Dạng vệ sĩ nào là an toàn nhất?
Tất nhiên là làm vệ sĩ cho người
tiểu nhân vật cấp thấp không có chút danh tiếng là an toàn nhất, bởi lẽ
bình thường cũng chẳng có chuyện gì nguy hiểm xảy ra đối với những tiểu
nhân vật đó cả. Mà những tiểu nhân vật như vậy lại cũng chẳng rỗi hơi mà đi thuê vệ sĩ, bởi lẽ điều đó không cần thiết.
Vậy làm vệ sĩ cho ai là nguy hiểm nhất?
Theo phân tích trước đó, vệ sĩ cho những đại nhân vật càng có danh tiếng
càng nguy hiểm, ví dụ như vệ sĩ của tổng thống, vệ sĩ của các minh tinh, vân vân.
Không có gì phải nghi ngờ, Lâm Mộng Kỳ ở Trung Quốc,
thậm chí trên toàn Châu Á có thể coi là minh tinh sáng giá, là một đại
nhân vật hot tới bỏng tay. Mỗi ngày đều xuất hiện rạng ngời trên TV, hơn nữa vẻ ngoài xinh đẹp như yêu tinh. Đại mỹ nữ minh tinh như vậy dù đi
tới đâu cũng có thể có nguy hiểm không thể đoán trước, ví dụ như cướp
tài sản, bắt cóc, .v.v.. Thế nên làm vệ sĩ cho đại minh tinh này cũng là chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Trước đây Sở Phàm đã biết dì Mi nhờ hắn đi làm vệ sĩ cho bạn mình vài ngày. Đến lúc này hắn mới biết bạn của dì Mi lại là đại minh tinh đang được hâm mộ nhất trong nước – Lâm Mộng Kỳ!
Làm vệ sĩ cho đại mỹ nữ minh tinh như vậy không phải chuyện đùa đâu. Không
nói tới chuyện vệ sĩ lúc nào cũng phải chịu đựng sự hấp dẫn từ sắc đẹp
của cô, còn liên tục gặp phải các loại tình huống khẩn cấp cần ứng phó . v.v…
Nhưng nếu chỉ thế mà Sở Phàm thấy sợ thì hoàn toàn sai. Chỉ có điều, hắn cảm thấy đôi khi không cần mạo hiểm thì chẳng nên dính
vào, còn lúc cần phải mạo hiểm thì dù biết rõ là phải chết cũng vẫn phải xông lên!
- Lâm Mộng Kỳ, khụ khụ, tôi cảm thấy gọi là tiểu yêu tinh thấy thuận miệng hơn, không biết gọi thế có được không?
Sở Phàm dùng chìa khóa khuấy chén cafe, nói.
- Đương nhiên không thành vấn đề, hơn nữa tôi thích anh gọi như vậy.
Lâm Mộng Kỳ nhiên hào phóng nói.
- Tiểu Sở, cậu thật hấp dẫn đó, phải biết cô ấy không dễ dàng nói chữ thích này đâu.
Dì Mi bên cạnh cười đầy thâm ý.
Lâm Mộng Kỳ mỉm cười cười, nói:
- Dì Mi thật là hiểu ý người khác. Cháu đúng là thích. Ha ha!
Sở Phàm cười cười nói:
- Tôi cũng có qua có lại. Tiểu yêu tinh, thực ra tôi cũng thích vậy!
Sở Phàm nói những lời này như không đầu không đuôi, cuối cùng thì chỉ nói
là hắn thích. Còn ai thích ai hay thích cái gì thì không nói rõ. Đây
cũng là chỗ cao minh của hắn.
- Được rồi, được rồi. Hai người
đừng nói chuyện không đầu không cuối nữa, có mà nói tới tối. Sao không
nói vào chuyện chính đi chứ?
Dì Mi tức giận nói.
- Đúng rồi. Sở Phàm, hôm nay tôi nhờ dì Mi hẹn anh tới là muốn cùng anh trao đổi một việc.
Hai mắt Lâm Mộng Kỳ trong veo, mơ mộng nhìn Sở Phàm, nói.
- Tôi xin rửa tai lắng nghe.
Sở Phàm nói.
- Là thế này. Sắp tới công ty tôi muốn đưa tôi sang Nhật có chút việc
kinh doanh, nhân tiện quảng cáo cho đĩa nhạc mới của tôi. Thế nên tôi
mới muốn tìm một vệ sĩ đáng tin cậy đi cũng. Sau đó dì Mi giới thiệu anh với tôi.
Lâm Mộng Kỳ nói.
- Nói như vậy cô rất tin tưởng tôi sao?
Sở Phàm hỏi.
- Tin tưởng anh cũng là tin tưởng dì Mi. Tôi tin người được dì Mi giới
thiệu nhất định không tồi. Phải biết ánh mắt dì Mi rất cao, rất chuyên
nghiệp đó. Người được dì coi trọng đề cử cho tới giờ mới có hai người
thôi.
Lâm Mộng Kỳ nói.
Sở Phàm nghe vậy không khỏi liếc
mắt nhìn dì Mi, cũng đúng lúc dì Mi nhìn hắn. Ánh mắt hai người chỉ tiếp xúc trong nháy mắt nhưng đã như thiên ngôn vạn ngữ. Sở Phàm nhìn thấy
trong mắt dì Mi sự tín nhiệm và yêu thương. Đúng là hắn đáng để dì Mi
tín nhiệm nên cô mới giới thiệu hắn cho Lâm Mộng Kỳ. Nghĩ tới đây trong
lòng Sở Phàm thấy thật ấm áp.
-Thực ra công ty du lịch của Nhật
cũng đã sắp xếp vệ sĩ cho tôi. Nhưng tôi không yên tâm lắm về vệ sĩ này. Anh cũng biết là Nhật Bản vốn là một quốc gia rất điên cuồng. Buổi tối
tôi đi ngủ nói không chừng cần một vệ sĩ ngủ cùng phòng bảo vệ, cho nên
hơi lo lắng về vấn đề vệ sĩ nam. Vừa hay dì Mi giới thiệu anh cho tôi,
nói anh thân thủ tốt, hơn nữa quan trọng nhất là xuất thân Thiếu Lâm,
bởi vậy không gần nữ sắc. Vậy là quá tốt rồi, nếu không có thể làm vệ sĩ cho tôi trong vài ngày tôi sang Nhật Bản quảng cáo thì thật là tiện cho tôi quá.
Lâm Mộng Kỳ cười ngây thơ như một đứa trẻ.
Sở
Phàm nghe xong cũng cảm thấy xấu hổ. Hắn không kìm được đưa khăn tay lên trán lau mồ hôi. Đánh chết hắn cũng không tin lúc dì Mi giới thiệu hắn
cho Lâm Mộng Kỳ lại nói hắn là đệ tử Thiếu Lâm Tự không gần nữ sắc. Cái
này rõ ràng là cho hắn cơ hội còn gì!
Sở Phàm nhìn về phía dì Mi, trong mắt tràn đầy vẻ cảm kích. Hắn phát hiện thấy dì Mi thực sự quá
tốt, nhưng mà trong mắt dì Mi lại toát lên thần sắc vô tội, vậy là sao
nhỉ?
- Sao anh lại ra mồ hôi nhiều như vậy? Nóng lắm sao?
Lâm Mộng Kỳ hỏi.
- Ấy, nóng, có hơi nóng thật, ra nhiều mồ hôi một chút.
Sở Phàm thì thào nói.
- Không đúng. Nơi này có máy lạnh mà. Phải cảm thấy mát mới phải chứ? Anh có phải là có vấn đề gì không?
Lâm Mộng Kỳ nói những lời này ý là sao anh lại vô duyên vô cớ thấy nóng chứ?
- Việc này, việc này đúng là kỳ quái thật. Có lẽ là do tôi được ngồi cạnh đại minh tinh nên kích động, nhiệt huyết bừng bừng, sau đó thân nhiệt
lên cao, mới ra mồ hôi đó mà.
Sở Phàm ngượng ngùng cười nói.
- Ha ha, hóa ra anh là một người thú vị như vậy.
Lâm Mộng Kỳ cười nói.
Dì Mi ngồi bên cũng che miệng cười khẽ. Cô trong lòng dĩ nhiên là biết vì
sao Sở Phàm lại mồ hôi mồ kê đầm đìa như vậy. Vừa nãy cô còn đang nghĩ,
giới thiệu Sở Phàm cho Lâm Mộng Kỳ có phải là dẫn sói vào nhà hay không? Tuy nhiên cô liền nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô rất tin Sở Phàm không
phải loại người như vậy, nếu không Sở Phàm đã không lọt vào mắt xanh của cô!
- Ấy, cô tin là tôi không gần nữ sắc thật sao?
Sở Phàm dò hỏi.
- Đương nhiên rồi. Đệ tử Thiếu Lâm Tự chẳng phải đều thế sao?
Lâm Mộng Kỳ chớp mắt hỏi.
- Nhưng, cô xinh đẹp thế này, chỉ sợ hòa thượng thấy cũng muốn động lòng phàm ấy chứ.
Sở Phàm ý vị sâu xa nói.
Lời này còn không rõ ràng sao, ám chỉ cho Lâm Mộng Kỳ biết là lúc nào hắn
cũng có thể thay đổi từ không gần nữ sắc sang không cấm nữ sắc đó!
Đôi mắt xinh đẹp to tròn của Lâm Mộng Kỳ đảo qua, cười nói:
- Tôi tin tưởng anh là một đệ tử Thiếu Lâm Tự ưu tú. Ha ha.
Hết nói! Lâm Mộng Kỳ nói như vậy khiến Sở Phàm cứng họng luôn. Hắn thầm
nghĩ, cô bé này thực sự tưởng mình là hòa thượng tuân thủ giới luật
chắc? Không được, mình phải chứng minh sự trong sạch của mình cho cô ta
thấy. Ái, tốt nhất là chứng minh trên thân thể cô ta, cho cô ta cảm thụ
sâu sắc nhất!
- Tiểu Sở. Mộng Kỳ đã nói như vậy thì cậu còn lo lắng gì mà chưa đáp ứng chứ?
Dì Mi một bên nhắc nhở.
- Tôi đương nhiên là vui vẻ thôi. Có thể phục vụ tiểu yêu tinh - đại minh tinh tiểu thư chính là một thành tựu to lớn trong nghề nghiệp của tôi.
Rất nhiều vệ sĩ bậc nhất nhì muốn ở vào vị trí của tôi mà chưa được đâu. Nếu tiểu yêu tinh đã yên tâm rằng tôi không gần nữ sắc thì tôi cũng
đồng ý thôi.
Sở Phàm cười nói.
- Như vậy thì nhiệm vụ của
cậu lần này rất nặng nề đây. Trong chuyến đi Nhật lần này cậu phải hoàn
toàn bảo đảm sự an toàn cho Mộng Kỳ, không thể để người lạ tới gần cô
ấy, phải bảo đảm rằng không có chuyện gì bất ngờ nảy sinh. Cậu làm được
điều này chứ?
Dì Mi nói.
Sở Phàm không hề nghĩ ngợi, thản nhiên nói:
- Nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ cần tiểu yêu tinh nghe lời tôi thì tôi đảm bảo không có chuyện gì. Nhớ kỹ, phải nghe lời theo lời tôi, cho dù tôi
bảo cô lập tức cởi hết quần áo thì cô cũng phải cởi!
Khuôn mặt trắng trẻo của Lâm Mộng Kỳ hơi ửng đỏ. Cô không kìm nổi hỏi:
- Này, anh sẽ không thực sự làm thế chứ?
- Chỉ là nói ví dụ thôi, không cần phải kích động như vậy đâu!
Sở Phàm khẽ cười nói.
- Không đứng đắn chút nào. Nói ví dụ thì có thể lấy ví dụ khác được mà!
Dì Mi lườm Sở Phàm một cái, nói.
- Ha ha. Tôi cảm thấy cách ví dụ này rất chuẩn xác. Yên tâm đi. Đến lúc
đó tôi sẽ nghe lời anh, dù sao sự an toàn của tôi cũng nằm cả trong tay
anh.
Lâm Mộng Kỳ nói.
- Được!
Sở Phàm gật gật đầu.
Thật sự là một cô bé nhu thuận. Nhưng cô ả lại có bảy mươi hai phép biến hóa. Đêm đó lúc đua xe cô ta điêu ngoa đanh đá là vậy, giờ lại trở nên
dịu dàng nhu thuận như thế. Đúng là quá khó tin.
- Vậy quyết định như thế đi. Tiểu Sở, từ hôm nay trở đi cậu đã nhận nhiệm vụ rồi, phụ
trách bảo vệ cho chuyến đi Nhật Bản của cô ấy. Nhớ kỹ là không được để
xảy ra sai lầm đó!
Dì Mi nói.
- Được!
Sở Phàm lên tiếng nói.
- Vậy sau khi công ty định ngày đi Nhật tôi sẽ thông báo cho anh, có được không?
Lâm Mộng Kỳ hỏi.
- Được, tốt lắm. Cô cho tôi phương pháp để liên hệ với cô đi.
Sở Phàm nói xong liền trao đổi số di động và email với Lâm Mộng Kỳ.
Sau đó ba người nói chuyện thêm một hồi, Lâm Mộng Kỳ tán gẫu tới thỏa thuê
mới thôi. Có lẽ là do áp lực của thế giới giải trí quá lớn, ở chỗ làm
không có khả năng nói chuyện được thoải mái như vậy nên có cơ hội gặp Sở Phàm và dì Mi mới tán gẫu thoải mái như vậy. Mà Sở Phàm cũng phát giác
ra một minh tinh cao cao tại thượng như Lâm Mộng Kỳ lại giống như một cô bé hiền hòa hay nói, rất khác so với những minh tinh lạnh lùng cao
ngạo.
Lúc này di động của Lâm Mộng Kỳ vang lên, cô nhìn số rồi nói:
- Ôi, người đại diện của tôi gọi. Xem ra tôi phải đi rồi. Lần này là tôi lẻn đi, hắc hắc.
Sở Phàm cũng cười nói:
- À, vậy để tôi đưa cô đi.
- Không cần đâu, xe tôi ở ngay phía trước thôi. Anh và dì Mi có việc gì
cứ làm đi. Có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với anh, được không?
Lâm Mộng Kỳ nói xong lại đội mũ, đeo kính mát lên, đứng dậy đi luôn.
- Tốt, vậy đi thong thả nhé!
- Dì Mi, cháu phải đi đây!
Lâm Mộng Kỳ chào dì Mi.
- Ừ, đi đi, rảnh rỗi nhớ gọi cho dì.
Dì Mi cười nói.
Lâm Mộng Kỳ mỉm cười rồi xoay người rời đi.