Hai ngày sau đã đến lúc Lâm Mộng Kỳ phải đi, hành lý cô mang theo rất
đơn giản và nhẹ nhàng. Tối hôm qua sau khi triền miên cùng với Sở Phàm,
mi mắt của cô lúc này vẫn mơ hồ còn lưu lại một vẻ xuân tình, khuôn mặt
xinh đẹp tuy mang theo một cái kính râm lớn nhưng cũng không thể che
khuất được vẻ vui tươi hơi ửng đỏ trên đó. Sắc mặt của cô nhìn qua quả
là rất vui vẻ, không có dấu hiệu gì của sự u sầu. Bởi vì lần ly biệt này của cô chính là để dành cho cuộc gặp lại sau này, cho nên cô không hề
tỏ ra chút u buồn đau thương gì cả.
- Mộng Kỳ, để anh đưa em ra sân bay.
Sở Phàm vừa nói vừa tiếp lấy cái va ly trong tay Lâm Mộng Kỳ rồi kéo đi.
- Không cần, em không cần anh đưa em đi. Em sợ nếu anh tiễn em thì cuối cùng em lại không đi được.
Lâm Mộng Kỳ hờn dỗi nói, lấy tay phải kéo tay Sở Phàm lại.
- Vậy em định đi một mình sao?
Sở Phàm ngạc nhiên hỏi.
- Ừ, em đi một mình, chỉ có điều, khi em quay về anh nhất định phải đến đón em đấy.
Lâm Mộng Kỳ khẽ cười nói.
- Em trở về đương nhiên anh sẽ đến đón em. Nhưng quả thực em không muốn anh tiễn em thật à?
Sở Phàm hỏi.
- Đúng thế, không cần anh đưa đi.
Lâm Mộng Kỳ nhu mì cười sau đó cô còn nói thêm:
- Được rồi, anh đi trước đi, em đợi chị Mai đến đón em.
- Hoá ra chị Mai đến đón em à?
Sở Phàm dừng một chút rồi hỏi tiếp:
- Em không phải là sợ chị Mai đến bắt gặp hai người chúng ta ở cùng một chỗ sẽ phải ngượng ngùng đấy chứ?
Sở Phàm dường như đã nói trúng tim đen của Lâm Mộng Kỳ nên khiến cho khuôn mặt của cô ửng đỏ lên. Cô khẽ đấm vào người Sở Phàm một cái rồi nói
tiếp:
- Không phải! Được rồi, anh về trước đi. Sau này nhớ đến em thì gọi cho em một cú điện thoại là được, hắc hắc.
Sở Phàm gãi gãi đầu, khẽ cười nói:
- Vậy được rồi, chúc em thượng lộ bình an. À còn nữa, em khi nào đến nơi
nhớ nói cho anh biết địa điểm chỗ em đang ở nhé. Lúc nào nhớ anh sẽ tới
đó tìm em!
Lâm Mộng Kỳ khẽ gật đầu, khoé môi nở ra một nụ cười mỉm không nói gì.
Sở Phàm khẽ hôn lên trên trán của cô một cái, dịu dàng nói:
- Anh đi đây. Rồi anh sẽ gọi điện thoại cho em.
Sở Phàm lái xe chạy về biệt thự Bạch Cảnh Sơn. Đúng lúc này hắn nhận được điện thoại của Ngân Hồ.
- Alo, Ngân Hồ phải không, có chuyện gì vậy?
- Chủ nhân, chuyện mà người giao cho Ngân Hồ đã làm xong hết rồi.
Thanh âm lạnh lùng của Ngân Hồ truyền từ trong điện thoại ra.
Sở Phàm nghe vậy thì cảm thấy vui vẻ, hắn vội vàng nói:
- Cô đã bắt người đó đến đây rồi à?
- Đúng thế, hắn bây giờ hiện đang nằm trong mật thất của biệt thự.
Ngân Hồ nói.
- Được rồi, bây giờ tôi sẽ lập tức trở về biệt thự.
Sở Phàm nói xong liền cúp điện thoại. Sau đó hắn lại gọi cho Trần Thiên Minh.
- Alo, Cục trưởng Trần phải không? Hai ngày nay ông có vẻ bận rộn nhiều việc nhỉ?
- Hai ngày nay tôi bận đến mức có thể nói là ngập đầu.
Trần Thiên Minh thở dài trong điện thoại.
- Vậy sao? Có phải vì vụ án chiếc xe lái tốc độ cao bị rớt xuống vực không?
Sở Phàm cười hỏi.
- Chuyện đó là một phần thôi. Đúng rồi, Trương Bằng đã biết chuyện con hắn đã chết.
- Vậy sao? Hắn có nói cái gì không?
- Lão già đó dĩ nhiên không tin rằng con hắn bị tai nạn rơi xuống vực rồi. Hắn nghi ngờ cậu đã mưu hại con của hắn.
Trần Thiên Minh trầm giọng nói.
Sở Phàm cười cười không bàn luận gì cả, hắn nói:
- Chuyện này gặp nhau rồi nói đi, nói chuyện trên điện thoại cũng không
tiện. Ông có rảnh không? Nếu rảnh thì đến ngoại ô phía Đông, rồi lái xe
dọc theo con đường núi ở Bạch Cảnh Sơn, cho đến khi trông thấy một toà
biệt thự thì dừng lại, tôi ở trong đó chờ ông.
- Được, bây giờ tôi sẽ lập tức tới đó.
Trần Thiên Minh nói xong liền cúp điện thoại.
Sở Phàm tăng tốc, lái xe chạy nhanh hơn nữa. Chiếc xe chạy băng băng tới
toà biệt thự Bạch Cảnh Sơn. Chỉ vài phút sau, Sở Phàm đã về tới biệt
thự, vừa xuống xe thì Ngân Hồ đã lập tức tiến tới đón tiếp, cung kính
nói:
- Chủ nhân, người đã về.
Sở Phàm gật đầu nói:
- Hắn đang ở đâu?
- Xin mời chủ nhân đi theo tôi.
Ngân Hồ nói xong liền đi trước dẫn đường, đưa Sở Phàm tới một gian mật thất ở phía sau biệt thự Bạch Cảnh Sơn.
Gian mật thất rộng khoảng chừng bảy tám mươi mét vuông, kiến trúc vô cùng bí mật. Ở trước cửa Kim Cương đang canh giữ, khi nhìn thấy Sở Phàm thì anh ta vội cung kính kêu lên hai tiếng "Chủ nhân" rồi mở cửa gian mật thất
ra. Gian mật thất rất rộng lớn trống trải, trên một chiếc ghế ở đây có
một gã thanh niên trẻ tuổi đang ngồi đó. Tay gã bị trói quặt về phía sau ghế, hai chân gã cũng bị như thế, đôi mắt bị che lại không nhìn thấy
gì, miệng thì đang bị nhét vải. Người này nghe thấy tiếng bước chân ở
trong căn phòng thì giãy dụa, miệng gào lên thành tiếng.
- Gỡ miếng vải trong miệng của hắn ra, để cho hắn nhìn thấy luôn.
Sở Phàm nhàn nhạt nói.
- Vâng chủ nhân.
Kim Cương đáp lời xong liền gỡ miếng vải trong miệng người này ra.
- Bọn mày là ai? Tại sao lại đưa tao đến đây? Mau thả tao ra, nếu không bọn mày sẽ phải hối hận.
Người này vừa được gỡ miếng vải ra khỏi mồm đã lớn tiếng kêu gào.
- Chát.
Kim Cương nhấc tay giáng cho gã một cái tát. Trên má người này đã hằn lại một dấu bàn tay.
- Mẹ kiếp, mày lễ độ cho tao.
Kim Cương tức giận nói xong đưa tay giật miếng vải đen che mắt của gã.
Lúc này Sở Phàm mới nhìn rõ ràng khuôn mặt gã thanh niên trước mắt. Gã
chính là người giả dạng bảo vệ ở khách sạn Vạn Hào hôm trước. Lúc đó
đúng là do gã bảo vệ này giúp cho một tên khác hành động. Gã thanh niên
này đứng canh chừng còn một gã thanh niên khác đi vào trong xe của Triệu Hoa để gài bom.
- Chủ nhân, trong lúc Ngân Hồ theo dõi hắn, phát hiện ra hắn đang chuẩn bị rời khỏi thủ đô cho nên lập tức bắt hắn lại được.
Ngân Hồ nói.
- Cô làm rất đúng.
Sở Phàm nói xong kiếm một chiếc ghế dựa, ngồi xuống trước mặt gã bảo vệ.
Gã bảo an cũng nhận ra Sở Phàm chính là người đêm đó đã lôi kéo hỏi đường
mình hôm đó. Gã vô cùng ngạc nhiên nhìn Sở Phàm, sau một lúc mới lên
tiếng hỏi:
- Là, là mày sao?
Sở Phàm cười nhàn nhạt nói:
- Là tao, đêm đó phải cảm ơn mày đã chỉ đường cho tao.
Gã bảo vệ nuốt nước miếng. Gã cũng không phải là loại người ngu dốt gì.
Bây giờ nhìn thấy Sở Phàm ở đây khiến cho gã lập tức nhớ lại cái đêm hôm đó Sở Phàm liên tục đi qua đi lại trước mặt mình, cuối cùng ở thời khắc mấu chốt trong việc giám thị Triệu Hoa lên xe thì lại bị Sở Phàm chặn
lại hỏi đường. Bây giờ nhớ lại gã mới biết rằng Sở Phàm làm như vậy là
cố ý, cố ý che khuất tầm mắt của gã. “Nói như vậy thì người ngồi vào xe
trong cái đêm hôm đó không phải là Triệu Hoa ư?” Gã bảo vệ nghĩ đến
chuyện này không khỏi toát mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thấy chột dạ. Gã
hiểu rằng nếu như chuyện hôm đó mà mình sơ sẩy gây ra sai sót gì đó thì
điều đón nhận gã ở trước mắt chính là cái chết.
- Quả thật là sông không đổi núi không dời. Chúng ta lại gặp nhau.
Sở Phàm cười nói.
- Mày, mày rốt cuộc là ai? Tại sao lại đưa tao đến đây? Mày làm như vậy là vi phạm pháp luật đó.
Gã bảo vệ khôi phục lại tinh thần, tức giận nói.
- Ở trong mắt mày còn có pháp luật hay sao?
Sở Phàm nhìn hắn một cái rồi nói tiếp:
- Cái đêm đó ở khách sạn Vạn Hào mày cùng với Hà Trường Thanh và Lam
Chính Quốc muốn mưu đồ những gì tao đã nắm được rõ ràng trong tay hết
rồi.
Sở Phàm đi thẳng vào vấn đề, vạch trần chuyện đêm đó ra khiến cho gã bảo vệ bị đột ngột, vẻ mặt tỏ ra kinh hãi. Gã lắp bắp nói:
- Cái gì? Mày, mày....
Vừa nói xong, gã bảo vệ đã biết rằng mình đã nói lộ ra hết mọi chuyện. Gã tỏ ra vẻ vô tội nói:
- Hừ, tao không biết mày nói cái gì. Tao cảnh cáo mày, mày không thả tao ra thì sẽ phải hối hận.
- Hối hận ư? Tại sao tao phải hối hận? Tao đang nghĩ, nếu như Hà Trường
Thanh mà biết chuyện mày đã làm hỏng mọi chuyện thì rốt cuộc là tao hối
hận hay là mày phải hối hận đây?
Sở Phàm cười nói.
Gã bảo
vệ nghe thấy vậy thì trợn mắt lên, kinh ngạc nhìn về phía Sở Phàm. Gã đã hiểu rằng có chuyện không bình thường đã xảy ra, nghĩ vậy mồ hôi lạnh
trên trán gã túa ra, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.
- Đêm đó bọn
mày đã muốn mưu hại Triệu Hoa phải không? Lúc Triệu Hoa đi xuống lầu
cũng chính là lúc mà mày phải theo dõi chặt anh ta. Mục đích chính là
xác nhận xem Triệu Hoa có thực sự ngồi trên cái xe đã bị gài bom đó hay
không. Nhưng đến thời điểm mấu chốt lại bị tao chặn lại hỏi đường, cho
nên người ngồi trên xe có đúng là Triệu Hoa hay không mày cũng không dám khẳng định một trăm phần trăm đúng không?
Sở Phàm ung dung nói, dừng một lúc hắn lại tiếp lời:
- Tao nói đến đây chắc mày cũng hiểu rằng người ngồi trên xe lúc đó không phải là Triệu Hoa phải không? Nói cách khác, Triệu Hoa đã bị tao đánh
tráo, đổi thành môt người khác ngồi trong xe đó rồi.
- Mày nói thối lắm, không thể nào, rõ ràng tao nhìn thấy...
Gã bảo vệ nói đến đây bỗng kinh hoàng. Gã đã không kìm nén được mà phun ra hết.
- Mày thừa nhận rồi à? Thừa nhận là tốt. Cho dù mày không thừa nhận tao cũng có chứng cứ để chứng minh, mày xem đây.
Sở Phàm nói xong đem chiếc máy quay phim lấy ra, mở lại những hình ảnh đã quay lại từ đêm đó cho gã bảo vệ xem.
Gã bảo vệ thấy thế thì sắc mặt trắng bệch, đôi môi trở nên khô khốc, thân
thể cũng trở nên run rẩy. Những hình ảnh trước mắt quả đúng là cảnh
tượng đêm đó ở khách sạn Vạn Hào. Gã đã canh chừng giúp cho một gã thanh niên khác, để cho gã đó chui vào trong xe của Triệu hoa để gài bom.
- Chỉ cần những hình ảnh trong này là có thể chứng minh rằng mày cùng với vụ án chiếc xe hơi bị nổ trên đường cao tốc mấy ngày trước có quan hệ.
Bây giờ mày muốn giữ mạng thì chỉ còn cách thẳng thắn nói ra mọi chuyện
thôi.
Sở Phàm ngừng một lúc rồi hỏi:
- Nói! Tất cả chuyện này là do Hà Trường Thanh đứng ở đằng sau làm đạo diễn có phải không?
Sắc mặt của gã bảo vệ trở nên trắng bệch, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Chỉ có điều dĩ nhiên hắn không thể thừa nhận và nói ra hết tất cả mọi
chuyện, cho nên gã cắn chặt miệng im lặng không nói lời nào.
-
Không nói à? Không nói thì mày chỉ có một con đường chết. Mày nghĩ thử
xem nếu như Hà Trường Thanh mà biết Triệu Hoa chưa chết thì mày còn có
thể sống tiếp được không? Nói đi, mau khai hết tất cả mọi chuyện ra, có
phải là vụ án nổ xe hơi ngay trên xa lộ trong thành phố là do Hà Trường
Thanh chủ mưu phải không? Hắn ta mới là tội nhân lớn nhất. Nhưng nếu như mày không nói thì kẻ chủ mưu chính là mày. Tuy nói rằng người ngồi
trong xe hôm đó không phải là Triệu Hoa nhưng cũng là tính mạng của một
con người. Mày giết người thì phải đền mạng. Mày nguyện ý chết thay cho
Hà Trường Thanh hay sao?
Sở Phàm tầm tầm không nhanh không chậm nói.
Gã bảo vệ nghe Sở Phàm nói như vậy thì biến sắc, khoé miệng mấp máy định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, lại nói lại:
- Tao không tin, tao không tin lời mày đâu. Tao phải báo cảnh sát, mày bắt giữ tao trái phép như vậy là phạm pháp.
- Báo cảnh sát à?
Giọng nói Sở Phàm trở nên lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nói:
- Khỏi cần, ở đây có một cảnh sát, không chỉ vậy còn là Cục trưởng Cục
Công an nữa. Với lại còn có một người nữa mà mày không thể ngờ được đâu.
- Cái gì?
Lời nói của Sở Phàm khiến cho gã bảo vệ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.