Lúc Sở Phàm rời khỏi biệt thự của Lâm Mộng Kỳ thì đã là giữa trưa. Tâm
trạng của cô đã tốt hơn nhiều so với lúc trước nhưng trong lòng vẫn còn
rất rối loạn. Cô cần yên tĩnh một thời gian, đồng ý với Sở Phàm khi nào
cô nghĩ thông suốt mọi việc thì sẽ đi tìm hắn. Sở Phàm nhìn thấy sự kiên quyết của Lâm Mộng Kỳ thì cũng chỉ còn cách rời khỏi biệt thự. Trước
khi đi hắn dặn dò cô là nếu có chuyện gì thì dù sao cũng nên nói với hắn một tiếng. Cô gật đầu, nói với Sở Phàm là hắn không cần lo lắng, bây
giờ cô đã tốt hơn lúc trước rât nhiều, cô bảo hắn cứ yên tâm mà đi đi.
Sở Phàm đầu tiên đi lấy xe của mình sau đó chạy về biệt thự Lam Hải.
Hôm qua chỉ vì Lam Tuyết mà hắn đau lòng đến nỗi uống rượu say khướt, rồi
lại trút bỏ tất cả lên người Lâm Mộng Kỳ. Điều này thật là không công
bằng với Lâm Mộng Kỳ. Thật là có lỗi với cô ấy!
Nghĩ đến cảnh
tượng tối hôm qua mình quan hệ với Lâm Mộng Kỳ thì hắn cảm thấy cô thật
đáng thương. Hắn thầm nghĩ, “Tối hôm qua Lâm Mộng Kỳ chắc hẳn rất đau
lòng và phẫn uất. Cho dù thế nào thì nhất quyết từ nay về sau cũng không được để cho cô ấy đau lòng thêm một lần nào nữa, mình sẽ che chở thật
tốt cho cô ấy”.
Thế nhưng thái độ của Lâm Mộng Kỳ khiến cho hắn
không thể nào hiểu nổi. Chỉ có điều, điều này cũng khó mà trách được,
một cô gái mà gặp chuyện như vậy thì ai chẳng đau khổ. Cô ấy cần có thời gian để vượt qua chuyện này.
“Mình sẽ dành một khoảng thời gian
để cho cô ấy yên tĩnh” Sở Phàm thầm nghĩ, nghĩ thêm một chút nữa trong
đầu hắn bỗng hiện lên hình ảnh của Lam Tuyết. Chỉ có điều bây giờ hắn
không cảm thấy tức giận hay đau lòng nữa mà đã bình tĩnh trở lại. Liệu
có phải vì đã trải qua đêm phóng túng tối hôm qua mà tất cả đã phai
nhạt? Hay là sự đau lòng đã chết?
Lam Tuyết chính là con gái của
Lam Chính Quốc. Điều nãy mãi mãi không thể thay đổi. Nhưng cho dù Lam
Tuyết có là con gái của Lam Chính Quốc cũng vậy, hắn sẽ mãi mãi không
thay đổi quyết định của mình, không thể dễ dàng mà buông tha cho Lam
Chính Quốc, trong lòng hắn thầm thề nhất định phải bắt Lam Chính Quốc
phải trả giá.
Bây giờ hắn mới biết tại sao những ngày gần đây
mình và Lam Tuyết bỗng tồn tại một khoảng cách vô hình nào đó. Hoá ra
nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì những lúc đó suy nghĩ của hai người
càng lúc càng rời xa nhau, vì vậy không khỏi xuất hiện một bức tường
ngăn cách. Sự thật này không thể nào trốn tránh được, tuy rằng Sở Phàm
không muốn như vậy.
Hắn không thể tìm được cách nào vẹn cả đôi
đường. Hắn chắc chắn không thể bắt tay giảng hoà với Lam Chính Quốc. Khi đó Lam Tuyết sẽ rất đau khổ, nếu đã như vậy tại sao không một đao cắt
đứt mối quan hệ giữa hai người? Như vậy cả hai sẽ không phải chịu những
gánh nặng và những băn khoăn trong lòng.
“Những thứ tốt đẹp này
không thể duy trì được nữa. Những kỷ niệm tươi đẹp với Lam Tuyết không
thể giữ mãi ở trong lòng thêm, được làm bạn với cô ấy một thời gian như
thế đã quá đủ rồi, sau này quan hệ giữa mình và cô ấy từ nay về sau thế
nào sẽ do trời định.” Sở Phàm nghĩ đến đây liền đạp mạnh ga, tăng tốc độ xe.
Sở Phàm về biệt thự Lam Hải đúng lúc đại tiểu thư đang chuẩn bị đi ra ngoài. Thấy Sở Phàm trở về thì nàng vui mừng nói:
- A Sở, anh đã về rồi. Em có việc đang muốn tìm anh, anh có bận không? Nếu không bận thì đến công ty với em đi.
- Không bận, công ty xảy ra chuyện gì vậy?
Sở Phàm quan tâm hỏi.
- Anh cứ lên xe trước đi, lên xe rồi nói chuyện sau.
- Ừ.
Sở Phàm nói xong liền lên xe với đại tiểu thư.
- Công ty đã xảy ra chuyện.
Đại tiểu thư nặng nề nói.
- Ba ngày nay những vấn đề mà công ty gặp phải cho thấy công ty có rất
nhiều tài liệu mật bị tiết lộ ra ngoài, bị các đối thủ cạnh tranh biết
được. Bây giờ công ty giống như đang nằm trên chảo lửa, tất cả mọi rủi
ro bỗng chốc kéo đến. Vốn dĩ giá trị cố phiếu đã dần dần khôi phục lại
thế mà hôm nay lại rớt giá thảm hại, giảm xuống hơn ba mươi phần trăm,
công ty không thể không mở một cuộc họp.
- Cái gì? Giá trị cổ phiếu hôm nay giảm đến hơn ba mươi phần trăm?
Sở Phàm hít vào một hơi. Hắn biết đối với Quốc Cảnh việc giá trị cổ phiếu
giảm tới hơn ba mươi phần trăm là có ý nghĩa gì. Hắn trầm giọng hỏi:
- Em nói tài liệu mật của công ty bị tiết lộ ra ngoài. Em có chứng cứ không?
- Hừ, nếu có chứng cớ thì đã tốt. E không có chứng cớ nhưng em đoán chắc
rằng chỉ có việc tài liệu mật của công ty bị tiết lộ ra ngoài thì mới
xảy ra chuyện như vậy thôi.
Đại tiểu thư chắc chắn nói.
- Em có nghi ngờ người nào tiết lộ không?
Sở Phàm nhíu mày hỏi.
- Không thể loại trừ bất cứ người nào. Cũng có thể các công ty khác dùng
thủ đoạn trộm cắp. Nhưng tại sao công ty không thể phát giác ra?
Đại tiểu thư nhíu mày nói.
- Tài liệu bị tiết lộ ra nhiều không? Hay là chỉ bị tiết lộ ra một phần?
Sở Phàm hỏi.
- Bây giờ cũng chỉ mới phỏng đoán không thể chắc chắn được. Nhưng dựa vào sự suy đoán của em thì tài liệu bị tiết lộ lần này không hề ít. Không
chỉ vậy đó còn là những văn kiện cực kỳ cơ mật.
Đại tiểu thư trầm ngâm nói.
- Bây giờ công ty định áp dụng biện pháp gì đây?
Sở Phàm hỏi.
- Công ty đã bố trí người sửa chữa tất cả các tài liệu. Khẩn cấp thông
báo tới các công ty phân phối lớn trên khắp cả nước. Tình hình đã được
khống chế. Chỉ là vết thương này trong một thời gian ngắn khó mà liền
lại được.
Đại tiểu thư khẽ than, trên khuôn mặt hiện ra vẻ sầu lo.
- Sao? Ý của em là gì? Quốc Cảnh sẽ gặp nguy hiểm à?
Sở Phàm sửng sốt hỏi.
- Cổ phiếu của công ty bị sụt giảm trên diện rộng, cổ đông đã bị thiệt
hại nghiêm trọng. Có thể nói khắp nơi trên cả nước không người nào dám
mua cổ phiếu của công ty nữa. Tài chính của công ty hiện đang thiếu hụt
nghiêm trọng mà không có tài chính thì không thể làm được chuyện gì cả.
Cổ phiếu hạ giá cũng khiến cho các ngân hàng thay đổi thái độ so với
trước kia, không chịu cho chúng ta vay. Tình thế trước mắt thật là vô
cùng khẩn cấp.
Đại tiểu thư nói.
Sở Phàm nhíu mày, theo
như lời đại tiểu thư nói thì chuyện xảy ra lần này của Tập đoàn Quốc
Cảnh chắc chắn phải có một tổ chức nào đó đứng đằng sau giở trò. Nhưng
rốt cuộc đó là tổ chức quỷ quái nào đây?
Sau khi lái xe đến toà bulding Quốc Cảnh, Đại tiểu thư dừng xe lại rồi cùng Sở Phàm đi vào bên trong công ty.
Đúng lúc họ đi vào thì chạm mặt Tần Khải cũng đang định đi ra ngoài. Tần
Khải không hề bối rối mà đưa ánh mắt bình thản nhìn hai người bọn họ,
thậm chí gã còn mỉm cười lễ phép nói:
- Kỷ tổng, cô đến rồi à?
Chủ tịch đang chờ cô trên đó! Chà, còn có Sở tiên sinh nữa à? Lâu ngày
rồi không gặp anh, anh vẫn khỏe chứ?
Thái độ của Tần Khải khiến
cho Sở Phàm cảm thấy hơi kinh ngạc, dường như Tần Khải có vẻ gì đó hơi
giả dối. Chỉ có điều Sở Phàm vẫn không biểu lộ ra ngoài mặt mà nói:
- Cảm ơn giám đốc Tần đã hỏi thăm. Tôi rất khoẻ. Giám đốc Tần có việc cần đi ra ngoài à?
- Ừ, công ty có việc nên tôi phải đi ra ngoài.
Tần Khải nói xong đưa ánh mắt nhìn về phía đại tiểu thư rồi nói:
- Tôi còn có việc, xin phép đi trước.
Sở Phàm nhìn Tần Khải đi ra khỏi công ty, trong lòng thầm cảm thấy có gì
đó lạ lùng nhưng lạ lùng như thế nào thì hắn không thể nói ra miệng
được.
- Anh đang suy nghĩ gì đấy?
Đại tiểu thư hỏi.
- Không nghĩ gì cả, chỉ có điều thái độ của Tần Khải khiến cho anh hơi cảm thấy lạ lùng thôi.
- Em cũng có cảm giác này, nói chung hắn dường như đã thay đổi, trở nên
ôn hoà hơn, đối với em cũng cung kính thêm vài phần. Trước kia hắn không như vậy.
Đại tiểu thư nói xong liền cùng Sở Phàm đi vào trong thang máy.
- Chứ không phải bởi vì lần trước bị đại tiểu thư em cự tuyệt trước mặt nhiều người như vậy nên hắn đã sáng mắt ra à? Ha ha!
Sở Phàm đùa một câu mong muốn có thể làm bớt sự lo âu đang hiện ra trên mặt của đại tiểu thư.
Đại tiểu thư nghe vậy cũng khẽ cười.
Sau khi thang máy dừng ở lầu tám, hai người ghé vào phòng của Kỷ Thiên Vũ
khẽ gõ cửa. Khi cánh cửa được mở ra hai người nhìn thấy Kỷ Thiên Vũ đang làm việc ở một cái bàn đặt một đống lớn tài liệu trên đó.
Kỷ Thiên Vũ nhìn thấy hai người đi vào thì gật đầu, khẽ cười cười nói:
- Hai đứa mau đến đây. Có hai đứa đến thì ta có thể nhàn hạ được một lát
rồi. Ha ha, đống văn kiện kinh khủng này khiến cho ta thật đau đầu.
Kỷ Thiên Vũ vẫn trò chuyện rất vui vẻ, trước tình thế nguy hiểm của Quốc
Cảnh, ông vẫn không hề tỏ ra lo lắng chán nản mà vẫn rất bình tĩnh tự
tin.
Làm một người lãnh đạo, khi công ty gặp chuyện không được tỏ ra bối rối. Nếu như lãnh đạo mà bối rối thì sẽ ảnh hưởng đến những
người trong công ty, khiến cho bọn họ mất tự tin để vượt qua khó khăn.
Ngược lại, nếu người lãnh đạo không tỏ ra mình đang bối rối, bình tĩnh
tự tin thì chắc chắn sẽ khiến những người xung quanh cũng bình tĩnh tự
tin theo. Trên dưới một lòng thì bất kể khó khăn gì cũng có thể vượt qua một cách dễ dàng.
- Ba, con đã phân tích cẩn thận. Tài liệu
trong công ty của chúng ta chắc chắn là đã bị tiết lộ ra ngoài. Con nghi ngờ trong công ty chúng ta có gian tế!
Đại tiểu thư chắc chắn nói.
- Chuyện này nếu như không có bằng chứng rõ ràng thì không được ăn nói
lung tung. Lời này của con không được truyền ra ngoài. Nếu không sẽ làm
cho sự đoàn kết của công ty bị rạn nứt, lòng người sẽ loạn. Chuyện cần
thiết nhất trước mắt chính là phải kiếm được tài chính, ổn định thị
trường chứng khoán.
Kỷ Thiên Vũ trầm giọng nói.
- Nhưng
nếu quả thực tài liệu bị tiết lộ thì sao? Nếu như không tìm ra được
nguyên nhân tài liệu bị tiết lộ thì chúng ta không thể nào thay đổi được tình trạng của công ty hiện nay. Công ty sẽ càng ngày càng suy sụp.
Đại tiểu thư nôn nóng nói.
- Công ty đã sai người đi điều tra việc này, nguyên nhân sẽ nhanh chóng
được tìm ra. Mấy ngày gần đây tổng cộng công ty đã thua lỗ tới gần trăm
tỷ bạc. Đây mới là tổn thất trí mạng. Việc cần thiết trước mắt là phải
huy động được nguồn tài chính. Trước mắt không thể trông cậy vào ngân
hàng, chỉ còn...
Kỷ Thiên Vũ nói tới đây liền đưa ánh mắt nhìn về phía Sở Phàm rồi nói tiếp:
- Chỉ còn trông cậy vào việc buôn bán cho được biệt thự thôi.
- Cho nên chú Kỷ hôm nay gọi cháu tới đây là muốn cháu phụ trách việc tiêu thụ biệt thự phải không?
Sở Phàm hỏi.
- Đúng thế.
Kỷ Thiên Vũ không ngờ Sở Phàm lại đoán được ý nghĩ trong lòng của mình. Ông nói tiếp:
- Lần trước Tiểu Sở cháu phụ trách việc tiêu thụ biệt thự Lam Cảnh đã
khiến cho chú rất tin phục. Cho nên lần này chú muốn cháu làm tổng giám
đốc của bộ phận tiêu thụ, phụ trách tất cả việc tiêu thụ biệt thự của
Tập đoàn Quốc Cảnh. Hy vọng lần này cháu có thể đứng ra giúp chú!
- Chú Kỷ, lần này Quốc Cảnh gặp nạn cháu nhất định sẽ không đứng ngoài
cuộc. Nếu chú cần giúp gì cháu sẽ tận lực làm cho chú. Nhưng cháu vẫn
thấy đại tiểu thư nói có lý, ở đời có người này người nọ. Cháu nghĩ phải tìm ra nguyên nhân của những chuyện gần đây, sau đó chúng ta mới tuỳ
bệnh mà hốt thuốc, hành động ít mà thu được hiệu quả lớn. Nếu không lần
này chúng ta vượt qua thì lần sau sẽ xuất hiện vẫn đề khác, cứ như thế
tiếp diễn thì liệu Quốc Cảnh có thể chống chịu được bao nhiêu lần chứ?
Sở Phàm từ từ nói.
- Nhưng điều quan trọng nhất trước mắt chính là tài chính. Chú cần gấp
một khoản để ổn định thị trường chứng khoán. Nếu như không ổn định được, cổ phiếu tiếp tục rớt giá thì Quốc Cảnh không thể còn cách nào xoay
chuyển được tình thế nữa.
Kỷ Thiên Vũ không kìm được khẽ than nhẹ.
- Chú Kỷ, tài chính không thành vấn đề. Cháu có thể giúp cho Quốc Cảnh về mặt này. Cháu cũng sẽ giúp chú điều tra ra nguyên nhân của vấn đề mà
Quốc Cảnh gặp phải hôm nay.
Sở Phàm âm trầm nói từng chữ từng chữ một.
Sở Phàm vừa dứt lời, cả Kỷ Thiên Vũ và đại tiểu thư đều cảm thấy sửng sốt.