Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, đêm khuya, gió mơn man thổi, nhẹ nhàng
khoan khoái vô cùng. So với những nóng bức oi ả ban ngày thì thực sự là
thể xác và tinh thần đang được giải tỏa.
Gió đêm thổi bay bay làn váy dài của Lam Tuyết. Sở Phàm bất giác lại tưởng tưởng đến động tác
kinh điển, cả hai tay che váy bị thổi tung của Marilyn Monroe. Hắn thầm
nghĩ, “Nếu có trận gió thật to thổi bay cả váy của Lam Tuyết, để cho Lam Tuyết tái hiện lại động tác kinh điển kia thì thật là quá tốt!”
Lam Tuyết trong đêm khuya càng thêm xinh đẹp, khí chất cũng càng thêm vẻ u
buồn độc đáo. Dường như cô đã thuộc về đêm khuya yên tĩnh này. Đêm
khuya, lại như làm nở rộ khí chất xinh đẹp của một người lặng lẽ như cô.
Sở Phàm đôi khi cảm thấy bản thân mình cũng hết thuốc chữa thật. Đi với
một cô gái xinh đẹp thuần khiết như thế mà hắn vẫn còn âm thầm tính toán đen tối được. Xem ra rời xa Phật môn lâu ngày nên tâm tính cũng thay
đổi rồi, nếu sư phụ mà biết thì không nổi giận mới là lạ.
Lam Tuyết chợt nói:
- Anh biết không, tôi thích nhất là thời gian này, thời gian khi mọi
người đã ngủ rồi, tất cả thế giới đều an tĩnh. Đêm rất tĩnh lặng, suy
nghĩ của tôi có thể bay lượn trong không trung. Lúc này đây, tôi có thể
cẩn thận lắng nghe tiếng lòng của chính mình. Mọi thứ lúc này đều rất
tốt đẹp.
Sở Phàm nói:
- Tôi thấy cô giống như một tinh
linh màu lam trong đêm khuya, say mê khiêu vũ lúc nửa đêm. Tuy nói là
không có người xem, nhưng cô chỉ cần tự mình ủng hộ chính mình là được.
- Vậy còn anh thì sao? Anh không ủng hộ tôi sao?
Lam Tuyết đột nhiên ngẩng mặt lên, hỏi.
- Có chứ, nhưng cô bây giờ sao lại không cười nữa thế?
Lam Tuyết nở nụ cười, cười rất đẹp. Cô đột nhiên hỏi:
- Gần đây anh có bận việc gì không?
- Chỉ có đi chuẩn bị hồ sơ thầu thôi.
Sở Phàm trả lời rất chi tiết.
- Hồ sơ thầu à? Hồ sơ thầu cái gì?
Lam Tuyết tò mò hỏi.
- Gần đây chính phủ quy hoạch lô đất cánh đồng ở bên cạnh đường Quang
Hoa. Tôi và đại tiểu thư đại diện cho Tập đoàn Quốc Cảnh đi lo đấu thầu
khu đất này.
Sở Phàm trả lời.
- Thế ư? Công ty Bất động
sản Quốc Cảnh rất có thực lực ở trong ngành bất động sản. Tôi tin là các anh có thể thắng thầu đợt này.
- Cũng chưa chắc. Cô có biết
chuyện Tập đoàn Lam Thị đã chuyển toàn bộ công ty về thủ đô rồi không?
Nghe nói là Tập đoàn Lam Thị cũng rất hứng thú với lô đất này, cho nên
mọi chuyện cũng còn rất khó nói.
Sở Phàm nói.
Khi Sở Phàm
nhắc tới tên “Tập đoàn Lam Thị”, Lam Tuyết khẽ run lên, trong mắt hiện
lên một vẻ khác thường. Cô trấn tĩnh lại, cố gắng lấy giọng điệu bình
thường hỏi:
- Vâng, tôi có biết việc Tập đoàn Lam Thị chuyển về thủ đô. Sao anh lại biết được Tập đoàn Lam Thị có ý đồ với lô đất kia?
- Vì sao Lam Chính Quốc lại chuyển toàn bộ công ty về thủ đô? Hành động
này của ông ta, người nào sáng suốt đều có thể nhìn thấy được.
Sở Phàm dừng lại một chút, nói tiếp với giọng điệu khiêm nhường:
- Thật xin lỗi, có một số việc tôi cũng không tiện nói rõ cho cô biết.
- Không sao đâu, tôi có thể hiểu được mà.
Lam Tuyết ảm đạm cười, nhưng nụ cười ấy không còn vẻ thanh thản như trước kia nữa.
Hai người đi dạo một hồi, Lam Tuyết đi trước, nói:
- Hay chúng ta trở về đi thôi, để anh còn về.
- Thế để tôi đưa cô về. Về khu Blue Sky phải không?
- Vâng, thế thì làm phiền anh rồi.
- Không phiền đâu, chờ đến một ngày tôi đạp xe ba gác đến đưa cô trở về thời gian mà cô tưởng nhớ thì hãy nói phiền.
Sở Phàm cười bảo.
- Hay quá, tôi còn chưa có ngồi xe ba gác bao giờ.
Lam Tuyết tung tăng cười đùa.
Sở Phàm không nhịn nổi thấy tức cười. Một câu nói đùa thôi mà cô lại tưởng thật sao?
Sauk hi đưa Lam Tuyết đến khu Blue Sky, Sở Phàm nói:
- Tôi đưa cô lên phòng nhé.
- Không cần đâu, tôi ở ngay tại lầu hai thôi, đi cái là lên đến nơi ngay. Tôi thấy cũng muộn rồi, anh về sớm đi.
Lam Tuyết khẽ cười đáp.
Sở Phàm thấy Lam Tuyết bảo thế thì cũng không bắt buộc, bảo:
- Vậy được rồi. Chúc cô ngủ ngon, đêm nay có giấc mơ đẹp nhé.
- Cũng chúc cô có giấc mơ đẹp nhé.
Lam Tuyết nói rồi đi xuống xe, vẫy tay chào Sở Phàm.
Sở Phàm quay đầu xe chạy đi luôn.
Lam Tuyết nhìn theo dáng Sở Phàm lái xe dần dần khuất mờ trong bóng đêm,
cánh tay đang vẫy giữa không gian chậm rãi rơi xuống, vẻ mặt rất phức
tạp. Bởi vì vừa rồi theo như Sở Phàm nói thì hắn có vẻ bất mãn với Tập
đoàn Lam Thị của Lam Chính Quốc, cha mình. Mà mình lại là con gái của
Lam Chính Quốc. Đây dường như là tạo hóa trêu ngươi, hay là như sự sắp
đặt của vận mệnh. Sự sắp đặt này, thực sự là khiến người ta thấy bất đắc dĩ rồi.
Cô cười bất đắc dĩ, trong mắt tràn ngập nỗi u buồn. Sự
thật đã không thể thay đổi được rồi. Điều duy nhất mà cô mong muốn chính là có thể tiếp tục mối quan hệ thú vị này. Cô thậm chí còn không dám
tưởng tượng, nếu như Sở Phàm biết cô chính là con gái của Lam Chính Quốc thì có còn tiếp tục lui tới làm bạn với cô nữa hay không? Có thể cảm
thấy hành động trước kia của cô là lừa gạt hắn hay không?
Sở Phàm lái xe chạy như bay về biệt thự Lam Hải. Giờ đã gần hai giờ đêm rồi, đã vượt quá xa thời hạn 12h đêm mà Tô Phỉ yêu cầu rồi. Hắn thầm băn khoăn, chắc Tiểu Phỉ sẽ không đến nỗi cầm roi da đứng trong phòng chờ hắn chứ.
Sở Phàm lập tức cười cười, đã biết ý tưởng ấy thật là tà ác, thế mà làm
sao lại ngày càng thiên về chiều hướng đó? Càng không thể tha thứ được
là khi ở cùng một cô gái thuần khiết trong sáng như Lam Tuyết mà nội tâm cũng không ngờ còn rục rịch dậm dựt, thật không thể chấp nhận được. Đối đãi với một cô gái như Lam Tuyết, không thể có ý tứ cợt nhả thiếu tôn
trọng được. Nhưng mà giờ dừng lại bên bờ vực cũng còn kịp.
Trên
người Lam Tuyết không hiểu sao vẫn luôn có một cảm giác u buồn không hóa giải được. Có lẽ cô thật sự là một tinh linh màu lam của màn đêm, một
mình vũ động trong đêm dài yên tĩnh của nhân gian, cho dù có vấp ngã
cũng tự mình liếm láp vết thương. Có lẽ cô không có quá nhiều những
người bạn tri tâm bên cạnh chia sẻ nỗi lòng với mình.
“Lam Tuyết, hy vọng cô có thể có một ngày nào đó thật vui vẻ”. Sở Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Lái xe về đến biệt thự Lam Hải rồi, Sở Phàm vẫn không tránh khỏi làm phiền
Trương bá phải đi mở cổng cho hắn. Hắn ngại ngùng nói:
- Trương bá, lại làm phiền bác rồi, ngại quá ạ.
- Được rồi, có thời gian qua đây chơi cờ với bác là xong mà.
Trương bá hiền hòa nói.
- Được ạ, lần trước ba ván đều thua bác cả ba, thành ra trong lòng cháu
bế tắc rồi. Nếu như không thắng lại được bác ba bốn ván thì bế tắc trong lòng cháu không biết giải tỏa đi đâu nữa đâu.
- Dựa vào trình độ của cháu á? Ha ha, bất cứ lúc nào bác cũng sẵn sàng tiếp đón.
Trương bá cười phá lên, bảo.
Sở Phàm cũng cười cười, lái xe đến sân trước rồi dừng lại, chúc Trương bá ngủ ngon rồi đi lên lầu.
Khi lên lầu, phòng nhị tiểu thư đã tắt điện, nhưng phòng đại tiểu thư vẫn
còn sáng đèn. Sở Phàm nhíu mày, thầm nghĩ, “Đã muộn thế này rồi mà đại
tiểu thư vẫn còn chưa đi ngủ ư?”
- Tiểu Sở, anh về rồi hả?
Có tiếng nói của đại tiểu thư vẳng ra, rồi cô mở cửa phòng ra.
- Đại, đại tiểu thư, cô còn chưa ngủ ư?
Sở Phàm thấy đại tiểu thư thì kinh ngạc hỏi.
- Đêm nay không biết làm sao lại không hề buồn ngủ tí nào cả, mới vừa vào phòng, nghe thấy tiếng động mới ra xem có phải anh về rồi hay không.
Đại tiểu thư nói xong đi tới trong phòng khách ở tầng hai, ngồi xuống ghế sofa.
- Tôi cũng không buồn ngủ.
Sở Phàm cũng vội vàng tỏ thái độ, rồi đi tới ngồi bên cạnh đại tiểu thư.
Mái tóc bình thường cuốn gọn lên của đại tiểu thư giờ rối tung, xõa trên
hai bờ vai, nhìn qua mới thấy mái tóc rất dày, làm nổi bật dung mạo
tuyệt mĩ của đại tiểu thư.
Đại tiểu thư không chỉ đẹp, lại còn
rất hiểu biết. Cô sẽ không hỏi Sở Phàm là rốt cuộc đã đi đâu. Điều đó
khiến cho Sở Phàm rất cảm động, và cũng rất yêu mến.
- Đúng rồi, Tiểu Sở. Hình như trước giờ đều chưa thấy anh nói với chúng tôi về chuyện gia đình anh.
Đại tiểu thư đột nhiên nói.
Sở Phàm nghe thế thì nao nao, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm. Hắn buông tiếng thở dài, nói:
- Tôi từ nhỏ đến giờ chỉ biết có mỗi sư phụ tôi thôi. Tôi chưa bao giờ
gặp cha mẹ, cũng không biết họ đang ở nơi đâu, không biết chút tin tức
gì cả, lại càng không biết là họ có còn sống trên đời này nữa hay không.
- Trời!
Đại tiểu thư thốt lên, rồi áy náy nói:
- Thật xin lỗi, Tiểu Sở. Tôi không cố ý đâu, tôi không nghĩ là anh từ nhỏ đến giờ không sống với cha mẹ.
- Không sao đâu, tuy nói từ nhỏ tôi là cô nhi, nhưng thời thơ ấu của tôi
rất hạnh phúc, và cũng rất đầm ấm. Thật sự, tôi cũng không biết vì sao
mà cha mẹ lại rời bỏ tôi, nhưng tôi nghĩ là chắc hẳn họ phải có nỗi khổ
không nói ra được. Nếu như họ còn sống, thì nguyện vọng duy nhất của tôi chỉ là mong được gặp mặt họ một lần, mong họ khỏe mạnh, sống lâu.
Sở Phàm chậm rãi tâm sự.
- Có thể là họ cũng có nỗi khổ trong lòng thật. Thiên hạ nào có cha mẹ
nào không thương yêu con mình. Yên tâm đi Tiểu Sở, rồi sẽ có một ngày
anh tìm được cha mẹ mình thôi.
Đại tiểu thư an ủi nói.
Sở Phàm cười cười, bảo:
- Cảm ơn đại tiểu thư. Từ hồi đến biệt thự Lam Hải ở cùng với các cô đến
nay, tôi đã bắt đầu cảm nhận được cảm giác ấm áp của gia đình. Sống ở
đây tôi thật sự là rất vui vẻ.
- Thực ra chúng tôi mới phải cảm
ơn anh mới đúng. Có anh đến đây khiến cho nơi này có cảm giác an toàn
hơn. Hơn nữa, anh có nhận thấy hay không, từ sau khi anh đến đây, Tiểu
Vân, kể cả Tiểu Lâm và Tiểu Phỉ nữa đều vui vẻ hơn trước kia rất nhiều.
Sở Phàm nghe thế thì rất xấu hổ. Nếu như lại để đại tiểu thư biết mình
đang có ý đồ đen tối rình rập nhị tiểu thư, và có quan hệ mập mờ với
Tiểu Lâm và Tiểu Phỉ thì nàng sẽ cảm thấy thế nào đây.
Hắn cười, pha trò lấp liếm:
- Tôi nghe nói vui vẻ là bệnh dễ lây đó. Có thể là chúng ta trong lúc
sống cùng nhau lại đang đúng lúc khả năng miễn dịch với bệnh vui vẻ hơi
thấp đấy.
- Ha ha, coi anh kìa, tự mình lại nói mình là loại bệnh độc dễ lây chứ.
Đại tiểu thư cười phá lên.
Sở Phàm cũng cười to, hắn rất thích cái cảm giác ngồi cùng một chỗ tâm sự
linh tinh với đại tiểu thư. Cảm giác đó thật ấm áp, thật hạnh phúc.
Đột nhiên nàng hỏi rất chăm chú:
- À mà phải rồi, tôi rất muốn biết trong mắt anh tôi là kiểu phụ nữ như
thế nào? Có phải là loại người quá khô khan chỉ biết lo công việc thôi
phải không?
Sở Phàm trầm ngâm một chút rồi nói:
- Đại tiểu thư, năng lực công tác của cô là không thể nghi ngờ gì rồi. Theo quan
điểm của tôi thì người phụ nữ khô khan chỉ biết lo công việc thường là
những người chỉ có chỉ số thông minh chứ không có chỉ số tình thương.
Những người như thế rất cố chấp, quyết đoán, không có chút nhân tình
nào. Nhưng đại tiểu thư thì không như thế. Vẻ đẹp của cô thì tôi không
bàn tới, tôi cho rằng sự thông minh và hiểu biết của cô mới là sự hấp
dẫn cao nhất. Bề ngoài, cô hòa ái, bình dị, dễ gần, dịu dàng, lương
thiện. Thứ lỗi cho tôi vụng về, quả thực là tôi không thể liên tưởng
được cô với kiểu người phụ nữ khô khan chỉ biết lo công việc.
Trong khi lắng nghe Sở Phàm nói chuyện, đại tiểu thư vẫn cười cười. Sở Phàm
nói xong thì đôi mắt như mơ của nàng mới khẽ chớp và nói:
- Đêm đã khuya lắm rồi. Thôi nói tới đây thôi, ngủ ngon nhé.
Sở Phàm nghe thế thì sửng sốt, “Đêm nay chỉ nói đến đây thôi ư?” Lời này
là có ý gì chứ? Liệu có phải là đêm mai, đêm kia nữa… sẽ vẫn còn tiếp
tục…?