Mấy ngày nay, Lam Tuyết vẫn ở trong phòng, chân bị tổn thương đã bớt
sưng rồi, cơ bản đứng lên đi lại hoạt động không thành vấn đề nữa rồi.
Mấy ngày nay Sở Phàm cũng có gọi điện thoại cho Lam Tuyết, hỏi xem bàn chân của cô có chuyện gì không, có cần mình đến xem qua một chút hay không.
Mỗi lần Lam Tuyết nhận được điện thoại của Sở Phàm thì trong lòng cũng
rất kích động. Trong lòng cô đương nhiên hy vọng Sở Phàm đến đây chăm
sóc mình. Nhưng mình lại không biết làm sao để đối mặt với Sở Phàm.
Trong lòng cô lúc nào cũng có cảm giác hổ thẹn. Cô đã nhiều lần thôi
thúc muốn tìm Sở Phàm bày tỏ nỗi lòng, nói mình chính là con gái của Lam Chính Quốc. Nhưng mỗi lần như vậy cô lại đều không có dũng khí. Cô
không dám nghĩ một khi Sở Phàm hiểu rõ mình chính là con gái của Lam
Chính Quốc thì thái độ đối với cô sẽ như thế nào.
Cho nên mỗi lần Sở Phàm gọi điện thoại đến hỏi xem chân cô có còn vấn đề gì đáng ngại
không thì cô đều nói đã tốt lên rất nhiều rồi, không cần hắn đến chăm
sóc.
Sau khi cô nói như vậy để từ chối Sở Phàm thì trong lòng
chẳng hiểu sao có chút cảm giác đau đớn. Sau khi cúp điện thoại cô nhìn
khoảng không vắng vẻ ở trong phòng cảm thấy có chút trống rỗng và tịch
mịch. Cô cảm thấy mình thực ra rất muốn Sở Phàm ở bên cạnh chăm sóc.
Nhưng cô cũng không thể, cô thật sự không biết phải đối mặt với Sở Phàm
như thế nào.
“Ba ơi là ba, rốt cuộc năm đó ba có ân oán gì với
cha mẹ Sở Phàm chứ? Cuối cùng là có thù sâu oán nặng gì mà bức cha mẹ
của Sở Phàm phải chết. Vì sao lại như vậy? Ba có biết là bây giờ con gái cảm thấy rất khổ sở, chẳng lẽ mình bây giờ phải trốn nhà đi sao? Nhưng
mà trốn tránh cũng chỉ là biện pháp tạm thời. Trước mắt thì mình có thể
trốn tránh nhưng có thể chạy trốn được nội tâm của mình không?”
Lam Tuyết buông tiếng thở dài, trong đôi mắt u buồn xuất hiện vài tơ máu.
Mấy ngày nay cô chưa hề được yên ổn nghỉ ngơi. Cô xinh đẹp như vậy nhưng vẻ mặt lại tiều tụy khiến người ta trông thấy đều cảm thấy thương xót.
Lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên rung lên, nghĩ thầm có phải là Sở Phàm gọi đến hay không? Cô cầm lên xem, thì ra là ba của mình gọi
đến. Trong lòng cô hơi có chút cảm giác mất mát. Cô nghe điện thoại,
nói:
- Alô, là ba à?
- Tiểu thư, tôi là quản gia Vương
đây. Tôi dùng điện thoại di động của ông chủ gọi điện cho tiểu thư. Ông
chủ hai ngày nay bị sốt. Cô có thể quay về chăm sóc cho ông ấy một chút
không? Ông chủ cả ngày chỉ nhắc đến tên của tiểu thư nhưng nhất định
không chịu gọi điện thoại. Ông chủ nói cô đang tức giận sẽ không muốn
đến gặp ông ấy. Ngày hôm nay ông chủ lại bị sốt cao hơn. Tôi chờ đến khi ông ấy ngủ mới lén lấy điện thoại gọi cho cô.
Lam Tuyết sau khi
nghe thấy cha mình bị ốm trong lòng cũng cảm thấy khẩn trương. Tuy là cô đối với cha có chút tức giận. Đặc biệt là sau khi biết được cha mình
từng bức tử cha mẹ của Sở Phàm thì thiện cảm của cô đối với ông ta cũng
hạ đến mức thấp nhất. Nhưng nói gì cũng là máu mủ tình thâm. Sau khi
nghe thấy cha mình như vậy thì cô cũng bối rối, vội vàng nói:
- Ba tôi, ông ấy làm sao mà sinh bệnh chứ? Làm sao lại không đi viện thế?
- Đúng cái đêm tiểu thư và ông chủ cãi nhau rồi cô chạy ra ngoài, ông ấy
đuổi theo sau, rồi đứng ở dưới trời mưa ba bốn phút. Sau đêm đó ông chủ
phát sốt, ông chủ nói không cần phải đưa ông ấy đi bệnh viện. Mấy ngày
nay tôi đã mời những bác sĩ trong bệnh viện lớn đến khám bệnh cho ông
chủ rồi.
Lam Tuyết sau khi nghe xong thì trong lòng cảm thấy có chút áy náy. Vội vàng nói:
- Tôi bây giờ quay trở về ngay, tí nữa rồi nói.
Lam Tuyết sau khi cúp điện thoại thì vội vàng thay quần áo, cầm một cái túi nhỏ đi xuống lầu. Chân phải vẫn hơi đau một chút, nhưng mà đã tốt hơn
bảy tám phần rồi, không có gì đáng ngại cả.
Lam Tuyết chạy xe
hướng về phía biệt thự Hương Giang. Trong lòng cô đối với cha mình vẫn
còn nhiều thành kiến. Nhưng mà sau khi biết được cha sinh bệnh thì những cảm giác bất mãn đối với ông đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự
lo lắng quan tâm. Những biến hóa trong tình cảm chỉ có thể dựa vào những tình cảm thân thiết của phụ nữ mà giải thích.
Lam Tuyết sau khi
lái xe đến biệt thự Hương Giang thì đã thấy quản gia Vương đứng đợi ở
ngoài cửa. Khi thấy Lam Tuyết chạy xe đến, ông vội vàng đi ra ngoài đón
và mở cửa xe cho cô, có chút kích động nói:
- Tiểu thư, cô đã về rồi!
- Ba tôi thế nào rồi?
Lam Tuyết sau khi xuống xe vội vàng hỏi.
- Ông chủ đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Ngày hôm qua cơn sốt đã giảm đi
nhiều, nhưng mà hôm nay lại lên đến 38,3 độ. Vừa uống thuốc hạ sốt, bây
giờ thì đang ngủ.
Quản gia Vương than thở một tiếng nói.
- Tôi đi lên xem một chút.
Lam Tuyết nói xong liền đi vào trong biệt thự, đi tới phòng ngủ của Lam Chính Quốc ở lầu ba.
Lam Tuyết sau khi đi vào phòng ngủ của Lam Chính Quốc nhìn thấy ông ta đang nhắm mắt nằm trên giường. Trên người đắp một tấm chăn mỏng, sắc mặt có
vẻ trắng xanh và tiều tụy, bộ dạng có chút mệt mỏi. Trên đầu giường để
một chén cháo nóng, trong chén vẫn còn nhiều cháo, xem ra Lam Chính Quốc còn chưa ăn xong.
- Ông chủ từ sáng đến giờ chưa ăn được một cái gì. Cháo này cũng đã được hâm nóng đi mấy lần, nhưng mà ông chủ vẫn
không ăn, aizzzzz
Quản gia Vương khẽ thở dài.
- Ba thức dậy tôi sẽ bắt ông ấy ăn.
Lam Tuyết nói.
- Như vậy thì tốt rồi. Tôi không quấy rầy tiểu thư và ông chủ nữa.
Quản gia Vương nói xong thì lui ra ngoài.
Lam Tuyết nhìn cha mình.
Đây là lần đầu tiên ở gần bên quan sát cẩn thận, lúc này cô đột nhiêm cảm
thấy cha mình đã già rồi. Tóc mai hai bên đầu đã hoa râm, những nếp nhăn trên mặt cũng thấy được rõ ràng. Thần thái uể oải trên mặt chứng tỏ
trải qua năm tháng sinh lực cũng đã hao mòn, sau đấy chỉ còn lại tuổi
già và sự lão hóa.
Lam Tuyết trong lòng cảm thấy có chút thương
tiếc. Cô biết mấy năm nay cha đối với mình rất là thương yêu. “Nhưng
mình thì sao? Chưa từng hiếu thuận với ba dù chỉ là một lần. Mình còn
luôn tìm ra cách làm cho ba bất mãn. Có lẽ cha đôi khi cũng không đúng,
nhưng mình dù sao cũng là con gái của ông ấy, việc này là một sự thật
không thể chối cãi được. Làm con sao có thể quá phận mà oán trách ba
mình chứ? Mấy năm nay mình chưa từng hiếu thuận cũng chưa bao giờ ra vẻ
tươi cười trước mặt ông ấy.Trong mọi chuyện mình lúc nào cũng luôn đối
nghịch với ông. Ngẫm lại thấy mình có phải là quá đáng hay không?” Lam
Tuyết nhìn cha, trong lòng thầm nghĩ.
- Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết… …
Lam Chính Quốc ở trong cơn mơ, mơ hồ gọi tên Lam Tuyết.
Lam Tuyết sau khi nghe vậy thì vội vàng trả lời nói:
- Ba, ba ơi, ba tỉnh dậy chưa? Con ở đây, con đang ở đây.
Lam Chính Quốc vốn đang ngủ lúc này lại chậm rãi mở mắt. Khi nhìn thấy Lam
Tuyết ngồi ở cạnh đầu giường nhịn không được mà thì thào nói:
-Tiểu, Tiểu Tuyết, là con sao? Ba không phải là đang nằm mơ chứ? Tiểu Tuyết, thật sự là con sao?
- Là con đây ba. Là con mà.
Lam Tuyết khóe mắt có chút ẩm ướt, gắt gao cầm chặt lấy hai tay cha mình, nói.
- Tiểu Tuyết, con về từ lúc nào thế? Ba đêm đó không nên hét lên mắng mỏ con, là ba không tốt.
Lam Chính Quốc nói xong thì tỏ vẻ muốn ngồi dậy.
Lam Tuyết vội vàng ngăn lại nói:
- Ba đang bị bệnh thì cứ nằm nghỉ ngơi đi. Thật ra đêm đó con không nên
chống đối ba, lại còn làm cho ba bị cảm nữa. Là, là do Tiểu Tuyết quá
buông thả rồi.
Lam Chính Quốc sau khi nghe vậy thì có chút sửng
sốt. Ông ta hoài nghi có phải là tai mình nghe lầm. Nhiều năm qua không
ngờ đây là lần đầu tiên ông ta nghe được Lam Tuyết dùng giọng điệu như
vậy mà nói với mình. Mà lại xin lỗi nhận sai, ông ta quả thật là không
dám tin vào lỗ tai của mình. Ông ta cao hứng cười cười, nói:
-
Không, không, là ba không đúng thôi. Tiểu Tuyết không có sai. Ba không
nên ép con làm những chuyện con không muốn. Từ nhỏ đến lớn ba cũng không có chú ý đến những cảm nhận của con. Lúc nào cũng làm những chuyện mà
con không thích. Mấy ngày nay ba cũng đã nghĩ thông suốt rồi, con không
thích kinh doanh ba cũng không ép nữa. Từ giờ về sau ba cũng sẽ cố gắng
làm những chuyện mà con thích.
Lam Tuyết nhìn khuôn mặt già nua của cha, đột nhiên ra ngoài cả suy nghĩ của Lam Chính Quốc mà dứt khoát nói:
- Không, ba ạh. Từ nay về sau con sẽ từ từ học hỏi để tiếp nhận để xử lý
những việc trong công ty. Con trước đây rất buông thả rất ích kỷ, cũng
không biết chia sẻ giúp ba một chuyện gì cả. Con muốn từ nay về sau giúp ba làm một việc, không biết có phải là muộn rồi hay không?
Lam Chính Quốc sau khi nghe vậy thì kinh ngạc, sau đó vẻ mặt trở nên vui sướng, vội vàng nói:
- Tiểu Tuyết, con, những điều con vừa nói là thật sao?
Lam Tuyết kiên định gật đầu, nói:
- Là thật!
- Ha ha, việc này thật là quá tốt. Tiểu Tuyết, con cuối cùng cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi. Ba thật sự là rất vui!
Lam Chính Quốc vui sướng vô cùng, giọng điệu kích động nói.
Lam Tuyết nhìn vẻ mặt của cha vui sướng và kích động trong lòng cũng cảm
thấy có chút vui mừng. Đồng thời trong lòng cô cũng âm thầm nghĩ:
“Sở Phàm, cha vay thì con trả. Ba tôi không có con trai, chỉ có một người
con gái là tôi. Những gì ba tôi thiếu nhà anh thì tôi sẽ thay mặt để
trả. Ba tôi tuổi tác đã cao, cho nên Sở Phàm, anh nếu muốn trả thù cũng
không nên tìm ba tôi, để tôi đến thay thế cho ba đi. Bất kể anh áp tụng
biện pháp nào phục thù đối với tôi, thậm chí là giết tôi đi cũng được.
Tôi cũng không trách anh!
Coi như sau này tôi trở thành kẻ thù
đặc biệt trong mắt anh cũng tốt. Vị trí của anh ở trong lòng tôi vẫn như cũ sẽ không bao giờ cải biến. Anh vẫn là người đàn ông đầu tiên đi vào
trong lòng tôi, và cũng là người cuối cùng. Tôi sẽ không trốn tránh, tôi sẽ không để cho một mình ba phải gánh chịu tất cả mọi thứ, bởi tôi sẽ
đến thay ba chuộc tội. Tôi chỉ có thể làm được cho ba một chuyện đó mà
thôi. Sau này, dù có kết quả nào tôi cũng không hề trách anh. Sở Phàm,
tôi sẽ không bao giờ trách anh cả. Tất cả việc này đều là quyết định của tôi!” Lam Tuyết thầm nghĩ, thấy mơ hồ có chút cảm giác đau thương lan
tỏa khắp toàn thân.
- Tiểu Tuyết, hôm nay là ngày vui nhất và hài lòng nhất trong những năm gần đây của ba. Ba muốn xuống giường đi một
chút, ba đã nằm trên giường hai ngày nay rồi.
Lam Chính Quốc vui vẻ nói.
Lam Tuyết phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói:
- Ba, ba đang còn sốt mà. Bên ngoài có gió, tốt nhất là yên tâm nằm ở đây dưỡng bệnh đi mà.
- Ba cảm thấy tốt lên rất nhiều rồi. Thật mà. Thoáng cái mà đầu cũng
không còn đau, cơ thể cũng không còn nóng. Cảm thấy đã tốt lên rất nhiều rôi.
Lam Chính Quốc nói.
- Lại nói dối con rồi. Mà đúng
rồi, quản gia Vương nói, từ sớm đến giờ ba cũng chưa ăn được gì. Đây có
bát cháo, con lấy cho ba ăn nhé.
Lam Tuyết nói xong liền bưng chén cháo lại cho Lam Chính Quốc ăn.
Trong mắt Lam Chính Quốc hiện lên vẻ vui mừng và kích động, ăn hết cháo của Lam Tuyết đưa đến.