Đúng tám giờ Lam Chính Quốc nhận được một cú điện thoại của Trương Bằng.
- Bí thư Trương phải không? Tôi hôm nay mới từ thành phố Nam Sơn trở về.
- Là tôi, tôi có thể tìm anh để giải quyết chút việc được không?
Tiếng nói của Trương Bằng trở nên trầm lạnh khác thường, mơ hồ còn mang theo
một vẻ phẫn hận. Lam Chính Quốc chưa bao giờ thấy Trương Bằng như vậy,
cho nên khi nghe thấy giọng nói của Trương Bằng thì lão biết rằng đã có
chuyện không hay xảy ra. Lão vội vàng lên tiếng trả lời:
- Tôi đang rảnh rỗi không làm gì. Bí thư Trương đang ở đâu? Hay là để tôi đến gặp ông được không?
- Tôi đang ở nhà tang lễ, ông cũng muốn tới đây ư?
Trương Bằng u ám hỏi.
- Sao? Bí thư Trương đang ở nhà tang lễ ư?
Lam Chính Quốc kinh ngạc hỏi.
- Ừ!
Trương Bằng thở dài một tiếng nói:
- Ông lập tức tới nhà tôi đi. Tôi sắp trở về rồi.
- Ừ, được rồi.
Lam Chính Quốc cúp điện thoại, trong lòng vô cùng lo lắng. Theo như giọng
nói của Trương Bằng trong điện thoại và dựa vào giác quan nhạy bén của
mình thì lão cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, mà phải là
chuyện trọng đại thì Trương Bằng mới tìm đến lão. Cúp điện thoại xong,
Lam Chính Quốc liền vội vàng đi ra ngoài, tự mình lái xe đến toà biệt
thự của Trương Bằng.
Trên đường đi, Lam Chính Quốc lái xe rất
nhanh. Chỉ trong chốc lát lão đã chạy tới toà biệt thự của Trương Bằng.
Lão xuống xe sau đó lập tức đi tới bấm chuông cửa. Cửa được mở ra, là
Trương Bằng đích thân ra ngoài mở cửa. Lam Chính Quốc nhìn thấy Trương
Bằng thì ngây cả người. Lão nhận ra rằng Trương Bằng trước mặt hắn đã
già nua đi rất nhiều, mái tóc trên đầu cũng đã trở nên bạc đi không ít,
khuôn mặt trắng bệch của ông ta mang theo một vẻ thâm trầm bi thống,
lưng cũng có vẻ còng xuống, bước đi nặng trĩu già nua.
Lam Chính
Quốc tràn đầy sợ hãi. Lão không hiểu nổi Trương Bằng rốt cuộc có chuyện
gì. Tại sao chỉ có mấy ngày trôi qua mà đã già nua như vậy, khuôn mặt lộ vẻ nặng trĩu đau khổ, xem chừng giống như là đã xảy ra chuyện gì cực kỳ trọng đại vậy. Lam Chính Quốc đi vào trong phòng thì phát giác ra vợ và con ông ta không có ở nhà, không biết đã đi đâu.
- Bí thư Trương ở nhà một mình à?
Lam Chính Quốc khẽ mỉm cười hỏi.
- Bà vợ già của tôi đang ở nhà tang lễ lo cho thằng con tôi.
Trương Bằng nặng trĩu ngồi xuống chiếc ghế sofa, bi thương nói.
- Cái, cái gì?
Khuôn mặt của Lam Chính Quốc hiện lên một vẻ kinh ngạc, không thể tin được
vào lỗ tai của mình. Sau một hồi lão mới ngơ ngác hỏi:
- Bí thư Trương, chuyện này là sao vậy?
- Con tôi đã chết rồi!
Ánh mắt của Trương Bằng lạnh lùng khiến người ta cảm thấy rùng rợn. Ông ta thốt ra từng chữ từng chữ một.
Sắc mặt của Lam Chính Quốc thay đổi trong nháy mắt, bước chân có vẻ không
vững, trong mắt lão tràn đầy vẻ khiếp sợ. Lão ngập ngừng nói:
- Bí thư Trương, chuyện này là sao vậy? Trương công tử, cậu ấy, cậu ấy xảy ra chuyện gì?
- Hừ, không biết ông có nghe tin về sự cố xảy ra ở đoạn đường vòng quanh
núi hay không? Người ở trong xe lao thẳng xuống vực chính là con của
tôi. Một thằng cảnh sát rút đầu rụt cổ như con rùa đen nói với tôi rằng
con tôi uống rượu rồi lái xe với tốc độ cao không may va phải hàng rào
bảo vệ rồi rớt thẳng xuống vách núi. Hừ, tôi tin chắc rằng đây chỉ là
những lời lẽ bậy bạ.
Trương Bằng kích động nói.
Lam Chính
Quốc nghe Trương Bằng nói, dần dần cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Khó trách sắc mặt của Trương Bằng hôm nay lại khó coi như vậy. Ông ta trông giống như đã già đi mười tuổi, nặng nề như thế. Hoá ra con ông ta vừa mới đột tử. Nhưng dường như theo giọng nói của Trương Bằng thì chuyện con trai
ông ta chết không phải là một sự cố ngoài ý muốn. Chẳng lẽ là có người
cố tình sắp xếp chuyện này hay sao? “Trong thủ đô này ai mà dám hạ độc
thủ với con của Trương Bằng chứ?” Lam Chính Quốc thầm nghĩ, không khỏi
cảm thấy rét lạnh toàn thân. Lão đau buồn nói:
- Bí thư Trương cố kìm nén bi thương. Trương công tử tuổi trẻ tài cao như thế, tại sao lại có thể xuất hiện tai nạn ngoài ý muốn vậy được chứ?
- Tai nạn ngoài ý muốn à? Tai nạn chó má ngoài ý muốn gì chứ? Đây vốn không phải là tai nạn ngoài ý muốn gì hết.
Trương Bằng chắc chắn nói.
- Sao? Bí thư Trương nói là có người mưu đồ hại cậu nhà ư? Ai, ai mà dám lớn gan như vậy?
Lam Chính Quốc kinh ngạc hỏi.
- Sở Phàm.
Trương Bằng nghiến răng nghiến lợi nói.
Lam Chính Quốc chấn động lần thứ hai. Ánh mắt lão kinh ngạc ngây người nhìn Trương Bằng, một lúc lâu mới lên tiếng:
- Bí thư Trương xác định đúng là hắn?
- Là tôi nghi ngờ hắn mà thôi, tôi cũng không có chứng cứ gì chứng minh
là hắn làm cả. Nhưng tôi cho rằng tất cả mọi chuyện đều do thằng ranh
này mà ra.
Trương Bằng tức giận nói sau đó ánh mắt ông ta lại tiếp tục âm trầm nhìn Lam Chính Quốc:
- Cho nên hôm nay tôi gọi ông đến chính là hy vọng trong vòng một tuần
nữa ông có thể tiêu diệt được thằng Sở Phàm kia. Mặc kệ nó có phải là
hung thủ sát hại con của tôi hay không, tóm lại khi con của tôi còn sống đã từng có thù hằn với nó. Giết được hắn cũng như là đã an ủi vong linh trên trời của con tôi.
Lam Chính Quốc hít một hơi thật sâu, từ từ nói:
- Bí thư Trương có nhớ là lúc nãy trong điện thoại tôi đã nói hôm nay tôi vừa từ thành phố Nam Sơn trở về không?
- Vậy ư?
Tinh quang trong mắt của Trương Bằng nháy động. Ông ta nhìn chằm chằm vào Lam Chính Quốc, đợi Lam Chính Quốc nói ra mọi việc.
- Tôi đến nơi đó là để điều tra thân phận của Sở Phàm. Ông cũng biết hắn
đã lớn lên từ nhỏ ở Nam Thiếu Lâm, bây giờ hắn vẫn là đệ tử tục gia duy
nhất của Từ Viễn.
Lam Chính Quốc trầm giọng nói.
- Thằng ranh này là đệ tử tục gia củaTừ Viễn à? Vậy tại sao nó còn đến đây chứ?
Trương Bằng lạnh lùng nói.
- Thằng ranh này đến đây bởi vì nó là đứa con độc nhất của Sở Chiến Ca.
Lam Chính Quốc trầm giọng từng chữ từng chữ một nói.
- Cái gì?
Trương Bằng nhíu mày, lộ vẻ không thể tin nổi:
- Con của Sở Chiến Ca không phải đã chết rồi sao?
- Không! Chúng ta đã bị Sở Chiến Ca lừa. Chuyện đứa con của Sở Chiến Ca
chết ngay sau khi sinh ra chỉ là do hắn lừa bịp người khác. Trên thực tế Sở Chiến Ca đã ngầm bí mật đưa con của hắn là Sở Phàm cho Từ Viễn nuôi
dưỡng.
Lam Chính Quốc trầm giọng nói.
- Thì ra là như thế, thật là đáng hận. Hoá ra năm đó chúng ta đã bị Sở Chiến Ca lừa rồi. Nếu đã như vậy thì càng phải lập tức tiêu diệt tên Sở Phàm này.
Sát khí trong mắt của Trương Bằng tăng vọt, ông ta nắm chặt hai tay nói.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, tên Sở Phàm này chắc chắn là phải diệt trừ.
Nhưng tôi quả thực không ngờ rằng hắn lại dám sát hại Trương công tử.
Lam Chính Quốc khiếp sợ nói.
- Ngoại trừ hắn ra thì không còn người nào khác. Cho dù thế nào thì cái
chết của con tôi cũng tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn, mà cho dù là tai nạn ngoài ý muốn cũng là hiện trường giả do người ta tạo ra.
Trương Bằng phẫn hận nói.
- Vậy bên Cục Công an định làm gì? Bọn họ có định điều tra rõ ràng chuyện này không?
Lam Chính Quốc hỏi.
- Cục Công an à? Hừ, tôi hoài nghi Cục trưởng Cục Công an Trần Thiên Minh đã cấu kết với Sở Phàm hại chết con tôi.
Trương Bằng lạnh lùng nói.
- Sao? Nói như vậy thì cả Trần Thiên Minh cũng không được lưu lại à?
Lam Chính Quốc nói.
- Ông yên tâm, về phần Trần Thiên Minh thì tôi đã có biện pháp để đối phó với hắn. Ông chỉ cần xử lý thằng Sở Phàm cho tôi là được.
Trương Bằng trầm giọng nói.
- Bí thư Trương yên tâm, về tên Sở Phàm này thì tôi tuyệt đối không thể để hắn tiếp tục tồn tại trên cõi đời này lâu hơn nữa.
Lam Chính Quốc lạnh lùng nói, trong mắt ông ta lúc này đã hiện lên loáng
thoáng những tia hàn quang. Đối với Lam Chính Quốc mà nói, bất cứ ai
liên quan đến Sở Chiến Ca năm đó đều phải chết. Dĩ nhiên Sở Phàm con của Sở Chiến Ca lại càng không được phép tiếp tục sống nữa.