Khóe miệng Lâm Phong cong lên thành một nụ cười hiểm độc lạnh lẽo. Gã
nhìn Sở Phàm cùng Lâm Hiểu Tình đang bị Lôi Báo và Triệu Hổ ép vào góc
chết, mắt gã càng ngày càng lạnh. Gã đã quyết định, hai tay mình đêm nay phải dính máu của Sở Phàm, phải dùng máu của hắn để rửa sạch nỗi sỉ
nhục của mình. Gã đã nói rồi, người khác sỉ nhục gã thế nào, gã sẽ đáp
lại gấp trăm lần như thế.
- Ôn con, chờ xem những gì Lâm Phong đây đã chuẩn bị cho mày đi.
Lâm Phong trầm mắt, lạnh lùng nói.
Sở Phàm nhìn quanh thấy mình cùng Lâm Hiểu Tình đang bị bảy người vây
quanh. Khi hắn nhìn thấy Lôi Báo và Triệu Hổ thì cảm thấy giật mình,
trong lòng hơi chấn động. Hắn thấy hai người này không phải bình thường, chắc chắn là những kẻ có thể một địch mười. Với những người như vậy Sở
Phàm không thể không cẩn thận gấp bội. Tuy vậy mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, lạnh lùng nói:
- Lâm Phong, trong mắt tao, mày vĩnh viễn chỉ là một con rùa. Cả cái cách mày trả thù cũng giống như một con rùa rụt cổ.
- Ha ha…..
Lâm Phong nghe thấy thế liền cười ha hả, nói:
- Còn nói được thì nói tiếp đi ku, lát nữa tao sẽ cho mày một dao, cắt phéng cái lưỡi của mày đi đấy.
Lâm Hiểu Tình lúc này đang lục túi xách, nàng muốn tìm di động. Cô biết Sở
Phàm hôm nay sẽ lành ít dữ nhiều, vì thế muốn lấy di động ra báo cảnh
sát, nhưng tìm mãi vẫn không thấy. Lúc này cô mới nhớ ra không mang theo điện thoại, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.
Lâm Phong thấy vậy cười lạnh, ngạo mạn nói:
- Hiểu Tình, sao cô không báo cảnh sát đi? Gọi đi, gọi đi chứ. Tao đảm
bảo là chúng mày có gọi thì có đến mai cảnh sát cũng chưa đến đâu, ha ha ha ha
Sở Phàm không thèm để ý đến Lâm Phong, hắn chỉ đề phòng
đến hai người Lôi Báo và Triệu Hổ. Hắn đẩy Lâm Hiểu Tình ra sau lưng,
nhẹ giọng nói:
- Hiểu Tình, cô đứng sau lưng tôi, không được làm loạn, cứ tin tôi, không có việc gì đâu.
Không biết vì sao nghe giọng nói trầm ổn của Sở Phàm, Lâm Hiểu Tình đang cực
kì hỗn loạn dần dần bình tĩnh lại. Cô tin vào Sở Phàm, tin rằng hắn có
khả năng bảo vệ mình, càng có khả năng tự bảo vệ cho chính hắn.
Lâm Phong trầm mặt, nói to:
- Bắt thằng ôn này lại, làm thịt nó!
Chiến nào, đánh cho thật đẹp nào, đánh thật máu lửa đi, chiến vì phụ nữ.
Sở Phàm vẫn đứng yên. Trước mặt hắn là bảy người bọn Triệu Hổ với Lôi Báo, tuy nhiên Sở Phàm chỉ chú ý đến hai người là Lôi Báo và Triệu Hổ. Hắn
nhận ra Triệu Hổ và Lôi Báo là hai người nguy hiểm nhất, đối mặt với
người như vậy, không thể không đề phòng.
Lôi Báo vẫn bất động như cũ, mắt gã cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Phàm. Từ lúc gã thấy Sở Phàm thìđã nhìn chằm chằm vào hắn như vậy. Đó là do Sở Phàm gây cho gã
một cảm giác rất kì lạ. Gã không ngờ rằng đối mặt với Sở Phàm lại khiến
cho gã có cảm giác bị áp bức cường đại như thế. Loại cảm giác này gã chỉ có khi đối mặt với lão đại Nhạc ca “nham hiểm” của mình. Gã không nhìn
thấu được Sở Phàm. Sở Phàm cho gã một cảm giác rất bình thường, nhưng
rồi lại thấy thực bí hiểm. Vì vậy mà gã không dám tùy tiện hành động,
càng không thể tùy tiện ra tay.
Triệu Hổ cũng có cảm giác như
vậy. Triệu Hổ trông cao lớn khỏe mạnh, nhìn bề ngoài có vẻ tùy tiện cẩu
thả nhưng vào thời điểm nguy hiểm, gã tuyệt đối cảnh giác và cẩn thận
hơn bất kì ai. Vì vậy mà Triệu Hổ mới có thể bình an vô sự sau bao nhiêu năm lăn lộn trong xã hội. Triệu Hổ cũng biêt Sở Phàm không đơn giản,
thật sự không đơn giản. Đã lâu lắm rồi gã chưa gặp một đối thủ như vậy.
Mỗi khi nhìn thấy một đối thủ như vậy, gã hoàn toàn tỉnh táo, bởi vì chỉ cần mất tập trung dù chỉ một chút thôi thì cái giá phải trả sẽ là rất
lớn.
Lôi Báo với Triệu Hổ nhìn nhau, gật đầu, sau đó Lôi Báo nhìn ba tên khác, ba tên kia thấy vậy trầm mắt xuống, tiến tới Sở Phàm. Một
tên trong số đó hét một tiếng lớn rồi phi tới trước ba bước. Một đòn phi chân lăng không vô cùng hung ác, đá thẳng vào cổ Sở Phàm. Sau đó, một
tên khác vọt thẳng đến trước mặt Sở Phàm. Một đòn câu quyền như dời non
lấp biển đánh mạnh về phía thắt lưng của Sở Phàm. Người thứ ba thì quét
chân vào hai chân của Sở Phàm. Ba người cùng lúc đánh vào ba phần cao,
trung, thấp trên người hắn, có thể nói đã khiến cho hắn không còn đường
mà thoát. Bất kể Sở Phàm có ra tay với người nào đi nữa thì chắc chắn sẽ có một đòn cũng dính vào người, vì thế, ba người này phối hợp công kích thật không chê vào đâu được. Người thường mà bị vây công như thế thì
chắc chắn sẽ bị đánh cho khốn khổ.
Nhưng tiếc thay, đối thủ của ba người bọn họ lại là Sở Phàm.
Sở Phàm trầm mắt, gặp nguy không loạn, đợi cho hữu câu quyền của người kia đánh tới, Sở Phàm liền dùng “Long trảo cầm nã thủ”, bắt chết cổ tay
phải của gã. Sau đó tay trái Sở Phàm giữ vai người này, bay lên, hai
chân vừa bay vừa đạp thẳng vào tên định đá cổ hắn, khiến cho tên kia kêu lên một tiếng đau đớn. Tên đó bị Sở Phàm đạp trúng thắt lưng, rơi thẳng xuống đất. Mà Sở Phàm thì lộn một vòng, chờ sau khi tên quét ngang chân hắn đánh trượt xong, Sở Phàm mới đáp xuống, tay trái cũng bóp cổ họng
của tên này, tay phải cho gã một đấm vào bụng, khiến cho tên này kêu
thảm một tiếng, thân thể lảo đảo lùi về sau, vẻ mặt hết sức thống khổ.
Tiếp đó Sở Phàm sử dụng thủ kình mạnh mẽ của “đại lực kim cương thủ”, dùng
tiếp Thiếu Lâm ngũ quyền Trung Long Quyền, tiến như thiểm điện đánh
thẳng về phía tên vừa quét chân hắn. Tên này còn chưa kịp phản ứng đã bị Sở Phàm cho một long quyền ngã ra đất. Sở Phàm lại thêm một sút vào
ngực, khiến cho tên này bay thẳng ra ngoài.
Tuy vậy mục tiêu thật sự của Sở Phàm là Lôi Báo và Triệu Hổ vẫn đang đứng ngoài nhìn. Hai
người này một giống như con báo đang ẩn nấp đâu đó, chờ một cơ hội trí
mạng, còn một thì lại như mãnh hổ xuống núi, một khi bộc phát toàn bộ
khả năng thì thật là khủng bố.
Sở Phàm cũng biết Lôi Báo và Triệu Hổ mới đầu đứng ngoài nhìn. Đầu tiên là gọi ba người đánh trước, thử
khả năng cùng với khiến cho Sở Phàm bị lộ đòn, sau đó bọn chúng lao vào
phản kích, chắc chắn sẽ thắng lợi.
Sở Phàm biết đạo lý này đương
nhiên sẽ không ngu đến nỗi đứng chờ cho chúng lần lượt xông lên tấn
công. Bị động không bằng chủ động. Trong nháy mắt ba người kia lên đã bị hắn chế trụ, rồi như một mũi tên rời cung phi thẳng về hướng Triệu Hổ
và Lôi Báo.
Mục tiêu của Sở Phàm là Lôi Báo, thế công của hắn rất rõ ràng, đầu tiên là đánh bại Lôi Báo, sau đó đánh tiếp với Triệu Hổ.
Dù sao dáng người Triệu Hổ cũng cao to, cơ thể cực kì rắn chắc, không
thể đánh bại nhanh chóng được, vì vậy Sở Phàm mới xác định mục tiêu của
mình là Lôi Báo.
Sở Phàm đột nhiên tiến đến cũng khiến cho Lôi
Báo và Triệu Hổ hơi nao núng. Tuy nhiên sau đó Lôi Báo nở một nụ cười âm hiểm, rồi đột nhiên, gã cũng di chuyển. Gã không di chuyển thì thôi, đã di chuyển thì như một con báo điên, nhanh như chớp.
Tiếp theo,
Sở Phàm cảm giác trước mặt có một bóng người hoa lên, còn thấy cả bóng
của Lôi Báo. Ai ngờ lại nhìn thấy Triệu Hổ, thì ra Lôi Báo cùng Triệu Hổ đã đảo vị trí cho nhau, để cho Triệu Hổ đến nghênh chiến với Sở Phàm.
Xem ra đối phương đã nhận ra chiến thuật của Sở Phàm, do đó đã tùy cơ
ứng biến, nhanh chóng điều chỉnh lại.
Đợi cho Sở Phàm tiến đến,
Triệu Hổ nhếch mép cười, đột nhiên, tay phải của gã nắm lại đấm thật
mạnh về hướng Sở Phàm. Một đấm này của Triệu Hổ không hề có động tác nào thừa, chỉ có sức mạnh khủng bố cùng với tốc độ như chớp. Như vậy là đã
quá đủ, người nào bị cú đấm này của Triệu Hổ nện thẳng vào đầu chắc chắn là ra đi, bởi vì sức mạnh cùng với tốc độ của đấm này cực kì dọa người.
Bởi vì phóng đi quá nhanh, hơn nữa đòn của Triệu Hổ cũng vô cùng nhanh, nên Sở Phàm cũng không kịp bứt ra. Hắn cũng không thèm tránh nữa, dùng lực
quán tính đang phi tới trước, tay phải dùng thủ kình “đại lực kim cương
thủ”, chém một phát vào nắm đấm của Triệu Hổ.
“Rầm” một tiếng, Sở Phàm lùi về sau vài bước, mà thân hình khổng lồ của Triệu Hổ cũng chỉ
hơi lung lay mà thôi. Tuy vậy trên mặt gã lại hiện ra vẻ sợ hãi không
thể che dấu. Gã không dám nghĩ Sở Phàm lại dám đấu đòn với gã. Nếu là
người khác đấu với cú đấm đấy thì chắc chắn là gãy tay, nhưng Triệu Hổ
lại thấy Sở Phàm không làm sao cả. Hơn nữa đòn của Sở Phàm lại khiến cho nắm tay của gã tê cứng, gã không khỏi thầm nghĩ, thằng này rốt cục là
ai? Làm sao lại khỏe đến như vậy? Quả thật là khỏe không kém gì gã.
Thật ra đấu đòn với Triệu Hổ, nắm tay của Sở Phàm cũng rất đau, đau vô cùng, khiến cho hắn có cảm giác như hắn chém vào một tảng đá lớn. May mà hắn
đã luyện thành được thủ kình “Đại lực kim cương thủ”, nếu không chắc
chắn hắn không đấu lại được với sức mạnh cú đấm của Triệu Hổ.
Lúc này, lại có một thân ảnh âm thầm hướng về Sở Phàm, tốc độ cực kì nhanh. Sở Phàm cảm giác đằng sau mình truyền đến một trận kình phong, hắn cảm
thấy cả kinh, vội vàng dùng du long thân pháp né qua một bên. Ai ngờ,
người kia như biết được hướng đi của Sở Phàm, trực tiếp đánh thẳng về
hướng mà Sở Phàm né, một đòn này vừa nhanh vừa hiểm, làm cho người ta
khó lòng phòng bị.
Sở Phàm trong lòng cả kinh, hắn biết chắc chắn người đánh lén này là Lôi Báo, mà đòn này của Lôi Báo hắn có muốn né
cũng không nổi, mà hắn cũng không tính đến việc né, mà giơ thẳng tay ra, dùng đòn, một đòn “Thiếu Lâm La Hán Quyền” hướng thẳng vào mặt Lôi Báo.
“Rầm!” “Rầm!”
Thắt lưng của Sở Phàm bị đòn đánh của Lôi Báo đấm trúng. Cú đấm này của Lôi
Báo cực kì mạnh, cảm giác đau đớn truyền khắp người hắn, mà Lôi Báo cũng không chịu được, một cú “Thiếu Lâm La Hán Quyền” đấm thẳng vào mặt, chỗ bị đánh đã phồng lên rồi.
Lôi Báo đã nhanh chóng lùi về bên cạnh Triệu Hổ, gã cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Gã đã dùng Triệu Hổ để thu hút sự chú ý của Sở Phàm, mà gã thì đánh lén từ phía sau, ai ngờ năng
lực phản ứng của Sở Phàm lại nằm ngoài sự tính toán của gã. Lần đánh lén này gã chả thu được lợi lộc gì, chỉ coi như đánh ngang nhau.
Sở
Phàm hít một hơi thật sâu, đau đớn chỗ thắt lưng dần dần biến mất, khóe
miệng hắn đột nhiên nở một nụ cười, trong mắt tràn đầy chiến ý, chiến ý
trong lòng hắn đã dâng trào lên, vì hai người Lôi Báo và Triệu Hổ quả
thật xứng để đánh với hắn một trận. Hắn quyết định sẽ chơi đùa cùng với
hai người này, đêm nay sẽ chiến thật máu, sẽ bộc phát toàn bộ chiến ý
trong lòng.
Đánh đi, vì nữ nhân, vì nhiệt huyết của mình, hãy đánh cho thật thoải mái đi!!!!!!