Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 334: Chương 334: Khoảnh khắc ôn nhu cùng Đại tiểu thư




Lời nói của Sở Phàm khiến người ta phải kinh hãi. Hắn không chỉ nói sẽ trợ giúp tài chính cho Tập đoàn Quốc Cảnh vượt qua khó khăn trước mắt mà còn đồng ý giúp Kỷ Thiên Vũ điều tra nguyên nhân những vấn đề gần đây của Quốc Cảnh.

Đại tiểu thư nghe vậy thì kinh hãi. Nàng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Sở Phàm. Nàng thực sự không ngờ rằng Sở Phàm trong thời gian ngắn như vậy có thể nắm trong tay cả tỷ bạc. Nàng không kìm được hỏi:

- A Sở, anh, anh nói thật không? Ở đâu mà anh lại có nhiều tiền như vậy?

Những lời này của đại tiểu thư cũng là những thắc mắc trong lòng Kỷ Thiên Vũ. Ông đưa ánh mắt nhìn về phía Sở Phàm.

Sở Phàm cười không đáp, lộ ra vẻ thần bí nói:

- Chú Kỷ và đại tiểu thư có thể miễn cho cháu không nói được không? Chờ cho đến khi tất cả mọi chuyện đều suôn sẻ cháu sẽ nói cho hai người biết.

- Tiểu Sở…, nếu cháu thật sự có thể giúp Quốc Cảnh vượt qua tình cảnh trước mắt thì chú không biết lấy gì để cảm ơn cháu.

Kỷ Thiên Vũ than nhẹ một tiếng.

- Chú Kỷ nói quá lời, cháu thực sự muốn trợ giúp cho Quốc Cảnh, tự nguyện cùng chú và đại tiểu thư đóng góp một chút sức lực. Chú không cần nói cảm ơn, thực ra trong lòng cháu đã sớm coi chú và đại tiểu thư như người thân.

Sở Phàm thành thực nói.

- Tiểu Sở, từ trước tới nay chú cũng luôn coi cháu là người trong nhà.

Kỷ Thiên Vũ thoáng trầm ngâm, giống như đang suy nghĩ chuyện đã qua, đem quá khứ nhớ lại rồi chậm rãi nói:

- Hai ngày tới chú rảnh rỗi, chú có việc muốn nói với cháu. Cháu đã trưởng thành rồi, có một số chuyện cũng cần phải biết.

- Đúng lúc cháu cũng có chuyện muốn nói với chú Kỷ.

Sở Phàm cười nói.

- Có thật không? Vậy thì tốt lắm, ha ha.

Kỷ Thiên Vũ khẽ cười. Đột nhiên ông đưa ánh mắt nhìn về phía con gái lớn của mình thì thấy nàng đang nhìn Sở Phàm bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương. Trong đôi mắt nàng toát ra một tình cảm chân thật không hề có chút dối trá. Kỷ Thiên Vũ hiểu ra, trong lòng khẽ mỉm cười.

Lần trước chuyện đại tiểu thư tuyên bố Sở Phàm là bạn trai của mình, lại còn hôn nhau thắm thiết với hắn ở tòa nhà Quốc Cảnh trước mấy trăm nhân viên, ông đã nghe nói qua. Chỉ có điều ông cũng không điều tra xem việc đó là thật hay giả. Nhưng bây giờ nhìn thấy Kỷ Tiêm Tiêm khi nhìn Sở Phàm đầy vẻ ôn nhu thì trong lòng ông đã hiểu ra tất cả.

Cuối cùng Sở Phàm và đại tiểu thư cũng đi ra khỏi văn phòng của Kỷ Thiên Vũ. Hai người đi xuống hành lang của tòa nhà Quốc Cảnh. Dọc đường, nhiều nhân viên gặp họ đều cung kính chào hỏi. Chuyện lần trước Đại tiểu thư và Sở Phàm ở trước sân toà nhà Quốc Cảnh tuyên bố tình cảm của hai người, sau đó còn hôn nhau thắm thiết đã được ngấm ngầm truyền rộng ra. Chỉ có điều nhân viên cũng không dám công khai bàn luận nhưng nhìn thấy đại tiểu thư và Sở Phàm đi cùng một chỗ trên mặt lại lộ ra vẻ tình tứ thì ai cũng hiểu. Đại tiểu thư và Sở Phàm cũng không che dấu. Hai người thậm chí còn sóng vai đi rất gần nhau, không ngại cố ý bày tỏ tình cảm của hai người mà ai cũng biết.

Vốn dĩ bây giờ đại tiểu thư vẫn đang lo lắng chuyện của công ty Quốc Cảnh nhưng sau khi cùng Sở Phàm đi ra khỏi văn phòng của ba mình thì sự âu lo trong lòng của nàng đã giảm hơn một nửa. Không biết tại sao nhưng khi nghe chính miệng Sở Phàm nói sẽ ra mặt giúp đỡ Quốc Cảnh, nguyện ý cùng nàng và ba nàng đỡ một phần gánh nặng thì trong lòng nàng lại có một cảm giác vui sướng, ánh mắt khi nhìn Sở Phàm cũng lộ ra một vẻ nhu tình ái ý.

Không biết tại sao nhưng khi nàng nghe Sở Phàm nói sẽ giúp đỡ Quốc Cảnh thì niềm tin trong lòng của đại tiểu thư lại tăng lên rất nhiều. Nàng tin rằng Sở Phàm chắc chắn sẽ đưa Tập đoàn Quốc Cảnh vượt qua khỏi tình cảnh khó khăn trước mắt. Nàng cũng không biết tại sao mình lại tín nhiệm Sở Phàm như vậy. Dường như có một sức mạnh nào đó khiến nàng tin tưởng hắn. Chẳng lẽ đây chính là tình yêu hay sao?

Hai người đi ra khỏi Tập đoàn Quốc Cảnh rồi, khi lên xe đại tiểu thư nhịn không được hỏi:

- A Sở, anh còn không nói rõ ràng mọi chuyện. Ở trước mặt em mà còn muốn thừa nước đục thả câu là không xong đâu.

Sở Phàm cười khổ một tiếng, nhìn thấy đại tiểu thư lộ ra vẻ không muốn buông tha thì tỏ ra ngạc nhiên hỏi:

- Em bảo anh nói rõ ràng gì cơ?

- Anh còn giả vờ nữa à?

Đại tiểu thư Kỷ Tiêm Tiêm đưa bàn tay ngọc ngà véo lưng Sở Phàm, trừng mắt nói:

- Chính là chuyện mà anh nói ở bên trong văn phòng của ba. Nói mau, tiền từ đâu mà anh có?

- À, hoá ra là việc này. Em đừng có véo anh nữa được không? Như vậy rất là nhột. Nếu em mà không buông tay thì anh đành phải phản công đó.

Sở Phàm uy hiếp nói.

- Không được, trong ba điều chúng ta đã ước định thì có một điều là chỉ có em được chạm vào anh chứ anh không được chạm vào em, hi hi.

Khuôn mặt xinh đẹp của đại tiểu thư hiện lên một nụ cười, trông giống như nàng tiên trong bức tranh, xinh tươi vô ngần.

- Thật không? Hãy xem Long Trảo Thủ của anh này.

Sở Phàm nói xong đưa tay phản công lại đại tiểu thư. Đại tiểu thư bị chạm vào bộ vị mẫn cảm thì nhảy dựng lên, cười lớn nói:

- Đừng làm thế mà, hi hi. Anh mau buông tay ra, hi hi. Em đầu hàng, em đầu hàng...

Một lúc sau khi hai người đùa giỡn, đại tiểu thư đã nằm trong lồng ngực của Sở Phàm. Khuôn mặt ngọc hơi ửng đỏ, hiện lên một vẻ quyến rũ diễm lệ, càng làm tăng thêm sự thành thục của cô. Ôm mỹ nhân vào trong lòng, Sở Phàm cảm thấy vô cùng ấm áp, ở gần bên cạnh đại tiểu thư như thế này, hắn giống như quên đi mọi mệt mỏi chán chường. Những lúc mà đại tiểu thư ở nhà yên lặng đợi hắn trở về, mọi ngôn ngữ tình yêu khi đó cũng trở nên dư thừa.

- A Sở, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em.

Đại tiểu thư khẽ nói.

Bàn tay Sở Phàm khẽ vuốt đôi má mềm mại của đại tiểu thư, dịu dàng nói:

- Chẳng lẽ em đã quên thân phận của anh rồi à?

- Thân phận của anh? Không, cả đời này em cũng không thể quên.

Đại tiểu thư nói.

- Em cũng biết mười tám năm trước công ty của ba anh là một trong những tập đoàn hàng đầu. Ba anh một tay sáng lập nên Tập đoàn Sở Thị huy hoàng. Cho đến khi bị tên tiểu nhân Lam Chính Quốc đoạt lấy, ba trước khi chết đã để lại cho anh một số tài sản lớn.

Sở Phàm trầm ngâm nói.

- À, hoá ra là như vậy.

Đại tiểu thư rời khỏi vòng tay của Sở Phàm, nhìn vào đôi mắt của hắn rồi nói:

- A Sở, số tài sản này là do ba anh để lại cho anh. Anh làm sao có thể dùng nó để trợ giúp cho Quốc Cảnh? Không được đâu.

Sở Phàm khẽ mỉm cười, nắm lấy bàn tay của đại tiểu thư, khẽ vuốt ve nói:

- Bây giờ là thời điểm nào mà em còn khách khí chứ? Hay là em xem anh là người ngoài? Nói thật đi.

- Em, em không phải có ý như vậy. Chỉ là tài sản ba anh để lại cho anh mà anh lại dùng để hỗ trợ cho Quốc Cảnh thì trong lòng em cảm thấy có hơi áy náy.

Đại tiểu thư vội trả lời.

- Đồ ngốc. Chẳng lẽ anh trơ mắt nhìn thấy tập đoàn Quốc Cảnh gặp khó khăn mà không trợ giúp à? Anh mà làm như vậy thì làm sao xứng là con rể của nhà em chứ?

Sở Phàm khẽ bóp bóp mũi của đại tiểu thư, cười nói.

Đôi mắt xinh đẹp của đại tiểu thư bỗng ứa ra vài giọt nước mắt. Bây giờ nàng rất vui sướng, trong lòng vô cùng kích động. Nàng lườm Sở Phàm một cái, tức giận nói:

- Đừng đắc ý. Ai nói anh sẽ là con rể nhà này? Đúng là da mặt dày!

- Đại tiểu thư, lúc nãy ở trong văn phòng, chú Kỷ nói không biết phải cảm ơn anh như thế nào. Lúc đó anh đã muốn nói: Chú Kỷ, nếu chú muốn cảm ơn cháu thì hãy đem con gái lớn của chú gả cho cháu.

Sở Phàm nghiêm túc nói.

Đại tiểu thư cúi đầu xuống, khuôn mặt mỹ lệ hơi ửng đỏ, nhưng trong ánh mắt nàng lại lộ nên vẻ vui sướng. Lời nói của Sở Phàm khiến cho nàng phải e thẹn như mọi cô gái khác. Nàng khẽ cắn môi, từ từ ngẩng đầu, vui sướng nhìn về phía Sở Phàm, nhẹ giọng hỏi:

- A Sở, anh, anh thật sự cân nhắc muốn sống cả đời với em sao?

Sở Phàm dùng ánh mắt thâm tình nhìn đại tiểu thư, thu dung mạo mỹ lệ của cô vào trong lòng, nghiêm túc nói:

- Không phải cân nhắc mà anh sẽ sống với em cả đời. Một ngày nào đó khi anh cảm thấy mình có đủ tư cách để cưới em thì anh sẽ mang kiệu hoa đến để rước em về nhà.

- A Sở, em không hề tị hiềm anh. Vậy tại sao anh lại nói đến lúc mình có đủ tư cách mới, mới...

Thanh âm của đại tiểu thư càng lúc càng nhỏ, đến đoạn cuối tựa hồ như không nghe thấy nữa.

- Anh biết em không cần nhưng anh muốn cho toàn bộ thế giới này biết, người đàn ông của Kỷ Tiêm Tiêm phải là một người đàn ông khiến cho cô ấy phải kiêu hãnh. Anh muốn em và anh phải ở trên đỉnh núi để ngắm cảnh. Anh muốn cho em thấy anh sẽ tự tay gây dựng nên giang sơn.

- A Sở...

Đại tiểu thư cảm thấy trong người nóng lên, không biết phải nói gì nữa nàng đành ôm cổ Sở Phàm, dựa vào bờ vai của hắn.

Chỉ có điều chỗ hai người đang ngồi khá hẹp cho nên cũng không được tự nhiên lắm, Sở Phàm nếu đã không làm thì thôi, nhưng đã làm thì phải làm đến cùng. Hắn nhấc đại tiểu thư lên, đặt nàng lên đùi mình. Đại tiểu thư còn chưa kịp kêu lên thì Sở Phàm đã cúi xuống hôn lên cặp môi anh đào. Đại tiểu thư kêu lên một tiếng. Sau đó nàng từ từ bình tĩnh lại, hai bàn tay ôm lấy cổ của Sở Phàm, đôi mắt khẽ nhắm lại, sau đó cùng với Sở Phàm cuồng nhiệt hôn nhau.

Ôm thân thể mềm mại của đại tiểu thư vào trong lòng, Sở Phàm cảm thấy một cảm giác kích động. Hắn dịu dàng quấn lấy đầu lưỡi của đại tiểu thư, hai bàn tay đang ôm lấy đại tiểu thư khẽ vuốt ve. Sau đó hắn dùng bàn tay phải xoa nhẹ vòng eo của đại tiểu thư, âu yếm nàng, cảm nhận được thân thể mềm mại đầy đặn co dãn tràn đầy xúc cảm của đại tiểu thư. Bây giờ hắn chỉ muốn cứ mãi mãi hôn đại tiểu thư không ngừng như vậy.

Đại tiểu thư cảm thấy vô cùng vui sướng kích động. Nàng bỗng cảm thấy người mình nóng lên, hai tay ôm chặt vào cổ Sở Phàm. Nàng cố gắng đem bộ ngực của mình ép sát vào ngực Sở Phàm, bởi vì nàng muốn cảm nhận được nhịp tim của Sở Phàm. Nàng muốn dùng thân thể mình để cảm nhận được sự ấm áp trên người của Sở Phàm, nàng thích cảm giác dựa vào thân hình rắn chắc của hắn. Nàng cảm thấy thân thể của Sở Phàm thật ấm áp, vừa rắn chắc lại vừa đầy tự tin. Ở trong lòng Sở Phàm nàng không muốn suy nghĩ bất kỳ thứ gì nữa, cho nên nàng muốn mãi mãi mình ngồi trong lòng hắn. Như vậy đã là rất hạnh phúc ngọt ngào lắm rồi. Đối với nàng, hạnh phúc đơn giản chỉ là như vậy thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.