn tuột và nhẵn bóng. Cơ thể nàng vừa mềm mại vừa thơm ngát, tỏa ra hương vị của người phụ nữ thành thục làm say lòng người. Một mùi hương nhàn nhạt của phụ nữ đủ để cho người ta say đắm và điên cuồng, máu nóng cứ bốc lên cuồn cuộn.

Sở Phàm nhiệt liệt hưởng ứng nụ hôn nồng nhiệt của đại tiểu thư. Cặp môi thơm của nàng đúng là mềm mại và thơm ngọt như mật. Mà cái lưỡi thơm ngát của nàng vừa đa tình lại vừa uyển chuyển, khi thì nghịch nghợm điểm nhẹ lên đầu lưỡi của Sở Phàm, khi thì lại cuồng nhiệt mà dai dẳng quấn lấy đầu lưỡi của hắn. Khuôn mặt xinh đẹp và trắng ngần của đại tiểu thư vì nồng nhiệt chìm đắm trong nụ hôn mà nhuộm một tầng đỏ hồng, hai mắt khép hờ, ở trên là hai hàng lông mi thật dài, mái tóc dài xõa tung. Nhìn qua nàng có vẻ biếng nhác nhưng cũng có phong vận xinh đẹp mê người.

Sau khi trải qua một nụ hôn dài cả phút, Sở Phàm hôn nhẹ lên gò má nhẵn bóng của đại tiểu thư, rồi ôn nhu nói bên tai nàng:

- Đêm nay sao lại chủ động thế này? Có phải là có chuyện vui vẻ phải không?

- Người ta nhớ anh thôi mà.

Đại tiểu thư có chút e thẹn nói, rồi mở miệng cắn cắn nhẹ lên đầu vai của Sở Phàm. Dường như muốn thông qua cách thức này để làm Sở Phàm hiểu rõ nổi nhớ mong trong lòng nàng.

Sở Phàm cười cười, hai tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt xinh đẹp của đại tiểu thư lên. Hai mắt hắn nhìn vào nàng, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình. Tay phải của hắn nhẹ nhàng vuốt ve nàng, ôn nhu nói:

- Như vậy thì anh hy vọng ngày nào em cũng đều nhớ đến anh như vậy.

- Cũng chỉ có em nghĩ đến anh, anh không nghĩ đến em sao?

Con ngươi trong đôi mắt như làn nước mùa thu của đại tiểu thư đung đưa lưu chuyển, khẽ giận dỗi nói một tiếng.

- Ha ha, em bảo anh không nhớ em sao?

Sở Phàm khẽ cười, tay đột nhiên lèn ngang ôm lấy đại tiểu thư sau đó đứng yên tại chỗ mà xoay vài vòng. Đại tiểu thư nhịn không được phải kêu lên một tiếng hoảng sợ, hai tay lập tức ôm chặt lấy cổ của Sở Phàm, kích động đến nỗi nhắm chặt hai mắt lại.

Lúc nàng cảm giác được quay vòng vòng thế này có chút chóng mặt thì khi dừng lại nàng trợn mắt nhìn, bất ngờ nhìn thấy Sở Phàm đã ôm nàng lên giường. Lúc này Sở Phàm đang nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, đôi mắt hắn tràn đầy vẻ ôn nhu đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Trên gương mặt xinh đẹp của đại tiểu thư ánh lên màu hồng giống như những bông hoa đào nở rộ. Bởi vì bộ đồ ngủ tơ tằm của nàng bây giờ đã bị kéo hết xuống ngang lưng, trước ngực cũng hở ra một mảng lớn. Bên trong áo ngủ nàng cũng không mặc nội y, vì vậy hơn phân nửa bộ ngực sữa lộ ra bên ngoài. Giữa bộ ngực là một cái rãnh thật sâu giống như là một cái khe nhìn không thấy đáy hiện ngay trước mặt Sở Phàm. Ngọn núi trong suốt và trắng như tuyết theo nhịp hô hấp lên xuống của nàng mà rung lên nhè nhẹ, thật là xinh đẹp động lòng người.

Đại tiểu thư cũng đã ngây ngẩn cả người, hai tay lúc này cũng chẳng còn đủ lực mà kéo cái cổ áo ngủ đang có chút mở rộng của mình, lại trần trụi như vậy mà phơi bày ra trong mắt Sở Phàm.

Thân thể của nàng từ trước đến giờ chưa từng bị người nào nhìn qua, nhưng lúc này lại tiếp nhận ánh mắt của Sở Phàm. Nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng nhưng trong lòng lại không hề có chút phản cảm. Bởi vì nàng đã thừa nhận Sở Phàm chính là người sẽ cùng nàng sống trọn cuộc đời rồi.

Sở Phàm đương nhiên nhìn thấy được trước ngực đại tiểu thư hơi chút lộ ra hai ngọn núi tràn đầy cảnh xuân. Ngọn núi giống như mỡ đông và mềm mại như nước kia làm trong lòng hắn bốc cháy lên ngọn lửa dục vọng nóng hừng hực. Nhưng ánh mắt của hắn cũng không dừng lại lâu trên bộ ngực trắng như tuyết đang được đại tiểu thư thản nhiên mở ra. Hắn nhìn vào đôi con ngươi giống như một cái hồ sâu tràn đầy nước long lanh của đại tiểu thư. Sau đó hắn chậm rãi cúi người, hôn lên đôi môi mềm mại hồng hào và trơn bóng đang hé mở của nàng.

Đại tiểu thư “Ưhm” một tiếng, cặp mắt mang theo một chút quyến rũ đã nhẹ nhàng khép lại, hai tay của nàng ôm lấy eo của Sở Phàm, ôm rất chặt. Nàng muốn cảm nhận được Sở Phàm qua cái ôm ấm áp và mạnh mẽ kia. Nàng muốn để thân thể của mình áp thật chặt vào lồng ngực ấm áp và rộng lớn kia. Nàng khẽ hé mở đôi môi anh đào, hơi lộ ra cái lưỡi thơm ngát linh hoạt mà đa tình cùng với đầu lưỡi của Sở Phàm quấn lại rồi hút lấy nhau. Trong cơ thể truyền đến từng đợt cảm giác hưng phấn và run rẫy làm cho đùi phải của nàng nhịn không được phải co lên. Thế là cái áo ngủ tơ tằm mềm mại kia lại tuột xuống dưới bắp đùi nàng, lộ ra bắp đùi trắng như tuyết, thon dài, mượt mà, và bóng loáng. Áo ngủ vẫn tuột thẳng xuống tận đùi , trong đó còn có thể mơ hồ nhìn thấy nàng mặc một quần lót nhỏ màu xanh nhạt gợi cảm.

Sở Phàm nồng nàn và tràn đầy nhu tình hôn lên cặp môi thơm của đại tiểu thư. Dần dần, môi của hắn hạ xuống hôn lên hàm dưới của nàng, hôn lên cái cổ trơn tuột. Cuối cùng, hắn hôn lên bộ ngực đầy đặn và trằng như tuyết kia của nàng. Ngay lập tức, đại tiểu thư không nhịn được phải thở gấp lên, từ trong lỗ mũi thở hắt ra một tiếng làm cho người ta máu nóng sôi trào. Đối với người đàn ông có kinh nghiệm đều biết rõ, khi một người phụ nữ phát ra một tiếng rên rỉ mê người như vậy trong lỗ mũi thì có ý nghĩa gì.

Đầu lưỡi của Sở Phàm nhẹ nhàng và linh động trượt trên bộ ngực của đại tiểu thư, chốc chốc lại mút một cái. Cuối cùng, khi hắn mở hẳn áo ngủ của nàng sang hai bên, nụ hoa nở trên hai ngọn núi cao vút mê người của đại tiểu thư đã không thể chịu nổi sự cô đơn mà run rẩy xuất hiện. Tô điểm lên trên hai ngọn núi của nàng là hai điểm màu hồng nhạt đã dần chuyển sang màu đỏ tươi và dựng đứng lên rất dụ hoặc, giống như hai quả nho mọc ở trên cây, đang đợi người đàn ông đến hái xuống vậy.

Sở Phàm nhịn không được phải mở miệng ra, ngậm một quả nho vào bên trong, tay phải lại đặt lên trên đỉnh núi còn lại. Hắn một mặt thì mút mặt khác lại vuốt ve, mặt hắn đã phủ lên trên đỉnh núi cao vút và thẳng đứng kia, ép cả ngọn núi cao vút và tròn trịa kia đến dẹp lại. Hắn cảm nhận được cảm giác đàn hồi và mềm mại từ trên hai đỉnh núi của đại tiểu thư, nếm thử một chút cảm giác ngọt ngào của hương vị nhàn nhạt tỏa ra từ trên hai ngọn núi đó.

- Ư… …

Đại tiểu thư nhịn không được phải rên lên một tiếng, hai tay của nàng ôm chầm lấy đầu của Sở Phàm, thân thể mềm mại mê người nhẹ nhàng run rẩy. Hai ngọn núi trước ngực chưa bao giờ bị đàn ông mút và vuốt ve như vậy bao giờ. Bởi vậy đây cũng là lần đầu tiên nàng cảm nhận được cảm giác kích thích run rẩy mà lại khoái cảm khó có thể dùng ngôn ngữ mà miêu tả được này.

Cặp đùi thon dài và mượt mà của nàng không ngừng co lên rồi lại duỗi xuống, co lên rồi duỗi xuống liên hồi, khăn trải giường màu tím đã bị hai chân của nàng vẽ ra từng đường từng vết vô cùng tươi đẹp. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đã trở nên đỏ hồng, trong tiếng thở dồn dập của nàng có mang theo một chút ý vị mê người, trên làn da trắng như tuyết lại trơn tuột giống như mỡ dê của nàng đã có những chỗ hơi nhiễm sắc hồng, nhìn qua đúng là xinh đẹp và gợi cảm vô cùng.

Nàng cảm giác được bộ ngực của mình dưới sự cái hút mút và vuốt ve của Sở Phàm đang từ từ căng phồng lên, mà ngọn lửa cực nóng đang thiêu đốt ở bên dưới bụng lại càng bùng lên dữ dội. Dựa vào bản năng nàng có thể ý thức được từ lúc này trở đi sẽ sinh ra những chuyện gì, nhưng mà bây giờ nàng chưa có chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận chuyện đó. Vì vậy nàng nhịn không được phải thở gấp nói:

- A, A Sở! Không, không nên. Anh còn nhớ rõ em… lời em nói với anh và đêm đó chứ?

Sở Phàm sau khi nghe vậy thì ngẩng bộ mặt đang vùi bên trong khe rãnh giữa hai ngọn núi của đại tiểu thư lên, trong mắt hắn rõ ràng hiện lên hai ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực. Hắn thở phì phò, nói:

- Nhớ chứ, đại tiểu thư nói đợi đến đêm tân hôn của chúng ta, em sẽ dâng hiến tất cả mọi thứ cho anh.

- Ừ! Đúng vậy, nhưng anh cứ như thế này em sợ cuối cùng chúng ta cũng không thể khống chế được chính mình mất.

Đại tiểu thư sắc mặt đỏ bừng nói.

- Như vậy anh chỉ ôm em thôi. Không sờ soạng nữa có được không?

Sở Phàm ôn nhu nói.

Đại tiểu thư khẽ cắn môi dưới rồi gật đầu.

- Nhưng mà, anh còn muốn hôn một cái!

Sở Phàm cười cười, rồi lại mạnh mẽ cúi người xuống, há miệng rồi phân biệt ra ngậm trên hai điểm màu đỏ hồng trên hai ngọn núi của đại tiểu thư, lại dùng sức mút vài hơi trên ngọn núi mềm mại của nàng rồi mới cố gắng ngẩng đầu lên, lại vươn tay mặc lại áo ngủ đã trở nên lộn xộn của đại tiểu thư vào cho nàng.

Trong lòng đại tiểu thư có một luồng hơi ấm cảm động cuồn cuộn chảy. Nàng biết lúc này Sở Phàm chắc chắn đã rất kích động, nhưng hắn lại cố gắng áp chế bản thân, tôn trọng tình cảm của nàng, quan tâm và che chở cho nàng. Nàng khẽ cười, từ trên giường ngồi dậy, chủ động ôm lấy cổ Sở Phàm, ôm rất chặt, giống như sợ Sở Phàm chạy đi mất vậy.

- A Sở, cảm ơn anh! Em nghĩ đến đêm tân hôn, em sẽ giao cho anh tất cả những gì em có. Từ nay về sau em chính là người phụ nữ của anh rồi, anh có hiểu không?

Đại tiểu thư ôn nhu hỏi.

- Tất nhiên anh hiểu rõ chứ. Bởi vì anh yêu em!

Sở Phàm dịu dàng nói, rồi khẽ hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của đại tiểu thư.

- Vâng.

Đại tiểu thư cúi đầu dựa lên trên bờ vai của Sở Phàm, nở nụ cười hạnh phúc.

- Đúng rồi A Sở, ngày mai công ty sẽ có một cuộc họp báo lớn, tất cả những nhà môi giới trong nước đều sẽ tới tham gia. Tại cuộc họp báo ngày mai ba sẽ bắt đầu đưa ra một loạt chính sách, đối phó với một số vấn đề liên tiếp xảy ra gần đây và nói vắn tắt tình hình chung của Quốc Cảnh, cũng công bố kế hoạch của công ty trong thời gian tới. Đồng thời ba còn dẫn đầu lấy danh nghĩa cá nhân rót tiền mua cổ phiếu của Quốc Cảnh nữa.

Đại tiểu thư nhìn Sở Phàm chậm rãi nói. Trên gương mặt thanh tú và xinh đẹp của nàng vẫn còn hiện lên sắc hồng, dường như còn chưa phục hồi lại sau cảm giác hưng phấn vừa rồi khi cùng Sở Phàm ôn nhu triền miên.

- Ừ! Những chuyện này anh biết rồi. Hôm qua anh với chú Kỷ đã nói chuyện về vấn đề này rồi.

Sở Phàm nhẹ vỗ lên tấm lưng ngọc của đại tiểu thư, đáp.

- Vậy anh ngày mai đi cùng em đến buổi họp báo đó, có được không?

Đôi bàn tay thon dài của đại tiểu thư khẽ vẽ vài vòng trên lồng ngực rộng lớn của Sở Phàm, ôn nhu hỏi.

- Được chứ. Anh đương nhiên sẽ đi cùng em rồi.

Sở Phàm khẽ cười nói.

- Còn nữa, công ty đã nắm giữ được bằng chứng xác thực về việc Tần Khải tiết lộ tài liệu tư mật nội bộ của công ty. Anh nói xem có nên báo cảnh sát để bắt Tần Khải lại không?

- Tần Khải thì chắc chắn phải bắt rồi. Nhưng chuyện này phải xử lý thỏa đáng, nếu không thì có khả năng sẽ bị các công ty đối thủ coi là một tin tức tiêu cực mà rêu rao ra bên ngoài. Như vậy đi, chuyện bắt Tần Khải cứ giao cho anh. Anh có quen với ông Trần Thiên Minh, Cục trưởng Cục Công an. Đến lúc đó anh sẽ nói lại chuyện này với ông ta.

- Ừ! Tốt. Chẳng qua không biết Tần Khải bây giờ đã chạy đi đâu rồi. Em tin hắn chắc chắn biết rõ chuyện hắn tiết lộ tài liệu của công ty đã bị phanh phui ra ánh sáng rồi.

- Yên tâm đi, mặc kệ hắn trốn ở đâu anh cũng đều có biện pháp bắt được hắn.

Trong mắt Sở Phàm tinh quang chớp động, trầm giọng nói.

- Vâng.

Đại tiểu thư gật đầu, đôi mắt quyến rũ mang theo xuân tình khẽ xoay chuyển, nói:

- Được rồi, anh có cần phải về phòng nghĩ ngơi không?

- Anh bây giờ chỉ muốn ôm em một lúc thôi.

Sở Phàm ha ha cười nói.

- Không được, nếu ôm nữa anh cũng không đi. Được rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm.

Đại tiểu thư nói xong thì nhẹ nhàng môi chạm môi với Sở Phàm.

- Ừ! Ngủ ngon nhé, anh thương!

Sở Phàm khẽ nói.

Đại tiểu thư vừa nghe xong, thì sắc mặt có chút nóng lên. Nàng khẽ cắn lấy môi dưới, trên mặt mang theo một nụ cười nhìn Sở Phàm đi ra khỏi phòng nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.