Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 203: Chương 203: Ra tay!




Ngân Hồ lái xe men theo đường núi quanh co.

Sở Phàm nhìn khuôn mặt nghìn phần xinh đẹp lại vạn phần băng lãnh của cô, cảm giác thật lạ, không ngờ nổi mình lại là chủ nhân của một cô gái lạnh lùng xinh đẹp lại bản lãnh đầy người thế này.

“Thế kỷ 21 làm gì còn chuyện vua quan với chủ tớ, nhưng nghe cách nói chuyện của Ngân Hồ, giống như với cô hiển nhiên xem mình là chủ nhân, còn cô là nô bộc của mình, thật sự là không quen. Lại còn cái anh chàng cao to tên gọi Kim Cương kia nữa, đừng nói mình cũng là chủ nhân của anh ta luôn nhé! Bản lãnh của bọn họ không hề kém mình, xét trên xã hội hiện tại cũng là tài trí hơn người, tại sao lại cam tâm làm nô bộc cho mình?” Sở Phàm suy nghĩ đến nát óc cũng không thể có câu trả lời.

Đột nhiên nhớ tới “Ngô bá” mà Ngân Hồ nhắc tới, hắn nghĩ bụng, có lẽ tìm được “Ngô bá” này mọi chuyện sẽ rõ ràng. Vấn đề quan trọng trước mắt là tìm cho được Nakamura, rồi ra tay hành động, nếu gã quả thực đã hành xử theo kiểu xã hội đen thì Sở Phàm tuyệt đối chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết, kể cả lật tung cả đảo Hoàng Long lên hắn cũng phải tìm cho được Nakamura, không thể để cho gã có cơ hội phản kích. Bằng không, khi Nakamura cùng đám tay chân thành viên Yamaguchi đã bén rễ gây dựng hang ổ tại đây tụ họp lại một chỗ thì dù có ba đầu sáu tay cũng không thể ngăn chúng lại được.

- Ngân Hồ, cô có biết tại sao lúc nãy tôi lại tha không giết hai tên xã hội đen không?

Đột nhiên Sở Phàm lên tiếng.

- Có phải vì chủ nhân muốn thẩm vấn bọn chúng không ạ?

- Có hỏi thế nào bọn này cũng không chịu khai, vậy thì ta sẽ ra tay thật nặng với một tên làm gương, kẻ sau nhìn thấy hẳn sẽ thấy kinh sợ mà không dám chống đối. Vậy thì từ hắn chúng ta có thể dễ dàng khai thác được khá nhiều thông tin.

Sở Phàm giải thích.

- A! Hóa ra vì thế mà chủ nhân đã ra tay ác độc với một trong hai gã Yamaguchi đó đến thế cũng vì muốn giết gà dọa khỉ! Đúng rồi, gã này khai vừa rồi Shirakawa đã dẫn theo mười người đến Khách sạn Quốc tế, chủ nhân không cần quay lại đó xem thế nào sao?

- Không cần! Giờ mà quay về thì cũng đã muộn, hơn nữa, tại Khách sạn Quốc tế, tôi cũng đã sắp xếp chu đáo.Thật ra ban đầu Shirakawa cũng chỉ muốn dụ tôi ra khỏi đó. Điệu hổ ly sơn! Ai ngờ con hổ bị lừa ra khỏi rừng lại chính là hắn!

Sở Phàm cười lạnh.

Tầng 18, Khách sạn Quốc tế.

Trong sổ ghi chép của Khách sạn quốc tế, đại minh tinh Lâm Mộng Kỳ hiện đang ở phòng 1888, tầng 18.

Lúc này, có năm nhân viên mặc đồng phục của Khách sạn Quốc tế bất ngờ xuất hiện ở tầng 18, đi đầu là một gã có ánh mắt đáng sợ. Người này da mặt trắng nõn, cử chỉ nhã nhặn, nhưng đôi mắt ấy rất linh hoạt, đôi lúc lại sáng lên một thứ ánh sáng sắc nhọn. Hắn chính là phiên dịch viên kiêm quân sư của tổ trưởng tổ Yamaguchi tại Tokyo, Teruo Nakamura – Shirakawa.

Theo sau Shirakawa là bốn gã mặc đồng phục của khách sạn, cũng là thành viên nhóm Yamaguchi. Hơn nữa, nếu cẩn thận nghe chúng nói chuyện, có thể nhận ra trên tầng 18 này còn có ba người đứng gác chia đều hành lang làm hai phần, là người của Shirakawa.

Nhưng Shirakawa lại cảm thấy có gì không ổn. Trên tầng 18 không có một bóng người. Theo thông tin nhận được, gã biết trên tầng 18 này lúc nào cũng phải có 3 người tuần tra bên ngoài. Có điều… tối nay, trên tầng 18 tịnh không có một bóng người, ngoài 5 người bọn chúng! Chẳng lẽ tất cả vệ sĩ bên người Lâm Mộng Kỳ đều được điều đi tìm kẻ kia? Đáng tiếc! Gã vệ sĩ điên khùng kia không biết trời cao đất dày dám cả gan theo dõi tổ trưởng Nakamura đã bị mình giải quyết. Nếu mấy tên ngu ngốc kia thật sự rời đi tìm đồng đội thì… chỉ có một đường CHẾT!

Trong bụng Shirakawa đã quyết, đêm nay, dù trời có sập thì cũng phải mang Lâm Mộng Kỳ đi! Bởi Nakamura cần cô! Tới tờ mờ sáng sẽ thả cho cô về.

Cho nên, đêm nay ai dám ngăn cản Shirakawa này, thì bất kể, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!

Cẩn trọng chậm chậm bước tới, một tay gã vẫn thủy chung giữ nguyên trong túi quần, nếu có chuyện gì xảy ra, ngay lập tức vũ khí trong tay sẽ bất ngờ được sử đến!

Đằng sau gã, bốn tên Yamaguchi cải trang đẩy một chiếc xe phủ vải trắng kiểu xe tác nghiệp trong khách sạn, nhìn qua thật không cảm thấy có gì đáng nghi ngờ.

Năm gã đi tới cửa phòng số 1888. Cho đến bây giờ, mọi chuyện vẫn rất thuận lợi. Chính sự thuận lợi bất thường này làm cho gã quân sư cảm thấy hơi khó hiểu. Cười lạnh, gã thầm nghĩ, “Con lợn Trung Quốc Sở Phàm kia hình như muốn dụng kế điệu hổ ly sơn với ta. Hừ! Với các kế hoạch được lên một cách kỹ càng và hoàn hảo, đêm nay tao không những sẽ đem Lâm Mộng Kỳ đi, còn xử lý luôn thằng nhãi đáng chết mày! Nhất cử lưỡng tiện!”

Gã quay lại, khoa chân múa tay ra ám hiệu với bốn tên đi sau, và hài lòng nhận được bốn cái gật đầu hiểu ý.

Sau đó, Shirakawa lấy ra một tấm thẻ, lướt qua khe đọc, phẩy tay, cửa phòng đã được mở. Nhẹ nhàng như con chuột tiến vào trong phòng, hắn lăn vài vòng vào trong phòng ngủ của Lâm Mộng Kỳ, hai trong bốn tên đi theo cũng nhẹ nhàng vào trong, còn lại hai tên canh phòng bên ngoài.

Vào tới nơi, Shirakawa nằm im nghe ngóng, cho tới khi chắc chắn không gây ra động tĩnh gì trong phòng mới chậm rãi đứng lên, dán vào vách tường, đằng trước là hai tên đàn em mỗi đứa canh chừng một phía, cẩn trọng bước từng bước.

Ba kẻ chậm chậm vào tiến vào trong phòng ngủ lớn, càng tới nơi, cảm giác bất ổn trong Shirakawa càng rõ ràng, thậm chí trở thành khó hiểu: bên trong quá im lặng! Nếu như có người ngủ trong đó, ít nhất cũng phải nghe thấy tiếng thở. Có điều ngay cả tiếng thở gã cũng tuyệt không nghe thấy.

Chăm chú nhìn đống chăn trên giường, kéo mạnh chăn, gã suýt ngã ngửa : trên giường chẳng có ai, chỉ có một tờ giấy trắng. Vừa sợ vừa giận, Shirakawa cắn răng bật đèn cầm tờ giấy đọc, trên đó có viết:

“Shirakawa. Mày trúng kế rồi!”

-@#%$#%^

Shirakawa gào lên như muốn nổi điên! Miệng chửi loạn xạ, bàn tay nghiến thật chặt, bóp nát tờ giấy trong tay thành một nắm vo tròn.

Gã cảm thấy mình như một con bò bị xỏ dây vào mũi mà dắt đi! Vốn tưởng rằng bọn Sở Phàm đã trúng kế điệu hổ ly sơn của gã, ai ngờ kẻ trúng kế lại là chính bản thân mình. Đối với Shirakawa, đây là một sự sỉ nhục, một sự chế nhạo ê chề! Hơn nữa, sự có mặt của tờ giấy cho thấy Sở Phàm đã biết trước kế hoạch và tất cả hành động của gã, mà gã lại hoàn toàn không thể đoán ra động thái của đối phương. Lần đầu tiên, Shirakawa đã thua! Nhưng gã cũng không phải cái bị thịt, trong đầu suy tính nhanh, đột nhiên gã nhướng mày trợn mắt, kêu lớn:

-Tổ trưởng Nakamura! Mục tiêu của hắn là tổ trưởng!

Hoảng sợ, gã vội vàng chạy ra ngoài, triệu tập tất cả bọn đàn em, cuống cuồng lao tới biệt thự của Nakamura.

……….

Ngân Hồ thành thạo lái xe men theo đường núi lên cao dần, trên đỉnh ngọn núi này có một tòa biệt thự, căn cứ vào lời khai của gã thành viên Yamaguchi kia, biệt thự của Nakamura nằm ở đây.

Chiếc xe đang đi dần lên đến đỉnh, tên Yamaguchi người Nhật ngồi trong xe a nha a mạ một hồi, Ngân Hồ liền dừng xe lại. Sở Phàm không hiểu hỏi:

- Có chuyện gì thế?

- Hắn nói phía trước có một trạm gác, nếu liều lĩnh tấn công sẽ bị lộ, bọn hắn sẽ báo động. Đánh rắn động cỏ mà con rắn chúa Nakamura còn trong đó. Ngân Hồ đáp.

- A, vậy phải làm sao để qua được?

Sở Phàm hỏi.

- Bọn chúng có thẻ. Muốn vào chỉ cần đưa thẻ ra. Nhưng…

Chưa dứt lời, Ngân Hồ đã bị Sở Phàm chặn ngang:

- Cô hỏi hắn xem trong trạm gác đó thường có mấy người?

- Chủ nhân chờ một chút.

Lát sau cô quay lại:

- Hắn nói thường thì chỉ có hai người gác.

- Tốt. Bảo nó đưa thẻ cho tôi. Tôi sẽ có cách giải quyết.

Nghe Sở Phàm nói, người ta có cảm giác hắn đã có cách chắc ăn mười phần.

Tù binh trong xe đưa cho hắn thẻ của mình, Sở Phàm xuống xe, bước từng bước về phía trước.

Trên đường đi tới, hắn chăm chú tập trung quan sát rất kỹ bốn phía xung quanh, đi qua khoảng chừng bảy trăm mét đường núi, có một ánh đèn chiếu vào hắn, có người hỏi bằng tiếng Nhật, chắc đại loại là:

- Đứng lại! Anh là ai?

Sở Phàm bình tĩnh im lặng giơ tấm thẻ đang cầm trên tay phải ra, khéo léo che đi mặt mình, hắn lo hôm nay ở bữa tiệc mình đã gây ra sự chú ý của đám Nakamura, nếu bị đối phương nhận ra thì mọi sự tình tính toán bại lộ mất.

Qua khóe mắt, hắn nhận thấy ở phía trước quả thật chỉ có hai người. Một gã chậm rãi bước tới, có lẽ muốn kiểm tra kỹ tấm thẻ xem có đúng là của thành viên Yamaguchi hay không.

Sở Phàm nhìn như đóng đinh vào gã đang bước tới, nhằm lúc gã đưa tay đón lấy tấm thẻ, hắn nhanh như cắt xoay tay phải lại vòng qua cổ gã, ngón trỏ, ngón giữa và ngón cái nắm lấy yết hầu, cùng lúc tay trái rút súng từ bên hông bóp cò. Gã gác cổng còn lại chưa kịp phản ứng đã ngã rầm xuống đất. Bàn tay phải của hắn đang giữ cổ một gã cũng đã kịp xoay một vòng, “Rắc” một tiếng, gã ngã nốt!

Sở Phàm kéo hai thi thể ra một bên, rút điện thoại gọi Ngân Hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.