Dì Mi đã quyết tâm hôm sau lên máy bay sang Pháp, đây đã là một sự thật
không thể thay đổi. Đại tiểu thư và nhị tiểu thư sau khi hiểu được điều
này cũng không cố nài ép nữa mà khiến dì khó xử. Đặc biệt là nhị tiểu
thư đã không khóc nữa, chỉ có điều trên mặt cô toát lên nét buồn bã
khiến dì Mi cũng cảm thấy đau lòng.
- Dì Mi, sau này dì phải về thăm cháu thường xuyên đó!
Nhị tiểu thư nói.
- Biết rồi, dì Mi nhớ mà!
Dì Mi chuyển chủ đề, nói:
- Được rồi, dì phải đi ra ngoài có chút việc. Tiểu Sở cũng phải đi theo dì.
- A, dì đi có chuyện gì? Sao lại phải đem cả Tiểu Ngốc Ngốc theo?
Nhị tiểu thư khó hiểu hỏi.
- Việc này cháu nghe chị cháu nói đi, bây giờ dì cũng không có thời gian
giải thích với cháu. Hơn nữa không chừng về sau lại còn phải mượn anh Sở của cháu dùng vài ngày đó!
Dì Mi cười yêu kiều nói.
- Đáng ghét, anh Sở nào của cháu chứ? Cháu nghe vậy mà buồn nôn đây!
Nhị tiểu thư nín khóc mỉm cười.
- Nhìn cháu là biết nói trái lòng mình rồi. Thôi, không nói nữa, dì với tiểu Sở phải đi rồi, nếu không muộn mất.
Dì Mi nói xong đứng dậy nói với Sở Phàm:
- Tiểu Sở, đi thôi!
- Vâng!
Sở Phàm nói xong liền chào đại tiểu thư và nhị tiểu thư rồi lái xe đưa dì Mi ra ngoài.
- Dì Mi, chúng ta đi đâu đây?
Sở Phàm hỏi.
- Cậu còn việc nhớ tôi nhờ cậu chứ? Giờ tôi đưa cậu đi gặp mặt cô ấy đây.
Dì Mi nói.
- A, dì Mi có hẹn với cô ấy à, gặp ở đâu đây?
Sở Phàm hỏi.
- Hẹn ở quán Starbucks Coffee khu thương mại Nam Phủ, nào đi thôi.
Dì Mi nói.
Sở Phàm nghe vậy tăng tốc độ, hướng khu thương mại Nam Phủ phóng như bay.
- Dì Mi, hai chị em đại tiểu thư đúng là rất lưu luyến cô!
Sở Phàm cảm khái nói.
- Tôi chả nhẽ muốn đi sao? Tuy nhiên tôi đi vẫn tốt hơn. Cậu biết nguyên nhân rồi mà.
Dì Mi thản nhiên nói.
- Tôi biết là dì Mi không muốn tôi về sau phải khó xử, không thể chọn lựa được. Nhưng ngoài cách rời đi chả lẽ không còn cách nào khác sao?
Sở Phàm nói.
- Rời đi chính là biện pháp tốt nhất.
Dì Mi nói xong nhìn về phía Sở Phàm, trong đôi mắt sâu thẳm quyến rũ toát ra nhu tình nhè nhẹ. Cô dịu dàng nói:
- Tiểu Sở, tối qua cậu đã mang tới cho tôi khoái hoạt và tình cảm mãnh
liệt nhất trong đời. Hồi ức này đối với tôi thế là đủ. Tôi đã không còn
gì hối hận nữa. Tôi chỉ mong cậu có được tương lai thật tốt đẹp. Hơn nữa có khi sau này tôi lại quay về tìm cậu đó!
- Dì Mi. Tôi chờ cô trở về. Cô biết không, không lúc nào là tôi không nghĩ tới cô!
Sở Phàm ngữ khí ám muội nói.
Nghe thấy Sở Phàm nói vậy, dì Mi không khỏi nhớ tới đêm qua triền miên thế nào, sắc mặt đỏ bừng, cất tiếng nói:
- Cái đồ xấu xa này, tư tưởng toàn nghĩ bậy!
- Tư tưởng của tôi rất thuần khiết đó, tôi còn nhớ rõ là đêm nay tôi với dì Mi có hẹn mà!
Sở Phàm nói xong cười đắc ý, nhìn điệu cười của hắn rõ ràng khắc hai chữ “dâm đãng”!
- Hẹn đêm nay?
Dì Mi thì thào tự nói, trong lòng không khỏi nhớ tới lúc rạng sáng nay cùng hắn triền miên còn đáp ứng đêm nay lại….
Nghĩ tới đây, dì Mi không kìm nổi cảm giác thân thể nóng bừng. Cô đỏ mặt, oán giận nói:
- Cậu đúng là tên ranh đại bại hoại, không thèm để ý tới cậu nữa!
Sở Phàm trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp vui vẻ. Nhìn dì Mi thẹn thùng
đến vô cùng mê người, phối hợp với bộ ngực vĩ đại lên xuống phập phồng,
hắn cảm thấy miệng khô lưỡi nóng!
Lúc này Sở Phàm đã lái xe tới khu thương mại Nam Phủ. Hắn đỗ xe trước quán Starbucks Cafe, sau đó đưa dì Mi từ trong xe ra.
Dì Mi ngồi xuống một chiếc ghế, sau đó rút điện thoại di động ra gọi, nói rằng cô đã tới, đang ngồi đợi trong quán cafe.
- Cô ấy tới ngay thôi, chúng ta đợi một lát nhé. Cậu muốn uống gì không?
Dì Mi nói
- Không sao, chờ bao lâu cũng được. Thừa dịp cô ấy chưa tới, chúng ta có thể xây dựng thế giới riêng của hai người mà!
Sở Phàm cười nói.
- Cậu nha, thật sự là không đứng đắn mà!
Dì Mi nguýt Sở Phàm một cái, nói.
- Đàn ông không xấu, đàn bà không yêu. Vì để được dì Mi yêu ta đành phải hư hỏng một chút!
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Cậu cũng biết là mình hư hỏng sao? Cậu xem ánh mắt cậu giờ đang nhìn đi đâu đó?
Dì Mi kéo ngực áo lên một chút, tức giận nói.
- Bộ ngực dì Mi có thể nói là hoàn mỹ đó, giống như là mỡ dê, mịn màng bóng loáng, đầy đặn tròn trĩnh, thật sự là rất tuyệt!
Sở Phàm như si như mê nói.
- Đáng ghét quá, giờ đang ở quán cafe đó. Xung quanh còn có người khác, đừng nói rõ như vậy có được không?
Dì Mi mặt đỏ bừng, vội vàng nói.
- Được, vậy đêm nay sẽ nói thật nhiều cho dì Mi nghe.
Sở Phàm cười nói.
Lúc này dì Mi khẽ chấn động. Cô nói:
- Cô ấy tới rồi.
- A? Phải không?
Sở Phàm nói xong nhìn về phía trước, vừa lúc thấy một thân hình yểu điệu
xinh đẹp chậm rãi đi tới. Cô bước đi rất tự nhiên, nhưng lại để lộ ra
loại tư thái và phong tình độc đáo của đại minh tinh. Trên người cô mặc
một bộ trang phục rất đơn giản, quần bò bó phối hợp với một cái áo sơ mi trắng không tay. Mà cách ăn mặc này lại tôn lên dáng người lả lướt của
cô. Trên đầu cô đội một chiếc mũ lưỡi trai trắng tinh, trên mặt còn có
một chiếc kính mát thời thượng rất to, hầu như che khuất toàn bộ khuôn
mặt. Tuy vậy nhưng nhìn dáng đi phong tình vạn chủng của cô cũng có thể
đoán được khuôn mặt thật của cô, tuyệt đối phải là đẹp kinh người!
Sở Phàm càng nhìn càng thấy dáng người này trông rất quen, dường như đã gặp ở đâu rồi.
Dì Mi đứng dậy cười dài, cô nói:
- Mộng Kỳ, cô tới rồi. Tới đây, ngồi đây.
Cô gái kia mỉm cười, tiếng nói dịu dàng ngọt ngào vang lên:
- Dì Mi!
---- Mùi hương quen thuộc, tiếng nói cũng rất quen!
Sở Phàm dám khẳng định mình đã gặp cô gái yểu điệu duyên dáng, dỏng dỏng cao, làn da nõn nà, dáng đi tràn ngập phong tình này!
Sở Phàm đang suy nghĩ, đã thấy người đó ngồi xuống bên cạnh dì Mi. Lúc này cô tháo cặp kính mát ra, lập tức khuôn mặt như bạch ngọc hiện lên, mày
liễu như mỹ nhân trong tranh; chiếc mũi thẳng, cao; chiếc miệng nhỏ nhắn hồng tươi. Đây đúng là một mỹ nhân đẹp như tranh vẽ, trong nét xinh đẹp còn mang theo một tia kiều diễm, giống như là nhân vật nữ yêu tinh trên TV vậy, khiến cho người ta nhìn thấy cảm thấy vui sướng nhưng lo âu!
- Là cô? Tiểu yêu tinh!!!
Sở Phàm không kìm nổi kêu lên. Bởi lẽ trước mắt hắn là người phụ nữ xinh
đẹp chỉ có thể dùng từ “yêu tinh” để hình dung, chính là mỹ nữ buổi tối
hôm trước đua xe trên đường cao tốc ---- tiểu yêu tinh!
- A? Là anh, Sở Phàm mà dì Mi giới thiệu chính là anh?
Trên mặt tiểu yêu tinh cũng lộ thần sắc kích động. Không thể không bội phục
trình độ diễn xuất của tiểu yêu tinh này. Rõ ràng buổi tối hôm đó cô ta
đã biết thân phận Sở Phàm, vậy mà hôm nay còn ra vẻ vừa mới biết.
Dì Mi nhìn phản ứng của hai người hồi lâu mới cười nói:
- Hóa ra người biết nhau. Thế mà không nói sớm, làm ta lại phải làm trung gian cho hai người, đúng là không cần thiết.
- Dì Mi, cô hiểu lầm rồi. Cháu và hắn mới gặp nhau có một lần, là lần đua xe với hắn trên đường cao tốc.
Tiểu yêu tinh nét mặt biểu hiện khiến nam nhân muốn điên cuồng cười to.
- Lúc ấy là hơn nửa đêm, một cô gái xinh đẹp lại đua xe với tôi trên đường cao tốc, tôi còn tưởng gặp yêu quái chứ!
Sở Phàm ha hả cười nói.
- Thì cô ấy chính là tiểu yêu tinh. Trước kia vở kịch truyền hình “tiểu
yêu tinh” gây sôi động đại giang nam bắc chính là do cô ấy diễn. Cho nên mọi người vẫn gọi cô ấy là tiểu yêu tinh.
Dì Mi cũng cười nói.
- Chính xác, chính xác, thảo nào đẹp như vậy!
Sở Phàm chép miệng tán thưởng.
- Dì Mi, hắn là người dì giới thiệu sao, sao không giống với miêu tả của
dì lắm. Nhìn hắn khéo ăn nói như vậy, đâu có giống một người trung thực
chứ!
Tiểu yêu tinh cười ha ha nói
- Khụ khụ, nói thế thì người câm điếc là trung thực nhất!
Sở Phàm ho khan hai tiếng, nói.
- Ha ha, tốt lắm. Tiểu Sở, tôi giới thiệu cho cậu một chút. Cô ấy là đại
mỹ nữ tôi muốn cậu hộ tống vài ngày, đồng thời cũng là đại minh tinh Lâm Mộng Kỳ.
Dì Mi cười nói.
- Lâm Mộng Kỳ? Chính là cái người mà nhị tiểu thư nhờ dì Mi xin chữ ký lên đĩa nhạc à?
Sở Phàm thì thào tự nói, tiếp đó hắn vỗ đùi nói:
- Đúng rồi, thảo nào buổi tối hôm đó thấy cô tôi còn cảm thấy trông rất
quen, giống như đã gặp ở nơi nào. Giờ mới nhớ ra là tôi thấy cô hát trên TV mấy lần rồi. Đáng chết thật, lúc ấy sao tôi lại không nhớ ra chứ!
Sau khi nghe Sở Phàm nói vậy, tiểu yêu tinh Lâm Mộng Kỳ trong lòng ẩn ẩn có một tia vui sướng. Ngay cả một người cực kỳ ít tiếp xúc với thế giới
giải trí cũng biết tới mình, cô cười nói:
- Tôi cũng không nghĩ tới người mình gặp đêm đó lại là người dì Mi giới thiệu cho tôi làm vệ sĩ. Xem ra đây đúng là duyên phận.
- Tôi cũng không ngờ, hóa ra cô lại là đại minh tinh!
Sở Phàm chân thành nói.
Lâm Mộng Kỳ cười cười, khóe miệng tuyệt đẹp cong lên khiến cho người ta có
cảm giác như đang ngắm người đẹp trong tranh vậy, giờ phút này Lâm Mộng
Kỳ rõ ràng đã không còn là tiểu yêu tinh điêu ngoa xảo quyệt mà lại mang vẻ đẹp thuần khiết động lòng người!
Để cho đại minh tinh Lâm
Mộng Kỳ xuất hiện, ấy, về sau tất nhiên là không thiếu những cảnh của Sở Phàm và cô. Tuy nhiên bản thân tác giả “tâm hồn thuần khiết, hành văn
dâm đãng”, viết tới những đoạn các nhân vật “diễn xuất”, mong bạn đọc
cũng giữ tầm hồn thuần khiết để thưởng thức, hắc hắc!