Ngân Hồ lái xe theo con đường mòn bên cạnh đường quốc lộ, chạy đến cánh rừng cạnh núi.
Sở Phàm xuống xe, xách theo hai gã thành viên của nhóm Yamaguchi kia xuống, bắt bọn chúng ngồi xổm xuống bên cạnh, bảo Ngân Hồ đỗ xe bên đường, bật đèn xe rọi thẳng vào người hai gã đó. Ánh mắt bọn chúng híp hết cả lại, nhất thời chói mắt vì không quen với ánh sáng của đèn xe.
- Ngân Hồ, cô dùng tiếng Nhật hỏi bọn nó xem vừa rồi có phải Shirakawa đã dẫn đầu bọn nó giết một thanh niên Trung Quốc không? Hiện giờ Shirakawa đang ở đâu?
Sở Phàm trầm giọng nói.
- Vâng, chủ nhân.
Ngân Hồ nói xong rồi ngồi xổm xuống, hỏi hai tên kia vấn đề Sở Phàm đưa ra bằng tiếng Nhật.
Ai ngờ, hai tên này hừ lạnh, một trong hai tên kêu “Bada!” một tiếng, chửi bới linh tinh bằng tiếng Nhật, bộ dạng hò hét hống hách, xem thường cái chết.
Sở Phàm thấy thế thì cười lạnh, nói với vẻ chế nhạo:
- Ô, mấy thằng ranh Nhật này vẫn còn ra vẻ tinh tướng đây. Chí khí ra phết đấy nhỉ. Chỉ tiếc là ….
Sở Phàm châm một điếu thuốc, hít một hơi, nhẹ nhàng phả khói ra, nói tiếp:
- Gặp phải tao!
- Tao vừa muốn tìm một người thử nghiệm xem châm thuốc lá vào tròng mắt thì tình huống sẽ thế nào, nhưng khổ nỗi là tìm chẳng được ai. May quá có dịp này, có thể lấy hai thằng ranh Nhật không biết điều này ra làm thí nghiệm được rồi.
Sở Phàm nói xong, thổi hết tàn thuốc và khói thuốc, vẻ mặt tươi cười lại thể hiện một vẻ hứng thú tà ác rất tàn nhẫn. Hắn vươn ngón trỏ và ngón cái của bàn tay trái ra nắm lấy khuyên tai của một gã Yamaguchi kéo lại. Sau đó, cười cười cầm điếu thuốc đang cháy trong tay phải chậm rãi đâm vào tròng mắt bên trái của gã này.
Động tác của hắn thong thả từ tốn mà lại tao nhã nhưng càng làm như thế thì càng tác động mạnh đến tâm lý của gã Yamguchi này. Ánh mắt gã tràn ngập nỗi kinh hoàng, bởi gã biết tiếp theo Sở Phàm định làm gì. Hắn mấp máy môi, chửi mấy câu thường ngày hay dùng, nhưng mà Sở Phàm nghe không hiểu, mà cho dù có hiểu thì hắn cũng sẽ không dừng lại.
Tàn thuốc cực nóng đang đốt cháy lông mi của gã Yamaguchi kia. Bị khói thuốc nóng hun ngay mắt, nước mắt gã không kìm nổi rơi xuống, nhưng trong lòng Sở Phàm không hề có chút thương hại. Tay phải của hắn đột nhiên đâm mạnh. Lập tức, “xuy” một tiếng, và kèm theo đó là một tiếng kêu thảm thiết đau đớn tan nát cả tâm can vang lên. Nghe tiếng kêu thảm thiết ấy, cả người bên ngoài cũng phải sởn tóc gáy, da gà da cáy rợn hết cả lên.
Ánh mắt thản nhiên chứng kiến, điếu thuốc trong tay Sở Phàm đã hoàn toàn cắm ngập vào tròng mắt của tên Yamaguchi kia. Hắn thả lỏng tay đang nắm tai của gã Yamaguchi này ra. Gã này híp hết cả mắt lại, da mặt nhăn nhúm đau đớn vô cùng, mồ hôi lạnh tuôn rơi, miệng không ngừng xít xoa đau đớn “ôi, ôi, ôi”. Sau đó, nước mắt từ khóe mắt gã chảy ra lẫn lộn cả tia máu, nhìn qua vừa quỷ dị lại vừa ghê tởm, khiến cho ai nhìn thấy cũng không kìm nổi cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
Đến cả Ngân Hồ đang đứng bên cạnh cũng không kiềm chế nổi khóe mắt cũng giật giật. Có điều là cô từ nhỏ đã trải qua đủ kiểu rèn luyện khốc liệt cho nên gặp phải trường hợp này cũng có thể chấp nhận chịu đựng được. Nhưng với một thành viên Yamaguchi như gã còn lại kia thì chịu không nổi, vẻ kinh hoàng trong mắt gã không ngừng gia tăng, thân hình run như cầy sấy.
Sở Phàm lại châm tiếp một điếu thuốc nữa, khói thuốc lảng vảng quanh mép hắn, trông vô cùng lạnh lùng, cay nghiệt và tàn nhẫn.
Thực ra, Sở Phàm bình thường không hút thuốc mấy. Nhưng khi hắn đã hút thuốc thì hành vi khí chất trước và sau khi châm điếu thuốc lại cách biệt một trời một vực. Lúc này đây, Sở Phàm trở nên lãnh huyết, vô tình, hùng mạnh, quyết tuyệt, thậm chí còn có cả phần tàn nhẫn nữa.
Sở Phàm hít sâu một hơi thuốc lá, phà khói thuốc tản ra, ánh hồng lập lòe trên điếu thuốc nhìn trong bóng đêm thật như chói mắt, nhưng trong mắt hai gã thành viên của Yamaguchi, điếu thuốc đang cháy lập lòe cũn giống như một cây kim châm vào điểm thần kinh mẫn cảm nhất của chúng.
Sở Phàm lại duỗi cánh tay trái ra, kéo cái mí mắt bên phải của tên thành viên Yamaguchi kia ra. Trong tiếng bập bẹ xin tha và ánh mắt khủng hoảng đến cùng cực của gã, điếu thuốc cháy dở trong tay Sở Phàm không chút lưu tình châm thẳng vào tròng mắt bên phải còn lại của gã. Trời đêm Tokyo vang vọng tiếng kêu thảm thiết đớn đau xé ruột xé gan của gã thành viên Yamaguchi. Vì tay chân gã đã bị trói lại hết rồi nên sau khi Sở Phàm buông tay ra thì cả thân thể gã ngã lăn ra đất, quay cuồng, miệng la hét kêu đau, hai hàng nước mắt lẫn máu chảy ròng ròng từ hai mắt bị Sở Phàm châm thuốc vào – mù là cái chắc chắn rồi.
Nhưng như thế dường như vẫn còn chưa đủ, Sở Phàm lại tóm lấy tên thành viên Yamaguchi đang lăn lộn đau đớn trên mặt đất, hai tay để trên hai vai gã, ánh mắt hắn phát lạnh, sử ra một trong mười đại khổ hình – “phân cân thác cốt thủ”. Dưới một sức ép mạnh mẽ của thủ kình Kim Cương thủ, toàn bộ gân cốt trên hai vai tên thành viên Yamaguchi bị sai lệch hết. Lập tức, tiếng kêu càng thêm thảm thiết, thê lương, thân thể gã đau đớn dữ dội, vặn vẹo, thở phì phà phì phò. Nhưng mà, gã không thể nhúc nhích được thân xác mình thì tinh thần càng thêm đau đớn kịch liệt, cứ bất động như thế, cả thể xác và tinh thần cùng đau đớn. Cuối cùng, đau đớn đến cùng cực, gã thành viên Yamaguchi này giãy chân một cái, hô hấp yếu hẳn, thân thể dần dần cứng lại.
Vẻ mặt Sở Phàm vẫn không hề thay đổi, vẫn là vẻ ác nghiệt vô tình, quyết tuyệt và tàn nhẫn. Nhưng Ngân Hồ đứng bên cạnh nhìn Sở Phàm – chủ nhân của mình thì trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi và vô cùng tôn kính. Lúc này đây cô mới nhận thấy rõ ràng rằng chủ nhân của mình còn có một khuôn mặt khác nữa – ác nghiệt và tàn nhẫn.
- Ngân Hồ, cô hỏi thằng kia đi, hỏi xem nó có bằng lòng mở mồm không. Nếu bằng lòng thì mọi chuyện không thành vấn đề. Nếu không bằng lòng, thì kết cục của nó có thể còn đau đớn khổ sở hơn thằng bạn nó gấp trăm ngàn lần đấy.
Sở Phàm thản nhiên bảo.
- Vâng, thưa chủ nhân.
Ngân Hồ đáp, rồi dùng tiếng Nhật dịch lại lời Sở Phàm cho gã thành viên còn lại của Yamaguchi đang run như cầy sấy nghe.
Nghe xong, hai mắt gã không tự chủ nhìn về phía Sở Phàm, đúng lúc Sở Phàm cũng đang lạnh lùng quan sát phản ứng của gã. Chạm vào ánh mắt sắc như dao của Sở Phàm, gã không tự chủ được rùng mình một cái. Ánh mắt gã chuyển tới nhìn thằng bạn đang nằm bất động trên mặt đất, nhớ tới khi thằng bạn mình gặp phải thủ đoạn tàn nhẫn vừa rồi, phòng tuyến tâm lý của gã hoàn toàn sụp đổ. Gã gật đầu, nói bằng tiếng Nhật:
- Vâng, vâng, tôi bằng lòng hợp tác.
Ngân Hồ dịch lại câu nói này cho Sở Phàm. “Ừ” một tiếng, hắn đã ngồi chồm hỗm trước mặt gã này. Hắn cầm lấy tay phải của gã, gã thành viên Yamaguchi lập tức khẩn trương hẳn lên, vội vàng cầu xin tha tội bằng tiếng Nhật, nói là mình đã muốn hợp tác rồi, van xin Sở Phàm không cần phải tra tấn mình thêm nữa.
Sở Phàm không thèm để ý đến mấy câu lắp bắp linh tinh loạn xạ của gã, cầm lấy cổ tay phải của gã vừa lôi một phát, lập tức, đoạn cổ tay gẫy đã được tiếp nối trở lại. Lúc này, gã Yamaguchi mới biết được là Sở Phàm đã giúp gã nối lại cổ tay bị gãy.
- Cô nói với nó. Nếu nó ngoan ngoãn hợp tác thì mình sẽ đối xử tử tế với nó. Nếu trong lúc trả lời câu hỏi mà nó dám nói dối một lời thì tôi sẽ lại phải dùng hình phạt tàn khốc đấy.
Sở Phàm lạnh lùng nói.
Ngân Hồ dịch lại chi tiết câu nói của Sở Phàm cho gã kia nghe. Nghe xong đầu gã gật như bổ củi, ra sức chứng tỏ vẻ trung thành của mình.
- Vẫn là vấn đề vừa nãy, cô hỏi lại nó xem có phải lúc trước Shirakawa đã dẫn bọn nó đi giết một thanh niên người Trung Quốc không? Hiện giờ Shirakawa đang ở đâu?
Sở Phàm lãnh đạm hỏi.
Ngân Hồ phiên dịch lại, gã Yamaguchi nghe xong thì hơi do dự. Sở Phàm trừng mắt nhìn gã một cái, gã giật mình vội vàng nói lại chi tiết. Ngân Hồ dịch lại như sau:
- Hắn nói đúng là lúc trước bọn hắn đã phát hiện ra một thanh niên Trung Quốc theo dõi xe của tổ trưởng Nakamura. Sau khi giải quyết xong người thanh niên này, Shirakawa đã dẫn mười tên Yamaguchi đến thẳng khách sạn Empire rồi.
Sở Phàm nghe vậy thì vẻ mặt buồn hẳn. Hắn biết rằng thanh niên người Trung Quốc trong lời kể của gã Yamaguchi kia chính là Vương Phong. Còn hành động của Shirakawa thì đương nhiên là đã nằm trong dự kiến của hắn.
- Cô hỏi xem nó có biết thi thể của thanh niên người Trung Quốc kia ở đâu không?
Sở Phàm định hỏa thiêu thi thể của Vương Phong rồi mang về nước an táng cho anh ta.
- Hắn nói thi thể đã bị xử lý bí mật thì sẽ không còn tồn tại nữa.
Ngân Hồ giọng điệu thương cảm nói.
Sở Phàm khẽ thở dài, rồi nói tiếp:
- Cô hỏi nó chỗ ở của tổ trưởng tổ Tokyo, Teruo Nakamura. Bảo nó dẫn chúng ta đi tìm Teruo Nakamura.
Ngân Hồ dịch lại câu nói của Sở Phàm cho gã thành viên kia nghe. Gã nghe xong thì sửng sốt, hơi do dự, dường như không dám nói ra.
Sở Phàm thấy thế cũng không nói gì, chỉ châm thêm một điếu thuốc lá nữa, rít vào một hơi. Đốm sáng của điếu thuốc trong bóng đêm chợt lập lòe, lập lòe. Nhìn thấy đầu ngón tay Sở Phàm có điếu thuốc lá đang cháy dở thì giống như là phản xạ có điều kiện, gã thành viên Yamaguchi kia vội vã gật đầu, bô bô khai tuốt bằng tiếng Nhật.
Ngân Hồ phiên dịch lại:
- Hắn nói hắn biết tổ trưởng Nakamura đang ở đâu, tình nguyện dẫn chúng ta đi, nhưng hắn có một yêu cầu, đó là sau khi đi xong chúng ta phải đảm bảo cho sự an toàn của hắn. Bởi hắn làm thế này là bán đứng cả hội Yamaguchi, bán đứng cả đại ca của hắn. Sau đó, phải thả cho hắn ta đi.
Sở Phàm nghe thế thì thoải mái đáp:
- Được, đồng ý. Cô bảo nó lần nữa đi, bảo nó chớ có giở trò. Nếu có tí thủ đoạn bịp bợm nào thì nó chết không có chỗ chôn đâu.
Ngân Hồ nói lại lời Sở Phàm cho gã thành viên Yamaguchi nghe. Sau đó, chỉ vào gã thành viên đang nằm trên mặt đất, hỏi:
- Chủ nhân, còn tên này thì xử lý thế nào?
- Ném xuống vách núi dưới kia.
Sở Phàm nói xong thì kéo gã đó tới ven đường, ném thẳng xuống vách núi đen ngòm.
Sau đó, hắn kéo theo gã thành viên Yamaguchi đã chịu cung khai kia lên xe của Ngân Hồ, bảo:
- Ngân Hồ, bảo nó dẫn chúng ta đi tìm Teruo Nakamura.