Sở Phàm lấy một địch bảy. Đầu tiên là giải quyết ba tên của phía đối
phương. Rồi sau đó lại qua chiêu đấu với hai đối thủ nặng ký là Triệu Hổ và Lôi Báo. Qua một chiêu này đã cho thấy thế lực của Lôi Báo và Triệu
Hổ so với Sở Phàm là ngang nhau, hai bên không phân thắng bại.
Tuy nhiên, cảm giác khiếp sợ trong lòng Triệu Hổ và Lôi Bảo thì rất lâu sau vẫn không thể lắng xuống được. Phải biết rằng, hai người bọn họ cùng
đối phó với Sở Phàm chỉ có một mình. Hơn nữa, Lôi Báo lại còn đánh lén.
Điều khiến họ càng cảm thấy đáng sợ hơn chính là Sở Phàm hình như vẫn có vẻ chưa dốc hết toàn lực, vẫn chưa dốc sức hoàn toàn chiến đấu với bọn
họ mà hiện giờ chiến ý của hắn mới chính thức bùng lên hừng hực.
Cho tới nay, những đối thủ có thể kích động được chiến ý của Sở Phàm cũng
không nhiều. Thế mà hai người Triệu Hổ và Lôi Báo hợp sức lại lại có thể dấy lên chiến ý trong lòng hắn. Do đó, hắn cần phải từ từ thưởng thức
mới được. Bởi vì hắn muốn tận hưởng khoái cảm vô cùng tinh tế mà quá
trình chiến đấu mang lại, tận hưởng cảm giác sôi trào nhiệt huyết. Có
lẽ, đấy mới là cuộc sống đích thực của một người đàn ông.
Sở Phàm cảm thấy hắn lẽ ra nên thuộc về chiến trường thời cổ đại. Bởi vì sau
khi chiến ý trong lòng hắn bùng phát thì đến bản thân hắn cũng cảm thấy
khó tin về sức chiến đấu của mình. Tuy nhiên, trong tình trạng chiến ý
rất cuồng nhiệt, hắn vẫn có thể duy trì được suy nghĩ bình tĩnh. Hắn
thực sự rất thích tận hưởng trạng thái như vậy.
Ánh mắt Sở Phàm
đang cực nóng, mà lại rất bình tĩnh. Hắn nhìn chằm chằm vào Triệu Hổ và
Lôi Báo. Chiến ý dào dạt của hắn trực tiếp tác động đến tâm tình của hai người kia. Bọn họ không hẹn mà cùng cảm thấy một cảm giác bị áp bức cực kỳ hùng mạnh. Bọn họ biết, cuộc chiến đấu lúc này đây mới chính thức
bắt đầu. Mà lúc này, bọn họ không biết làm sao Sở Phàm có thể bộc phát
được thân thủ kinh người như thế, nhưng bọn họ lại biết chắc chắn rằng,
tuyệt đối không thể để Sở Phàm giành thế chủ động được, nếu không thì
bọn họ chỉ còn có một con đường – chết – mà thôi.
Triệu Hổ rống
lên một tiếng, thân hình to cao vạm vỡ lao thẳng về phía Sở Phàm. Dưới
áp lực từ thân thể to lớn khổng lồ của gã, dường như toàn bộ mặt đất
cũng hơi chấn động, mà các loại gân trên người gã cũng đều đồng loạt nổi lên, dữ dội. Trên mặt gã là gân xanh chằng chịt, hai nắm đấm chứa đầy
lực đạo. Những năm gần đây, không ai có thể chịu một cú đấm cực đại của
gã mà lại yên ổn toàn thân được, hiện giờ, gã cho rằng cũng không có
ngoại lệ.
Sở Phàm vẫn bất động như trước. Nhưng hai mắt hắn lại
càng thêm sự thâm trầm, bình tĩnh. Hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Triệu Hổ đang phi sầm sập đến như con trâu rừng. Hắn định làm cái gì
thế này? Chẳng lẽ lại định đối mặt trực diện với gã lần nữa, so xem
quyền ai cứng hơn, đầu ai cứng hơn chăng???
Tình thế không để cho hắn có nhiều thời gian suy nghĩ bởi vì Triệu Hổ đã vung quyền mang theo cả kình phong gào rú táng vào mặt hắn. Một quyền này so với quyền trước đó còn hung mãnh hơn, quyền thế cũng bá đạo hơn. Người bình thường mà
đối mặt với một quyền này của Triệu Hổ thì chắc quá nửa là chọn cách
tránh voi chả xấu mặt nào. Nhưng đây lại là Sở Phàm. Bàn tay phải của
hắn giống như con linh xà, mềm mại nhẹ nhàng vươn lên, thẳng về phía nắm đấm hung mãnh bá đạo của Triệu Hổ. Chẳng lẽ hắn điên rồi sao? Không ngờ lại dám dùng lực đạo mềm mại như thế mà đối phó với nắm quyền hung mãnh bá đạo của Triệu Hổ.
Như sấm rung chớp giật, tình thế cuộc chiến thay đổi trong nháy mắt. Bàn tay mềm mại như linh xà kia không ngờ lại
nắm chặt được cổ tay đang vung quyền hung mãnh của Triệu Hổ. Tiếp đó, Sở Phàm vừa nghiêng người, tay phải vừa đánh về phía nắm tay Triệu Hổ,
thuận thế lôi kéo, cả người Triệu Hổ theo lực quán tính hùng mạnh của
chính mình bị kéo thành lảo đảo mất vài bước. Còn Sở Phàm thì vẫn bình
tĩnh tự nhiên như thế, đứng lù lù bất động.
Hóa ra hắn đã sớm
nhìn ra, nắm tay của Triệu Hổ kiên cường bá đạo, không nên dùng lực, cho nên hắn bèn áp dụng chiến thuật “lấy nhu thắng cương”, thi triển “tá
lực đả lực” nhu hòa, nhưng lại đánh cho quyền thế hung mãnh của Triệu Hổ tan tác luôn.
Triệu Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, quyền trái
theo cước bộ chuyển hướng đánh về mạng sườn của Sở Phàm. Một kích này
mạnh mẽ dị thường, quyền phong mãnh liệt vù vù lao tới, ẩn chứa một lực
bùng phát mạnh.
Sở Phàm lại diễn lại trò cũ, xuất tuyệt học của
Nam Thiếu Lâm, xảo kình “tả hữu xuyên hoa thủ” phối hợp với “tá lực đả
lực”, hóa giải thế công vô cùng hung mãnh kia của Triệu Hổ một cách rất
xảo diệu.
Có câu: một tiếng trống trận nâng cao tinh thần chiến
đấu. Tiếp nữa thì suy, mà tiếp lần nữa thì kiệt. Triệu Hổ năm lần bảy
lượt sử ra quyền thế hùng mạnh thì đều thất bại. Cứ thế mãi, quyền thế
của gã nhất định sẽ suy nhược, chậm lại. Hơn nữa, điều quan trọng chính
là: tinh thần chắc chắn sẽ ngày càng bạc nhược, chiến ý cũng ngày càng
dao động. Đợi đến lúc khí thế đã hoàn toàn suy kiệt thì đúng là lúc bị
đối phương giáng cho một kích trí mệnh.
Sở Phàm tuy nói rằng liên tiếp phá giải được công kích của Triệu Hổ. Nhưng hắn vẫn liên tục thủ
chứ không công. Thứ nhất là hắn tính toán muốn làm giảm bớt khí thế đang cường thịnh của Triệu Hổ. Thứ hai nừa là bởi vì đang có một con báo
hung mãnh, lạnh lùng đang rình rập hắn. Cũng cùng chờ đợi cơ hội cho hắn một kích trí mệnh.
Lôi Báo đã lăn lộn mấy năm giời đầu đường
cuối chợ, đương nhiên biết Triệu Hổ và Sở Phàm cứ tiếp tục đánh nhau như thì tình thế sẽ bất lợi đối với bọn họ. Một khi khí thế của Triệu Hổ
bắt đầu suy kiệt, chính là lúc Sở Phàm bắt đầu phản kích, đánh bại từng
người một. Cho nên, Lôi Báo tuyệt không thể nào cho phép tình huống đó
phát sinh. Bởi vì gã sẽ không thể không thừa nhận rằng: một mình đánh
một thì gã không phải là đối thủ của Sở Phàm. Nếu muốn chiến thắng Sở
Phàm thì chỉ có phối hợp lực lượng với Triệu Hổ. Hơn nữa lại cần phải
phối hợp hoàn hảo ăn khít không chê vào đâu được thì mới có cơ hội chiến thắng hắn.
Lôi Báo vẫn bất động nhưng mà lại đang chủ động. Chỉ
cần động thôi sẽ khiến người ta kinh hãi. Tốc độ giống như một con báo
đột nhiên bị kích cho nổi giận.
Cùng lúc đó, hai nắm đấm quái vật trên bàn tay dã thú của Triệu Hổ, một trái một phải táng về phía Sở
Phàm. Còn Lôi Báo cũng vội vàng nhảy lên cao. Giữa không trung, đùi phải của gã tung ra thành vô số bóng cước. Một chiêu liên hoàn tảo đá vào
mặt Sở Phàm, thế đá hung mãnh, đôi chân dồn sức đủ mười phần. Tuy nhiên
lực sát thương lớn nhất của một cước này là ở chỗ tốc độ của nó. Tốc độ
nhanh chóng này có thể đá bay bất cứ ai, không để cho người ta kịp phản
ứng.
Một chiêu phối hợp này của Triệu Hổ và Lôi Báo có đủ lực sát thương hùng mạnh. Quyền thế của Triệu Hổ như hổ vồ, hung mãnh sôi sục.
Chấn kình của Lôi Báo như gió xé, vô cùng nhanh chóng. Hai người công
kích vừa tiến lên, một trước, một sau, đã hoàn toàn phá hỏng đường lui
của Sở Phàm.
Tuy nhiên, Sở Phàm cũng không có ý lùi bước. Bởi
vậy, có phá hỏng đường lui của hắn hay không cũng không thành vấn đề. Sự phối hợp công kích của hai tên Lôi Triệu này thực sự khiến cho trong
mắt Sở Phàm tinh quang lấp lóe. Bởi vì chỉ có sự công kích như thế mới
có thể làm cho hắn nhiệt huyết, mới đáng giá là một trận chiến thực sự
đối với hắn.
Đột nhiên, Sở Phàm nhún chân nhảy lên, cả người
phóng về phía trước mặt Triệu Hổ. Thế phóng như rồng, làm cho Triệu Hổ
cũng không tự chủ được, khóe mắt giật giật. Sở Phàm trong lúc đó lại
phát ra chiến ý lạnh như băng, khiến gã không tự chủ được cảm thấy trái
tim mình băng giá. Gã cắn chặt răng, cố gắng loại bỏ hàn ý trong lòng
mình bằng cách hai tay đấm ra toàn bộ lực lượng có thể. Gã tự tin rằng,
một quyền như thế đánh vào người Sở Phàm thì đảm bảo sẽ biến hắn hành
tàn phế luôn.
Sở Phàm xông lên trước rất nhanh, sử ra chiêu “Kim
Cương thủ sơn” trong “Đại lực Kim Cương chưởng”. Một chiêu thủ thế vững
như bàn thạch, chống đỡ chắc chắn. “Bịch” một tiếng, song chưởng của Sở
Phàm đã lần lượt chặn đứng hai nắm đấm công kích bạo phá của Triệu Hổ.
Song chưởng của hắn cũng bị chấn động rung lên bần bật. Nhưng không dừng lại, hắn lại nhanh chóng ra chân, đá trúng ngực Triệu Hổ, làm gã lui
lại ba bước. Một cước này đương nhiên không gây thương tích gì cho Triệu Hổ cả, Sở Phàm làm như vậy chẳng qua vì muốn ép gã phải lui lại mà
thôi, bởi vì tiếp sau đó, đối tượng mà hắn gần tập trung vào là Lôi Báo.
Chiến thuật bắt đầu vừa rồi của Sở Phàm rõ ràng là rất đúng đắn. Trước hết là đánh bại Lôi Báo, sau đó là ứng phó với Triệu Hổ. Nhưng Lôi Báo với
Triệu Hổ dường như đã biết trước chiến lược của Sở Phàm, cho nên từ đầu
đến cuối đều là Triệu Hổ tiên phong, còn Lôi Báo chỉ âm thầm chờ thời cơ hành động. Đến lúc này, Lôi Báo lại chủ động giao đấu, Sở Phàm đương
nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt trực tiếp đối chọi với gã.
Lúc
này, liên hoàn cước của Lôi Báo cách đỉnh đầu Sở Phàm có một gang tay.
Có khi Sở Phàm còn chưa quay đầu lại kịp thì đã bị Lôi Báo đá trúng một
cước mất rồi. Nhưng mà Sở Phàm lại không cần quay đầu lại. Hai tay hắn
khum thành long trảo, không thèm quay đầu lại mà chụp vào sau lưng, hơn
nữa vừa may lại đúng lúc nghênh đón các bóng cước đầy trời của Lôi Báo.
Liên hoàn cước của Lôi Báo tuy là nhanh, lại phân ra cước thật và cước
ảo nên rất khó phân biệt. Nhưng sức phán đoán của Sở Phàm thực không
tồi. Chỉ thấy “Long trảo cầm nã thủ” của hắn từ sau lưng bắt đúng chân
phải của Lôi Báo, tiếp theo, hắn sử “đại suất bi thủ”, thuận thế quăng
cả người Lôi Báo đánh “ầm” một tiếng ngã lăn ra trước mặt.
Lực
đạo của cú quăng người này của Sở Phàm không nhỏ, Lôi Báo cảm thấy một
cơn đau đớn tái tê, cả người cứ như tan nát hết. Người bình thường mà bị quăng một phát như thế nói không chừng chắc đã không chịu nổi, xương
sườn gãy làm năm sáu miếng. Nhưng khi Lôi Báo bị quăng ngã xuống đất vẫn kịp chống được tay nên giảm bớt được một phần lực quăng ném. Cho nên
mới tránh được số phận bị xương gãy đoạn.
Tuy nhiên chính vì vậy
nên Sở Phàm và Triệu Hổ, Lôi Báo không phân cao thấp được. Lôi Báo cũng
biết thân biết phận nên sau khi đứng dậy, gã không dám tấn công về phía
Sở Phàm mà lại vọt về phía Lâm Hiểu Tình.
Hóa ra, Lôi Báo nắm
được tình hình hiện tại rõ ràng là thực lực của bản thân mình so với Sở
Phàm thì quá kém. Cho dù là có cùng Triệu Hổ liên thủ cũng không phải là địch thủ của hắn. Bởi vậy, gã quyết định thật nhanh, trước hết phải
khống chế được Lâm Hiểu Tình. Gã nhận ra quan hệ của Lâm Hiểu Tình và Sở Phàm rất chặt chẽ, chỉ có tóm được cô nàng thì mới có thể hạn chế được
hắn – chiêu này có thể nói là vô cùng âm hiểm. Nhưng lại đúng vào loại
cáo già như Lôi Báo này thì chỉ cần thủ thắng thôi chứ dù cho thủ đoạn
có ti tiện hơn gã cũng có thể lôi ra dùng được
Sở Phàm nhìn thấy
Lôi Báo đang xông về phía Lâm Hiểu Tình thì biết là không ổn, vì thế,
xoay người, cũng đuổi theo Lôi Báo. Nhưng nào ngờ, hắn vừa động đã thấy
trước mặt mình lù lù một đống. Cái đống lù lù trước mặt hắn chính là
người to cao vạm vỡ - Triệu Hổ. Triệu Hổ chặn đứng đường đi của hắn,
tiếp tục tung quyền đánh về phía hắn.
Nếu Sở Phàm tiếp tục chạy
về phía trước thì chắc chắn là sẽ dính phải một quyền này của Triệu Hổ.
Bất kỳ ai trúng một đấm của gã cũng sẽ không dễ chịu gì. Nhẹ thì trọng
thương, nặng thì đi tàu bay sáu tấm. Nhưng nếu như không tiếp tục tiến
về phía trước thì chắc chắn Lôi Báo sẽ có thể khống chế được Lâm Hiểu
Tình. Đúng lúc Sở Phàm đang cảm thấy tình thế hết sức khó xử thì một
bóng người màu bạc đột nhiên xuất hiện, tấn công về phía Lôi Báo. Bóng
người màu bạc này như yêu mị. Tốc độ của Lôi Báo đã rất nhanh, nhưng tốc độ của bóng người này còn có vẻ nhanh hơn.
Hơn nữa, sau khi bóng người màu bạc này xuất hiện thì không khí xung quanh phảng phất một mùi hương thơm ngát.
Lôi Báo vốn dĩ đang tiến về phía Lâm Hiểu Tình. Lúc này gã bỗng cảm thấy có một mũi nhọn linh hoạt, sắc bén như dao đang vung về phía sau đầu mình. Trong lòng kinh hãi, gã thầm nghĩ, chẳng lẽ Sở Phàm kia đã đuổi theo
nhanh như thế ư?
Ngay khi mũi nhọn sắc bén linh hoạt tiến lại gần sau đầu gã, Lôi Báo đã cảm thấy hàn ý lạnh băng. Gã hiểu rõ một điều
là, nếu như mình cứ tiếp tục tiến thêm bước nữa về phía trước, chắc chắn mình sẽ cổ ơi ở lại đầu đi nhé.
Với gã thì bảo vệ được mạng sống của mình quan trọng hơn. Vì thế, gã lăn một vòng tại chỗ, lăn đúng về
phía mục tiêu, khó khăn lắm mới trốn được mũi nhọn linh hoạt sắc bén
kia.
Khi ngẩng đầu lên, Lôi Báo mới nhìn ra, người đứng trước mặt mình hóa ra là một cô gái mặc một bộ đồ toàn màu sáng bạc, bên ngoài
khoác áo gió cũng màu bạc. Lúc này, bóng tối xung quanh cũng không che
khuất được sắc mặt tuyệt thế của cô gái mặc đồ bạc. Ngũ quan tinh tế như tranh vẽ, mỗi phân mỗi tấc đều trong trắng ngọc ngà, xinh đẹp đến rung
động lòng người, thêm một chút thì thừa mà bớt một chút thì thiếu. Đặc
biệt, trên người cô còn phát ra một cảm giác tươi đẹp nhưng rét lạnh như băng hàn, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng. Cô là người con gái
khiến đàn ông ngưỡng mộ nhưng lại không dám chạm tới, bởi trên người cô
phát ra hàn ý lạnh lùng làm cho người ta không dám tiếp cận.
Cô gái mặc đồ bạc lạnh lùng tuyệt sắc này chính là người bên cạnh lão nhân thần bí Ngô Bác – Ngân Hồ!!!