Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 246: Chương 246: Cuộc tập kích Sở Phàm




Nhoằng cái đã qua 56 ngày. Những ngày này, Sở Phàm và đại tiểu thư luôn bận rộn chuẩn bị các tư liệu có liên quan đến lô đất số 10 ở cạnh đường Quang Hoa.

Mấy ngày này, các lãnh đạo cấp cao và các chuyên gia phân tích thị trường của công ty bất động sản Quốc Cảnh đã nghiên cứu, phân tích và xác định là giá cả tối đa của lô đất này là trong phạm vi 60 triệu. Mức giá giới hạn 60 triệu này là do nhóm các chuyên gia của Tập đoàn Quốc Cảnh phân tích từ những yếu tố như những triển khai ở lô đất số 10, rồi tương lai năm năm tới của thị trường giá cả, cũng như là những thay đổi về tỉ giá nội ngoại tệ, v.v, sau đó, tổng hợp lại và đưa ra mức giá giới hạn chuẩn như thế này.

- Thời gian trôi qua mau thật, ngày mai là bắt đầu đưa thầu lô đất số 10 ở cạnh đường Quang Hoa rồi.

Sở Phàm nói với đại tiểu thư khi đang ngồi trong văn phòng ở khu tổng tài Hoa Bắc của Tập đoàn Quốc Cảnh.

- Sao rồi? Anh bắt đầu thấy kích động rồi à? Hay là sợ rồi?

Đại tiểu thư trêu ghẹo hắn.

- Sợ á? Haha, đi cùng đại tiểu thư thì cho dù có là đầm rồng hang hổ tôi cũng không chớp mắt đâu.

Sở Phàm cười lớn.

- Hừ, ai mà biết được là có đầm rồng hang hổ cho anh đi hay không mà dám nói khoác thế hả?

Đại tiểu thư lầu bầu.

Sở Phàm cười thoải mái, bảo:

- Đại tiểu thư thật là thông minh sáng lán. Bị cô nhìn trúng tim đen rồi. Chẹp. Mắt tôi chắc chắn là sẽ phải chớp rồi. Người đang sống thì làm sao mà cứ trợn mắt không nháy được. Có đúng không nào?

Đại tiểu thư phì cười, lườm Sở Phàm một cái, lầu bầu:

- Không thèm nói chuyện với anh nữa. Không còn sớm nữa đâu. Chúng ta đi thôi. Luôn tiện qua đại học Yên Hoa đón Tiểu Vân đi.

- Được, đồng ý.

Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi Tập đoàn Quốc Cảnh. Đại tiểu thư cùng đi xe của Sở Phàm, chạy về hướng đại học Yên Hoa. Sau khi Sở Phàm có xe thì đại tiểu thư khi đi ra ngoài rất ít khi lái xe BMW của mình. Nếu không có việc gì thì đều là ngồi xe Sở Phàm đi ra bên ngoài hết. Sở Phàm đương nhiên là tình nguyện cho rằng biểu hiện thế này có nghĩa là đại tiểu thư thích ở cùng một chỗ với hắn.

Đại tiểu thư đột nhiên hỏi:

- Tiểu Sở, anh có thích ở thành phố này không?

- Thích.

Sở Phàm đáp.

- Vì sao thế?

Đại tiểu thư nhìn Sở Phàm, đôi mắt đẹp như ngóng chờ đáp án của hắn.

- Bởi vì ở thành phố này có người mà tôi thích.

Sở Phàm đáp.

- Thật à? Không biết là cô gái nhà ai có phúc thế nhỉ?

Đại tiểu thư thuận miệng nói ra. Kỳ thực, trong lòng nàng rất để ý đến vấn đề này.

Sở Phàm quay đầu nhìn đại tiểu thư, liếc mắt một cái, cười cười bảo:

- Cô ấy là ai không quan trọng. Quan trọng là … nếu cô ấy cũng thích tôi thì cô ấy sẽ cảm nhận được tình cảm của tôi dành cho cô ấy.

Đại tiểu thư hơi cúi đầu thấp xuống. Trái tim thiếu nữ như loạn nhịp. “Hắn nói thế là có ý gì đây? Hắn định ám chỉ là mình ư? Sở Phàm chết tiệt. Nói chuyện gì cũng chẳng rõ ràng ra. Thật là …”

Sở Phàm lái xe đến đại học Yên Hoa, nhưng nhị tiểu thư vẫn chưa hết giờ. Cho nên Sở Phàm và đại tiểu thư đứng chờ ở trong sân trường.

Đại tiểu thư mặc một bộ váy công sở đơn giản, cả người tản mát một vẻ thành thục, ý nhị. Trên gương mặt tuyệt mĩ chỉ trang điểm nhẹ nhàng, đồ trang sức trang nhã. Thế mà khí chất cao quý tao nhã lại hút hồn người. Nàng vô tình đứng trong vườn trường của đại học Yến Hoa, thu hút rất nhiều ánh mắt của các sinh viên.

Đại tiểu thư cũng không thèm để ý đến những người đi đường đang ghé mắt lại nhìn. Nàng và Sở Phàm vẫn tán gẫu với nhau, rồi lúc không kìm nổi lại tủm tỉm cười, cực kỳ xinh đẹp, khiến cho không ít nam sinh đang lượn qua lượn lại hâm mộ Sở Phàm vô cùng.

Sở Phàm rất thoải mái nói chuyện với đại tiểu thư. Một số nam sinh xung quanh còn nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn, lại làm hắn có cảm giác lâng lâng, thật là thỏa mãn cái tâm thích hư vinh của hắn. Hắn đột nhiên phát hiện ra, bản thân mình cũng là một người trần tục rất đời thường. Quả thực là tục đến không còn gì tục hơn nữa. Phát hiện ra điều đó, hắn cười cười. “Làm người trần tục cũng tốt, cái gì cũng ăn được.”

Hắn thoáng nhìn khung cảnh xung quanh, rồi lại nhìn về phía dãy lớp học của năm thứ 3. Đột nhiên hắn nhìn thấy hai dáng người quen thuộc đang đứng trước dãy lớp học của năm thứ 3, từ phía bên trái đi qua. Hắn nhìn kỹ lại, hai người kia đúng rõ ràng là Trần Tuấn Sinh và Lâm Phi Dật. Điều khiến Sở Phàm cảm thấy khó tin là không ngờ Trần Tuấn Sinh lại cúi đầu với thái độ khúm núm nói chuyện với Lâm Phi Dật. Ngược lại, Lâm Phi Dật lại tùy tiện khoa tay múa chân chửi ầm lên.

Sở Phàm thấy rất ngạc nhiên. Làm sao mà mới có mười ngày không gặp thì quan hệ giữa Trần Tuấn Sinh và Lâm Phi Dật đã có sự chuyển biến lớn như thế? Trước kia Trần Tuấn Sinh ngang ngược phách lối làm sao, giờ này đứng trước mặt con người Lâm Phi Dật mà gã vô cùng căm hận lại thành ra dáng vẻ cung kính như thằng cháu ngoan thế này? Rốt cuộc là giữa hai người này đã có chuyện gì xảy ra rồi? Chẳng nhẽ là Lâm Phi Dật mời cả một đội quân xã hội đen đến hung hăng dạy dỗ Trần Tuấn Sinh nên mới được hiệu quả như thế?

Sở Phàm thoáng nhíu mày. Hắn mơ hồ cảm thấy trong chuyện này có gì đó không ổn. Muốn tránh mặt cả Trần Tuấn Sinh và Lâm Phi Dật nên Sở Phàm cố ý đi dạo thêm với đại tiểu thư. Sau đó mới đi về phía dãy phòng học của năm thứ 3, vì nhị tiểu thư cũng học ở chính khu vực đó.

Khi Sở Phàm và đại tiểu thư đi dạo một vòng, vừa đến nơi là đúng lúc chuông tan học vang lên. Sở Phàm và đại tiểu thư đứng trước cửa dãy phòng học, chờ nhị tiểu thư ra.

Chỉ chốc lát sau, nhị tiểu thư khoác cặp đi ra. Nhìn thấy Sở Phàm và đại tiểu thư đến đón, nàng cười sung sướng, chạy đến hớn hở nói với đại tiểu thư:

- Chị, chị đến đón em à? Thật là thích quá đi!

- Gần như là ngày nào tôi cũng đến đón cô mà chưa bao giờ thấy cô vui sướng như thế cả. Thật là tủi thân quá đi mất!

Sở Phàm tức tối bảo.

- Nhưng em thì vui sướng đấy, Sở ca ca.

Tiếng Tô Phỉ truyền lại, Sở Phàm vừa quay đầu liền thấy Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ đang đi về phía bên này.

- Tiểu Phỉ, bồ vui sướng cái nỗi gì? Anh ta có phải đến đón bồ đâu cơ chứ.

Trầm Mộng Lâm dẩu mỏ ra nói. Trầm Mộng Lâm nói với vẻ là thay Tô Phỉ bực bội, chứ không lộ ra là chính mình cũng đang khó chịu đây. Khó chịu là mỗi lần Sở Phàm đến đây, mục đích là đón nhị tiểu thư chứ không phải là đón mình.

Đương nhiên là Sở Phàm nghe ra được ý tứ trong lời nói của Trầm Mộng Lâm. Hắn cười cười, không nói gì cả. Đến lúc mọi người không chú ý hắn mới lặng lẽ nói khẽ bên tai Trầm Mộng Lâm:

- Tiểu Lâm, Sở ca ca buổi tối ở cùng em so với việc đón hay không đón em thì khác nhau thế nào nhỉ? Hơn nữa, anh tới đón nhị tiểu thư cũng là tới đón Tiểu Lâm còn gì.

Trầm Mộng Lâm nghe thế thì trong lòng cười tới nở hoa, nhưng trên mặt thì vẫn một vẻ hoạnh họe khó dễ như trước. Cô bảo:

- Anh đi giải thích với em mà làm gì? Em chỉ là thay Phỉ Phỉ bất bình thôi. Hừ!

Nói xong, không thèm để ý tới Sở Phàm, đi trước luôn.

- Haizzzzz, cái cô bé này!

Sở Phàm vừa cười vừa lắc đầu.

Bỗng nhiên, Sở Phàm quay ngoắt lại. Trần Tuấn Sinh đang đi theo phía sau không tránh kịp bị Sở Phàm trông thấy. Sở Phàm nhíu mày, hành vi của Trần Tuấn Sinh dường như là đang theo dõi bọn họ. Hơn nữa, lúc này trông Trần Tuấn Sinh sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, có cảm giác âm u, lạnh lẽo.

Trần Tuấn Sinh thấy Sở Phàm đã phát hiện ra hành vi của mình thì nhìn lại hắn chằm chằm, trong mắt đầy vẻ phẫn nộ, oán độc. Hai người nhìn nhau vài giây sau, Trần Tuấn Sinh xoay người tránh đi. Sở Phàm mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Hành động vừa rồi của Trần Tuấn Sinh, cộng thêm với ánh mắt khiến cho Sở Phàm sinh nghi. Có điều là hắn cũng không muốn nghĩ nhiều quá, quay đầu nhanh bước theo đám đại tiểu thư và nhị tiểu thư.

Biệt thự Hương Giang – trong biệt thự nhà họ Lam.

- Tiểu Tuyết, tối nay con có thể về ăn cơm với ba, ba thật sự là rất vui đấy.

Lam Chính Quốc kích động nói.

- Ba, nghe nói công ty đang chuẩn bị đấu thầu một lô đất, phải không?

Lam Tuyết hỏi.

Lam Chính Quốc nghe thế thì sửng sốt, nhưng lại lập tức kích động, vui mừng nói:

- Tiểu Tuyết, con, con bắt đầu quan tâm đến chuyện công ty rồi phải không? Con hỏi đúng rồi đấy. Ngày mai là bắt đầu đấu thầu lô đất số 10 ở cạnh đường Quang Hoa. Ba đã chuẩn bị là tự mình đi tham gia vụ đấu thầu lần này. Tiểu Tuyết, nếu con thích thì ngày mai ba đưa con đi cùng nhé. Được không?

Lam Tuyết không trả lời mà lại tiếp tục hỏi:

- Ba, lần này, ba chuyển toàn bộ công ty về thủ đô có phải là để tấn công vào lĩnh vực bất động sản không?

- Đây chỉ là một nguyên nhân thôi. Kế hoạch to lớn của ba cũng không phải là chỉ có lĩnh vực bất động sản mà thôi.

- Xét trong phạm vi ngành bất động sản thì thực lực hùng hậu nhất trong cả nước phải nhắc đến Công ty Bất động sản Quốc Cảnh. Mà công ty này lại đang đóng đô ở Bắc Kinh. Lần này ba chuyển công ty chúng ta về đây. Sau đó lại mạnh mẽ tấn công vào lĩnh vực bất động sản. Đây rất rõ ràng là định nhằm vào Công ty Bất động sản Quốc Cảnh, không phải sao?

Lam Chính Quốc hơi biến sắc, nói chung chung:

- Trên thương trường không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh cửu. Tấn công vào lĩnh vực bất động sản không phải là nhằm vào bất cứ một công ty hay tập đoàn nào, mà là dựa trên góc độ phát triển công ty mà triển khai. Hơn nữa, thủ đô rộng lớn như thế, chẳng lẽ cũng chỉ có Công ty Bất động sản Quốc Cảnh là đủ tư cách khai thác ngành bất động sản thôi hay sao?

Lam Tuyết nghe thế xong thì không nói gì, hơi cúi đầu, có vẻ trầm tư. Trong đôi mắt tràn ngập u buồn như vừa thở dài bất đắc dĩ.

Khu Đông Thành, ở quán bar Nhất Dạ Tình.

Trần Tuấn Sinh đang ở trong gian phòng mà Từ Lãng bố trí cho mình, hít Băng Độc, vẻ mặt say mê ngây ngất.

A Thiến gợi cảm xinh đẹp nằm trên giường. Cô vừa châm một điếu thuốc, nhìn vẻ mặt Trần Tuấn Sinh đang hít Băng Độc kia mà chán ghét. Cô biết, tiếp đây Trần Tuấn Sinh chắc chắn sẽ lại hùng hục như chó điên trên người mình. Cô khẽ thở dài, thôi thì vì 1,5 triệu sắp tới tay kia mà đành tạm thời nhẫn nhịn thêm vài ngày nữa vậy.

Có điều cũng khiến cô cảm thấy tạm chấp nhận được là Trần Tuấn Sinh cũng không phải loại đàn ông béo múp míp hay là xấu xí biến thái gì. Chứ nếu không thì thật sự không hiểu cô sẽ nhẫn nhịn sao được nữa.

Trần Tuấn Sinh hít Băng Độc xong thì cả thể xác và tinh thần đều phấn khởi, kích động hẳn lên. Nhìn A Thiến đang nằm trên giường, ánh mắt gã lộ ra vẻ hưng phấn, ngọn lửa nhục dục như bùng lên.

Đúng lúc này, điện thoại của gã trên bàn đột nhiên đổ chuông. Là Từ Lãng gọi. Gã vội nhấc máy:

- Anh Từ, có chuyện gì thế ạ?

- Trần Tuấn Sinh, là tôi.

- A, là, là Trương thiếu ạ?

- Đúng thế. Tôi dùng điện thoại của Từ Lãng gọi cho cậu. Mấy ngày nay cậu sống ổn chứ?

- May nhờ có Trương thiếu quan tâm, sống rất ổn ạ. Không biết Trương thiếu gọi cho tôi có việc gì thế?

- Mấy ngày nay cậu sống cũng thư thái rồi, giờ thì cũng nên thể hiện chút năng lực của cậu đi.

- Ý của Trương thiếu là…?

- Ngày mai sẽ bắt đầu tập kích xử lý thằng Sở Phàm!

Thanh âm thâm trầm lạnh lẽo của Trương thiếu chậm rãi truyền lại từ đầu dây bên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.