Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 297: Chương 297: Bức cung Từ Lãng




Cục trưởng Cục công an Trần Thiên Minh nhận được điện thoại của Sở Phàm. Trong điện thoại Sở Phàm nói là đã đặc biệt chuẩn bị một lễ vật cho ông. Trần Thiên Minh sau khi đi đến nhìn thì sửng sốt trong lòng. Cái gọi là lễ vật đặc biệt của Sở Phàm không ngờ chính là một người sống, bốn người chết. Nói một cách chính xác thì là một người còn sống một nửa và bốn người thì đã chết.

Trần Thiên Minh không khỏi nghi hoặc nhìn Sở Phàm, có chút khó hiểu.

Sở Phàm thản nhiên cười, nói:

- Người còn sống này chính là Từ Lãng. Chính một tay hắn đã kéo con trai ông xuống vực thẳm. Ngoài ra bốn kẻ này chính là tay chân của hắn. Trước đây vài ngày chính bốn người bọn chúng đã dùng dao đâm chết A Thiến. Nhưng mà sau này bọn chúng không còn cơ hội dùng dao mà đâm bất kì người nào được nữa.

Trần Thiên Minh nhịn không được mà hít vào một hơi lạnh, trầm giọng nói:

- Cậu, cậu giết bọn họ sao?

- Chẳng lẽ bọn họ không đáng chết sao? Có lẽ tôi cũng có chút kích động, nhưng mà nếu như người ông yêu thương bị những thằng khốn này dùng dao đâm chết, thì trong lòng ông có cảm thấy phẫn nộ không? Huống hồ bọn chúng cũng chỉ là loại tay chân tép riu mà thôi. Người hữu dụng thì quả thực còn chưa chết đâu.

Sở Phàm nói một cách hài hước rồi nhìn về phía Từ Lãng đang ngồi ở trên ghế, cười nhạt không dứt.

Từ Lãng ngồi ở trên ghế nhìn thấy nụ cười và ánh mắt của Sở Phàm thì cả người chấn động. Thân thể nhịn không được mà kinh hoàng và run rẩy. Trong ánh mắt toát ra một sự đau đớn và sợ hãi cực độ.

Từ Lãng giờ phút này chỉ có thể ngồi đó, không thể đứng lên. Qua một đêm Sở Phàm liên tục nổ súng bắn nát hạ thân của gã thì đã biến gã thành người tàn phế rồi. Đến bây giờ cảm giác đau đớn như mũi dùi đâm thẳng vào tim từ hạ thân truyền đến vẫn như cũ làm cho gã cảm thấy từng hồi đau đớn và run rẩy. Gã không thể đứng lên được. Nếu gã đứng lên thì ở bên dưới sẽ ngày càng đau nhức, giống như ngồi trên thảm châm, lại giống như bị thiêu đốt, đau đớn tột cùng.

Trong mắt gã, Sở Phàm căn bản không phải là người, mà là một ác quỷ, ác ma từ địa ngục đi ra.

- Mày là Từ Lãng phải không?

Hai mắt Trần Thiên Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Từ Lãng hỏi.

Ánh mắt của Từ Lãng chuyển đến trên người Trần Thiên Minh, run lên nhè nhẹ mà gật đầu.

- Mày đã bày ra âm mưu tiếp cận con trai tao, lại làm cho nó từng bước rơi vào vòng nghiện ngập phải không?

Giọng nói của Trần Thiên Minh có vẻ lạnh lẽo như dao đâm, dày đặc hàn ý.

Trong mắt Từ Lãng hiện lên vẻ cả kinh. Trong lòng biết rõ người đàn ông trung niên ở trước mặt này chính là cha của Trần Tuấn Sinh, Cục trưởng Cục Công an Trần Thiên Minh. Gã hoảng hốt, ấp úng nói:

- Không, không phải là tôi. Tôi cũng chỉ làm theo lệnh thôi.

- Làm theo lệnh của ai?

Trần Thiên Minh trầm giọng hỏi.

- Theo lệnh, theo lệnh... ...

Từ Lãng nhớ đến nụ cười âm độc như rắn rết của Trương thiếu thì toàn thân gã đều tê dại, cũng chẳng dám nói thêm lời nào được nữa.

- Xem ra Từ công tử muốn đứng lên hoạt động một chút rồi. Có phải là do ngồi lâu nên cảm thấy tê mông rồi phải không?

Sở Phàm cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói ra.

Từ Lãng sau khi nghe vậy thì trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ, vội vàng nói:

- Không, không phải. Sở Phàm, van xin anh tha cho tôi đi.

- Mày có cầu xin tao cũng vô dụng thôi. Chủ yếu là xem Cục trưởng Trần có muốn tha hay không tha mày ra thôi. Dù sao cũng là chính mày đã sát hại con trai của Cục trưởng Trần.

Sở Phàm thản nhiên nói.

- Không, không phải tôi giết, không phải tôi giết, là, là... ...

Từ Lãng nhìn về phía Sở Phàm muốn nói nhưng lại thôi.

- Không phải mày giết thì là ai giết? Từ công tử nếu không muốn nói thật ra tao sẽ đập vào hai chân của mày, mà còn đặc biệt đạp vào của quý của mày nữa đấy. A, xin lỗi, có vẻ như là mày đã không còn của quý nữa rồi.

Sở Phàm nhún vai, vẻ mặt vô tội nói.

Từ Lãng sau khi nghe xong trong lòng cảm thấy cực kỳ phẫn hận. Nhưng mà gã cũng không dám phát tác lửa giận ở trong lòng ra ngoài. Trong lòng gã hiểu rõ hung thủ giết Trần Tuấn Sinh chính là Sở Phàm. Nhưng mà gã nào dám nói ra. Với lại gã nhìn thấy tình thế trước mặt, Sở Phàm cùng Trần Thiên Minh rõ ràng đã liên kết lại rồi. Cho dù có nói ra sự thật là chính Sở Phàm giết chết Trần Tuấn Sinh thì Trần Thiên Minh cũng sẽ không tin. Hơn nữa, xét cho cùng, người chân chính hại chết Trần Tuấn Sinh là bọn Trương thiếu và Lâm Phi Dật, mà gã cũng là một tên đồng lõa.

- Xem ra miệng mày cũng cứng rắn nhỉ, mà tứ chi của mày cũng vẫn còn khỏe mạnh quá đấy. Tốt lắm, tao đếm đến năm, mày nếu không nói tao sẽ cắt đứt một tay của mày. Tao cũng muốn nhìn xem mày có bao nhiêu cái tay để tao cắt.

Trần Thiên Minh giọng nói giận dữ, lạnh lùng nói.

Lúc này Sở Phàm giơ tay lên, một thanh tiểu đao lấp lánh hàn quang xuất hiện trong tay. Hắn chậm rãi đi về phía Từ Lãng, trong ánh mắt hơi mang theo một chút tiếu ý.

Từ Lãng trong lòng nhịn không được phát rùng mình, vội vàng nói:

- Tôi nói, tôi nói. Là, là Lâm Phi Dật, toàn bộ việc này đều là chủ ý của Lâm Phi Dật. Lần trước Trần Tuấn Sinh ở trong trường học đánh nhau với Lâm Phi Dật, Lâm Phi Dật trong lòng cực kỳ tức giận cho nên tìm cơ hội phục thù Trần Tuấn Sinh, sau cùng trực tiếp sát hại Trần Tuấn Sinh .

- Lâm Phi Dật từng có va chạm với Trần Tuấn Sinh. Tao cũng tin tưởng Lâm Phi Dật nhất định sẽ đi tìm Trần Tuấn Sinh báo thù. Nhưng mà Lâm Phi Dật làm sao có thể tìm đến mày làm người tiếp tay được đây? Tao còn nhớ mày chính là người của Trương thiếu mà? Mày không phải là muốn bao che giấu diếm cho một người nào đó chứ?

Tiểu đao sắc bén trong tay của Sở Phàm đặt trên cổ của Từ Lãng nhẹ nhàng di chuyển, chậm rãi nói.

Từ Lãng sửng sốt trong lòng, ngập ngừng nói:

- Tôi, tôi không rõ anh đang nói cái gì?

- Không rõ sao? Thế để tao làm cho mày hiểu rõ vậy.

Sở Phàm nói xong thì lấy tay trái nắm áo của Từ Lãng kéo lên. Tay phải cầm tiểu đao làm bộ hướng về hạ thân của Từ Lãng mà hung hăng đâm xuống.

Từ Lãng thấy thế thì trong lòng kinh hoàng, rất nhanh đã trở nên vô cùng hoảng sợ nói:

- Không, không, tôi nói, tôi cái gì cũng nói.

Sở Phàm nghe vậy thì ném Từ Lãng lên trên ghế, lạnh lùng nói:

- Mày nói đi, đem đầu đuôi ngọn ngành nói hết ra đi. Tốt nhất là không nên nói dối, nếu không tí nữa tính nhẫn nại của tao sẽ không còn được tốt giống như bây giờ đâu.

Từ Lãng run rẩy nhìn Sở Phàm và Trần Thiên Minh, sau cùng mới ngập ngừng nói:

- Lâm Phi Dật muốn báo thù nên tìm đến, tìm gặp Trương thiếu nhờ giúp đỡ. Sau đó Trương, Trương thiếu kêu tôi đi dụ dỗ làm cho Trần Tuấn Sinh nghiện thuốc. Cuối cùng Trần Tuấn Sinh bị Trương thiếu lợi dụng, sau đó, sau đó… …

- Sau đó chúng mày muốn giết tao, tìm mọi phương pháp để cho Trần Tuấn Sinh sinh ra cảm giác thù hận đối với tao, bố trí ra một cái thòng lọng để giết tao. Muốn mượn tay Trần Tuấn Sinh đến giết tao. Sau đó Trần Tuấn Sinh cũng chết, một hòn đá ném trúng hai con chim, có đúng không?

Sở Phàm cướp lời của Từ Lãng nói.

Từ Lãng gật đầu, thần sắc trên mặt thật là so với chết còn khó coi hơn. Sau khi nói ra được lời nói kia thì gã đúng là đã phản bội lại Trương thiếu rồi. Chuyện này một ngày nào đó truyền đến tai Trương thiếu thì khẳng định kết quả sẽ là không có nơi táng thân. Gã đã đi theo Trương thiếu đã nhiều năm nên đối với tính cách của Trương thiếu cũng cực kỳ hiểu rõ. Trong lòng cũng biết được sẽ có một ngày sau khi phản bội lại Trương thiếu sẽ đối mặt với kết cục gì, nhưng mà nếu như không nói lời thực chính mình cũng sẽ bị giết chết, mà lại bị chết một cách rất bi thảm, rất thống khổ. Thà là trực tiếp mà nói ra, xem cuối cùng có thể hay không còn có một chút hy vọng sinh tồn.

Trần Thiên Minh sau khi nghe vậy thì hít một hơi thật sâu, hàn quang trong mắt bắn ra. Ông ta âm u từng chữ từng chữ một nói:

- Trương thiếu, mày thật là tàn nhẫn. Ngay cả con trai của tao mà mày cũng dám hạ độc thủ như vậy, quả thật là coi thường sự tồn tại của tao rồi. Tao nhất định sẽ để cho mày nợ máu phải trả bằng máu.

- Mày đi theo Trương thiếu nhiều năm rồi phải không?

Sở Phàm nhìn Từ Lãng, chậm rãi hỏi.

Từ Lãng gật đầu, không biết Sở Phàm hỏi như vậy là có ý tứ gì.

- Như vậy chắc chắn mày cũng biết rõ một chuyện này của Trương thiếu. Nghe nói hắn cùng với đại ca hắc đạo của kinh thành là Nhạc Ca quan hệ rất thân mật, phải không?

Sở Phàm trầm giọng hỏi.

Từ Lãng sau khi nghe vậy thì trong lòng cảm thấy cả kinh, một hồi lâu mà không dám trả lời.

Sở Phàm ánh mắt phát lạnh, nói:

- Mày sớm đã phản bội lại Trương thiếu, còn có cái gì mà không dám nói nữa chứ? Mày muốn được vui vẻ mà nói ra hay là muốn được hưởng mùi vị đày đọa mới nói?

- Tôi, tôi... ...

Từ Lãng đột nhiên nhìn về phía Trần Thiên Minh, nói:

- Nếu như tôi nói tất cả mọi chuyện ra thì ông có thể bảo đảm sẽ cho tôi có được một con đường sống hay không?

- Căn cứ vào tầm quan trọng của tin tức mày cung cấp, tao sẽ xem xét và cân nhắc.

Trần Thiên Minh nói.

Từ Lãng sau khi nghe vậy thì trong mắt toát ra một vẻ chần chừ. Gã muốn nghe được một câu trả lời chắc chắn.

- Nếu như không nói thì mày ngay cả một con đường sống cũng không có đâu. Vì một thằng như Trương thiếu mà đi tìm chết thì mày cảm thấy vinh quang lắm à?

Sở Phàm thản nhiên nói.

Từ Lãng sau khi nghe vậy ánh mắt trầm xuống, trong lòng đã quyết định, nói:

- Được, tôi sẽ nói hết tất cả. Trương thiếu và Nhạc Ca căn bản là câu kết làm một.

Trần Thiên Minh sau khi nghe vậy thì con ngươi lạnh lẽo co rút lại, trong mắt hàn quang chớp động, lạnh lùng và khinh bỉ nhìn Từ Lãng.

- Tốt lắm! Mày nói rõ một chút Trương thiếu cùng Nhạc Ca cấu kết với nhau một chỗ như thế nào?

Sở Phàm hỏi.

- Nhạc Ca nắm trong tay hơn một nửa những sòng bạc ngầm ở thủ đô. Hơn nữa còn âm thầm tiến hành rửa tiền đen từ những hoạt động phi pháp. Liên tục trong những năm gần đây chưa từng có người nào tra ra được Nhạc Ca bởi vì phía sau lưng có Trương thiếu là chổ dựa cho hắn. Nhạc Ca thu lợi từ sòng bạc, rửa tiền, các hoạt động phi pháp …v.v mỗi tháng phải chia ra năm phần lợi nhuận đưa cho Trương thiếu. Còn nữa, Nhạc Ca còn âm thầm nuôi dưỡng một nhóm sát thủ lớn sẵn sàng bỏ mạng. Nghe đâu ở thủ đô có rất nhiều quan viên cũng như là giới kinh doanh lớn nhờ vào mối quan hệ với Trương thiếu mà mướn sát thủ của Nhạc Ca đi làm một chút chuyện để người ta không nhận ra được. Nhưng mà Trương thiếu làm việc cũng rất cẩn thận. Hắn bình thường sẽ không bao giờ cùng Nhạc Ca trực tiếp tiếp xúc cả. Bọn họ lúc đó cụ thể là dùng một cái phương thức nào đó để liên lạc thì tôi, tôi thật là cũng không biết.

Từ Lãng chậm rãi nói.

Sở Phàm sau khi nghe vậy thì nhìn về phía Trần Thiên Minh, nhìn thấy trong mắt Trần Thiên Minh toát ra một vẻ phẫn nộ. Hắn tiếp tục hỏi:

- Vậy những loại thuốc phiện gây nghiện thì sao? Nghe đâu Nhạc Ca còn nắm trong tay nguồn cung cấp thuốc phiện cho cả thủ đô và phân phát đi nhiều nơi nữa, đúng không?

Từ Lãng sau khi nghe vậy thì sửng sốt, cuối cùng cũng gật đầu.

Sở Phàm hít một hơi thật sâu, lại hỏi:

- Việc Nhạc Ca bán thuốc phiện thì Trương thiếu cũng biết chứ? Ngày nay mỗi một trạm xe lửa, máy bay đều kiểm tra nghiêm ngặt như vậy thì thuốc phiện của Nhạc Ca làm sao mà vận chuyển vào đến trong thành phố được chứ? Có phải là Trương thiếu lợi dụng quyền lực của cha hắn mà thuận tiện giúp cho Nhạc Ca đả thông một cái con đường thông suốt hay không?

- Tình hình cụ thể thì tôi cũng không biết được rõ ràng. Nhưng mà việc này khẳng định là có liên quan đến những mối quan hệ của Trương thiếu. Đúng rồi, tôi biết được một nơi tàng trữ thuốc phiện của Nhạc Ca. Đó chính là nhà số 13 ở đường Hoa Tây. Nơi đó thực ra chính là một phòng thí nghiệm, là nơi Nhạc Ca âm thầm tàng trử một bộ phận thuốc phiện. Hơn nữa phòng thí nghiệm ở sâu bên trong còn nghiên cứu một số loại chất hỗn hợp, tổng hợp nữa.

Từ Lãng nói.

Sở Phàm sau khi nghe vậy trên mặt không khỏi lộ ra một vẻ vui mừng và kích động. Sắc mặt của Trần Thiên Minh cũng đặc biệt kích động. Ông nhìn Từ Lãng chậm rãi nói:

- Tin tức mày cung cấp rất có giá trị, mày sẽ không chết. Sau này mày có thể sẽ là một nhân chứng quan trọng để vạch mặt đám người Trương thiếu.

Từ Lãng sau khi nghe vậy thì sắc mặt có chút bình ổn, nào biết được lúc này Sở Phàm lạnh lùng nói:

- Tội chết có thể miễn, nhưng mà tội sống thì không thoát được!

Sở Phàm nói xong thì tung ra một cước, hung hăng đá về phía đũng quần của Từ Lãng. “Bịch” một tiếng, Từ Lãng bị đá té ngã trên mặt đất, hai tay gắt gao ôm lấy hạ thân. Cái loại cảm giác đau đớn dữ đội như thế này khiến gã không thể thốt ra được một tiếng nào mà lăn ra hôn mê.

- Hắn, hắn tạm thời không thể chết được. Cậu, cậu đây là định làm gì?

Trần Thiên Minh nhíu mày nói.

- Yên tâm, hắn chưa chết đâu. Trước khi chưa sử dụng hết giá trị lợi dụng của hắn thì hắn vẫn chưa phải chết. Chúng ta hãy cùng nhau thương lượng một chút về những hành động sau này đi.

Sở Phàm thản nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.