Sở Phàm trả lời xong điện thoại của Lam Tuyết, quay lại phòng khách nói với ba cô nàng tiểu yêu đang náo loạn:
- Nhị tiểu thư, Tiểu Lâm, Tiểu Phỉ, tôi phải ra ngoài có chút việc.
- Việc gì thế?
Ba cô gái đồng thanh hỏi. Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ thì lại sít sao nhìn như theo dõi hắn, cứ như là Sở Phàm đây sắp sửa ra ngoài trêu hoa ghẹo
nguyệt không bằng.
- Àh, tôi đi ra ngoài có chút việc.
Sở Phàm ngượng ngùng trả lời.
- Việc gì?
Ba cô gái có vẻ như muốn truy cứu đến cùng, không chịu bỏ qua.
- Chuyện này các cô cũng muốn hỏi ư? Thôi cho tôi xin ạ, tôi cũng có không gian riêng tư chứ.
Sở Phàm bắt đầu bất mãn cho bản thân mình.
- Không nói đi đâu chứ gì? Thế em cũng muốn đi theo. Hừ.
Tô Phỉ nghiêm giọng bảo.
Sở Phàm nghe thế thì phát hoảng, vội vàng bịa đại ra một cái lý do:
- Ở quê có vài người bạn lên chơi, bọn họ gọi điện rủ tôi ra ngoài tụ tập.
- Thật thế à?
Trầm Mộng Lâm có vẻ không tin.
- Tiểu Lâm, em nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ anh không thể có bạn bè được
sao? Mà chẳng lẽ bạn bè anh không thể đến Bắc Kinh tìm anh đi chơi được
sao?
Sở Phàm cố ý làm ra vẻ mặt bực mình, tức giận.
Trầm
Mộng Lâm tuy bề ngoài quyến rũ, diễm lệ, nhưng nội tâm lại dịu dàng,
lương thiện. Cô thấy Sở Phàm có vẻ bực mình rồi thì vội thanh minh:
- Không phải thế, Sở ca ca. Em, ý em không phải là như thế. Em chỉ hỏi thế thôi mà.
- Thế à.
Sở Phàm cố ý biến đổi sắc mặt thật chậm, lấy lùi làm tiến, nói:
- Thế ra là anh hiểu nhầm em rồi. Vừa rồi anh không nên có thái độ như thế.
- Thế Sở ca ca đi chơi với bạn đi, đừng uống nhiều rượu nhé.
Trầm Mộng Lâm cười cười, dặn dò.
Sở Phàm nghe xong thì mừng thầm trong dạ. Cô bé này chung quy vẫn hơi
thiếu chút lão luyện. Trầm Mộng Lâm nếu đã tỏ ý như thế rồi thì nhị tiểu thư và Tô Phỉ cũng đành phải đồng ý thôi. Có điều là Tô Phỉ còn cố ý đe dọa hắn là nếu như trước 12h đêm mà không về thì cô sẽ nói chuyện với
Mộng Lâm. Còn nói chuyện gì thì trong lòng Sở Phàm rõ ràng hơn ai hết.
Hắn cười khổ, cô bé này yêu cầu mình phải về trước 12h làm gì chứ? Không phải là lại định chơi tiếp trò yêu đương vụng trộm nữa đấy chứ.
Sở Phàm lái xe chạy như bay về phía ngã tư đường Tây Hoa. Trên đường đi
hắn không tránh khỏi tâm trí có phần lơ đãng, bởi vì là đang mừng quá.
Người đẹp hẹn đi chơi, còn gì kích động bằng cơ chứ.
Trong điện
thoại, Lam Tuyết bảo là bị một kẻ xấu quấn chân. Hắn không biết Lam
Tuyết nói ra những lời này là vì muốn hắn lập tức tới ngay để đuổi cái
kẻ quấy rối có thể là không có thật kia đi nữa. Tóm lại là thà rằng tin
rằng đây là sự thật. Nếu như thực sự đây là sự thật thì tình cảnh của
Lam Tuyết chẳng phải là đang rất nguy hiểm hay sao?
Cho nên Sở
Phàm phóng như bay trên đường, càng gần đến đích, tâm trạng hắn cũng
càng thêm hưng phấn và kích động. Lại sắp được gặp đóa u lan trầm lắng u buồn kia rồi.
Sở Phàm đến ngã tư đường Tây Hoa rồi. Nhưng đáng
tiếc, trên ngã tư này, bốn hướng thông suốt. Hắn cũng không biết Lam
Tuyết đang đứng ở đâu nữa, đành phải xuống xe gọi điện cho cô.
- Alo, Lam Tuyết à, tôi đã đến ngã tư Tây Hoa rồi. Cụ thể là cô đang ở chỗ nào thế?
- Tôi ở bên phía đông. Đứng trước một siêu thị lớn. Anh có nhìn thấy không?
- Phía đông à?
Sở Phàm xoay người qua, vừa nhìn thấy ngay một cô gái mặc một bộ váy dài
màu lam đang đứng trước cửa siêu thị, giống như Lam Tuyết. Nhưng mà đứng bên cạnh cô hình như còn có một người thanh niên nữa.
Sở Phàm quay lại xe, quay đầu chạy về phía đối diện. Xe hắn từ từ dừng lại bên cạnh Lam Tuyết, hắn đi ra, cười nói:
- Tôi đến rồi, cô đợi có lâu không?
- Tạm coi là không lâu, haha.
Không biết vì sao mà Lam Tuyết nhìn thấy Sở Phàm rồi thì trong lòng lại cảm thấy dần vui vẻ hẳn lên.
- Đúng rồi, cô nói là có kẻ xấu…
Sở Phàm nói được nửa câu thì nhìn thấy Lam Tuyết đang nháy nháy mắt với hắn. Hắn dường như hiểu ý, sửa thành:
- … làm hỏng điện thoại, gọi tôi đến sửa hả?
Lam Tuyết nhìn thấy Sở Phàm đang “cái khó ló cái khôn” thì không nhịn nổi cười khúc khích bảo:
- Đúng rồi, nhưng thôi lại đây tôi giới thiệu với anh một chút. Vị này là Trương công tử, hôm nay vừa mới quen tôi.
- Xin chào Trương công tử.
Sở Phàm lễ phép chào hỏi.
- Trương công tử, anh ấy chính là bạn tôi, Sở Phàm.
Lam Tuyết tiếp đó, giới thiệu với Trương Chính.
- Sở Phàm à?
Khi nghe thấy cái tên này, hàn quang trong mắt Trương Chính chợt lóe lên,
trong lòng hiện ra vô vàn dấu chấm hỏi: “Hắn chính là Sở Phàm mà A Phong đã kể ư? Trông dáng vẻ hắn thì cũng không khác lời A Phong miêu tả là
mấy. Xem ra đúng là hắn rồi. Hừ, đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại
gặp hắn ở đây. Haha, thật là quá tốt rồi.
Trương Chính ngoài thì cười nhưng trong thì không cười.
- Sở công tử, xin chào.
Nụ cười của Trương Chính khiến Sở Phàm cảm thấy rất khó chịu. Nếu như
không phải là Lam Tuyết đã nói Trương Chính là bạn cô thì hắn thật đúng
là muốn đến thăm hỏi sức khỏe mẹ của Trương Chính.
Lam Tuyết ở bên cạnh dường như cảm thấy Sở Phàm và Trương Chính có vẻ không hòa hợp, cho nên vội vàng nói:
- Trương công tử, cảm ơn anh đã tiễn tôi đến đây. Thôi tôi với bạn tôi đi trước đây, tạm biệt!
- Được, Lam tiểu thư đi nhé. Hẹn gặp lại sau.
Trương Chính mỉm cười nói.
Lam Tuyết lên xe rồi Sở Phàm cũng vòng qua lên cửa bên kia. Khi đi ngang qua bên cạnh Trương Chính, Trương Chính đột nhiên nói:
- Sở Phàm, chúng ta còn có thể sẽ gặp nhau nữa.
Sở Phàm cười cười, quay đầu thản nhiên đáp:
- Tiếc quá, tôi lại không tính đến chuyện sẽ gặp lại anh.
Sở Phàm lên xe xong thì lái xe đi luôn.
Trương Chính nhìn theo bóng dáng chiếc xe Mercedes-Benz màu đen của Sở Phàm
đang dần đi xa, vẻ lạnh lùng băng giá trong mắt càng dày thêm một lớp.
Hắn đột nhiên lạnh lùng cười bảo:
- Sở Phàm, hừ, vài ngày nữa thôi, mày sẽ biến mất trên cõi đời này.
- Cái anh chàng họ Trương kia là bạn cô à?
Sở Phàm không nhịn nổi, hỏi Lam Tuyết.
- Cũng không thể xem là bạn được. Hôm nay vừa mới quen nhanh, anh ta
không nên đưa tôi đi về. Tôi không muốn như thế nên đành lấy cớ, đành
phải lôi anh ra đây.
Lam Tuyết cười cười, đáp.
- Thế à? Thế mà sao anh chàng họ Trương ấy nhìn tôi cứ như là tình địch của hắn ta vậy.
Lam Tuyết thấy thế thì cười đỏ cả mặt. Sở Phàm buột miệng nói ra hai chữ “tình địch” lại khiến cho trái tim cô khẽ run lên.
Sở Phàm vẫn tập trung lái xe, có vẻ là không để ý đến những thay đổi trên khuôn mặt Lam Tuyết, tiếp tục nói:
- Cô đã thoát hiểm rồi, tới đây định đi đâu thế?
- Cái này mà anh còn phải hỏi tôi à? Tôi không quen Bắc Kinh. Lẽ ra nên hỏi anh mới đúng chứ.
Sở Phàm nghe thế thì ngẩn ra, gãi gãi đầu cười ngây ngô. Thực ra thì hắn
cũng là loại gà mờ, cũng chưa hiểu rõ hết môi trường ở thủ đô. Hắn ngẫm
nghĩ 1 lúc rồi ngượng ngùng bảo:
- Thực ra, thực ra là tôi cũng không biết đi đâu cả.
Lam Tuyết cười cười, nói:
- Nếu không thì chúng ta đi xem phim đi.
- Xem phim ư?
Sở Phàm nhìn lại giờ giấc, choáng, hơn 12h đêm rồi. Chết mất. Có phải là ở bên người đẹp thì thời gian trôi đi như tên lửa?
- Giờ chỉ có thể xem phim lúc nửa đêm thôi. Cô muốn đi ư?
Sở Phàm hỏi.
- Vâng, đi thôi, lâu lắm rồi không đi xem phim.
Lam Tuyết bảo.
Sở Phàm biế thế thì lái xe đến một rạp chiếu phim ban đêm ở gần đó. Đêm
khuya như thế, ở rạp chiếu phim thường phát hai loại phim nhựa, một là
cực kỳ khủng bố, sặc mùi máu tanh, hai là loại ướt át tình cảm bi lụy
thống thiết.
Àh, giải thích một chút, cái này chỉ gọi là phim tâm lý xã hội ướt át một chút thôi chứ không phải là loại phim con heo cấp
3. Vốn là hắn hy vọng đêm nay rạp chiếu phim sẽ phát phim khủng bố bạo
lực, như thế, trong quá trình xem, Lam Tuyết có thể sợ hãi kêu toáng
lên, rồi có thể sẽ ôm lấy cánh tay hắn, cuối cùng là có thể rúc đầu nhào vào lòng hắn….
Đáng tiếc là mọi chuyện lại không như hắn ước ao. Phim đêm mà hắn với Lam Tuyết xem là loại tình cảm ướt át, gọi là “Tình cảm nồng nàn thiêu đốt tuổi thanh xuân”. Phim đúng như tên, một số sự
“thanh xuân” của các nhân vật cả nam lẫn nữ trong bộ phim hết lần này
đến lần khác bị tình cảm nồng nàn thiêu đốt. Lam Tuyết vừa xem đến đã bị những tình cảm nồng nàn đó cuốn hút, sắc mặt cũng đỏ bừng lên.
Gần đây, những cảnh vô cùng thân thiết trên màn ảnh của phim truyện không
nhiều lắm. Nhưng mà ai mà ngờ được là cái bộ phim này chiếu được một nửa thì bắt đầu đến cảnh một đôi nam nữ diễn tả tình cảm đến cao trào, càng lúc càng lộ liễu. Sở Phàm xem phim mà còn cảm giác được từng tấc từng
ni trên cơ thể mình đang rục rịch. Theo hắn thì bộ phim này so với phim
sex thì còn hấp dẫn hơn. Phim sex thì nam nữ lộ liễu ra hết, người ta
xem là cái gì cũng rõ ràng. Trong khi cái phim “Tình cảm nồng nàn thiêu
đốt tuổi thanh xuân” này thì cặp nam nữ diễn viên chính cũng thoát y,
nhưng những nơi quan trọng đều được che đậy, màn ảnh chợt lóe qua, chỉ
làm người ta thêm mê mẩn tâm hồn, lưu lại cho người xem một không gian
mơ màng vô tận. Sở Phàm thật sự không thể không khâm phục thủ pháp cao
siêu của nhà đạo diễn này.
Khuôn mặt Lam Tuyết đỏ bừng từ đầu chí cuối. Xem cảnh tình cảm ướt át này cô có chút thẹn thùng. Cô định nhắm
mắt lại không xem nữa, nhưng rồi lại xấu hổ, lại chỉ đành phải xem hết
toàn bộ cảnh nam nữ diễn viên chính đang đóng trên màn ảnh. Xem cho tới
lúc hết rồi, trong lòng cô cũng mơ màng. Hình ảnh hai người vuốt ve thân thể của nhau trên màn ảnh vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô, không thoát
đi được. Cô cảm thấy mình đang liếc mắt nhìn Sở Phàm một cái, rõ ràng
nhận ra là Sở Phàm đúng là đang xem rất say sưa, đến mức xuất thần, nhập tâm. Thành ra Lam Tuyết lại ngại không dám quấy rầy hắn nữa.
Sở
Phàm qua sách báo phim ảnh đã biết là trên phim thì khi nam nữ đến thời
điểm cao trào, người đàn ông sẽ có thể lén lút đưa tay ra cầm tay người
nữ. Trong lòng hắn thầm nghĩ, chính mình liệu có nên cầm tay không nhỉ?
Nhưng mà hắn lại cảm nhận là sự diễn xuất của nhân vật nam và nữ trong
phim dường như hơi quá lố. Lúc này mà nắm tay thì khéo có lẽ lại bị Lam
Tuyết tặng cho danh hiệu: sắc lang. Tốt hơn hết là không nên nắm tay.
Hắn vừa thầm nghĩ, vừa hơi nhìn thoáng sang Lam Tuyết bên cạnh. Hắn chợt
phát hiện ra là Lam Tuyết đang theo dõi hắn xem phim Hắn vừa quay đầu
sang, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Lam Tuyết. Lam Tuyết định quay đầu
về nhưng không kịp, hai người đều có chút xấu hổ.
- …. Bộ phim này cũng bình thường, không hay lắm.
Sở Phàm lờ mờ đoán ra là Lam Tuyết không thích xem bộ phim này lắm, cho nên mới nói vậy.
- Tôi, tôi thấy cũng được mà.
Lam Tuyết thì lại cho rằng hắn thích xem phim này, bởi vì vừa rồi thấy nét
mặt hắn lúc xem phim chăm chú lắm mà, cho nên mới nói thế.
“Hả?” Sở Phàm hơi kinh ngạc. Chả lẽ Lam Tuyết cũng thích phim kiểu này ư? Thế này thì thật là cùng chung chí hướng mất rồi.
- Tôi, tôi không có ý đó.
Sắc mặt Lam Tuyết đỏ bừng. Cô biết là câu nói vừa rồi có thể khiến cho Sở
Phàm hiểu lầm, nhưng cũng không biết giải thích sao cho rõ ràng được.
Cuối cùng cô bảo:
- Tôi thấy đêm cũng khuya rồi, hay chúng ta đi mua đồ một chút rồi về đi.
- Được, đi thôi.
Sở Phàm nói rồi cùng Lam Tuyết đứng dậy, đi ra khỏi rạp chiếu phim. Sở Phàm cũng thấy hơi tiếc nuối.
Vẫn còn chưa xem được cái cảnh nam diễn viên chính với nữ diễn viên chính
xinh đẹp nhất lăn lộn ở trên giường thì đã phải đi về rồi. Haizzzzz