Lam Chính Quốc đích thân mời Tần Khải đến biệt thự của mình thành tâm
chiêu hiền đãi sĩ, chân thật đỗi đãi, khuyên bảo gã. Song kiếm hợp bích
cuối cùng đã khiến Tần Khải động tâm, quyết tâm phản lại Tập đoàn Quốc
Cảnh, đến nương tựa Tập đoàn Lam Thị. Hơn nữa, lại còn chịu trách nhiệm
đánh cắp tài liệu cơ mật của Tập đoàn Quốc Cảnh để cung cấp cho Tập đoàn Lam Thị nữa. Một chiêu này của Lam Chính Quốc có thể nói là đã bóp
nghẹt vào cổ họng của Tập đoàn Quốc Cảnh rồi.
Theo như lời nói
của Lam Chính Quốc thì ông ta đã chú ý đến Tần Khải từ lâu. Ông ta sớm
đã có ý đồ chiêu dụ Tần Khải đến công ty mình, nhưng vẫn không tìm được
cơ hội thích hợp. Mãi cho đến khi Tần Khải thổ lộ tình cảm với đại tiểu
thư bị thất bại thì ông ta cho rằng cơ hội đã tới, mới ra tay. Sau đó
ông ta âm thầm phái người quan sát kỹ càng nhất cử nhất động của Tần
Khải, đến khi biết được Tần Khải sau khi thổ lộ tình cảm bị thất bại thì sa sút tinh thần đến nỗi mỗi buổi tối đều lui tới các quán bar thì lúc
đó Lam Chính Quốc mới vui mừng nở nụ cười. Biểu hiện sa sút về mặt tinh
thần của Tần Khải như vậy đúng là thời cơ mà ông ta hằng chờ đợi. Bởi vì chỉ cần lúc này ông ta ra mặt hẹn gặp Tần Khải thì trong lòng gã sẽ cảm thấy ấm áp. Khen ngợi, trọng dụng, dụ dỗ như thế thì gã nhất định sẽ
phản lại Tập đoàn Quốc Cảnh và dốc hết sức cho Tập đoàn Lam Thị.
Sự thật là cuối cùng Lam Chính Quốc đã thành công. Dù sao trên đời này
cũng chẳng có mấy người có thể cưỡng lại được điều kiện hấp dẫn của Lam
Chính Quốc. Lương một năm mười triệu , lại được hưởng một phần mười cổ
phần của Tập đoàn Lam Thị. Quan trọng nhất là, sau khi đánh đổ Tập đoàn
Quốc Cảnh thì gã sẽ trở thành tân chủ tịch của Quốc Cảnh.
Đối với điều kiện mê người đó, đương nhiên Tần Khải không thể cưỡng lại được.
Huống hồ sau khi gã tỏ tình bị đại tiểu thư cự tuyệt thì vẫn có một tâm
trạng muốn trả thù đại tiểu thư, thậm chí là trả thù toàn bộ Tập đoàn
Quốc Cảnh. Cho nên điều kiện mà Lam Chính Quốc đưa ra thật ăn khớp với
tâm trạng đó, và ngay lập tức gã gật đầu đáp ứng.
- Chủ tịch,
trước mắt tôi đang quản lý hạng mục hợp tác giữa Tập đoàn Quốc Cảnh và
Tập đoàn Sắt thép Kiến An. Chỉ cần tôi hơi tiết lộ một số chi tiết trong đó thì chủ tịch có thể áp dụng một số thủ đoạn. Bên trong tôi lại khẽ
động tay động chân, thì hạng mục này sẽ không thể tiến hành. Tập đoàn
Quốc Cảnh sẽ ngay lập tức thua lỗ cả trăm triệu. Dĩ nhiên đây chỉ là
bước đầu tiên. Những hạng mục khác ở khu vực Hoa Bắc của Tập đoàn Quốc
Cảnh cũng sẽ từ từ mà lỗ vốn vì các nguyên nhân khách quan. Còn nguyên
nhân khách quan gì thì tôi không nói chủ tịch trong lòng chắc cũng biết
rồi chứ?
Sự lạnh lẽo trong mắt của Tần Khải ngày càng dày lên, gã cười lạnh nói với Lam Chính Quốc.
Lam Chính Quốc nghe vậy thì suy nghĩ một chút rồi cười ha hả, nói:
- Tiểu Tần, quan điểm của tôi cũng là như vậy. Tôi quả nhiên không nhìn lầm cậu.
- Sau này còn cần chủ tịch cất nhắc nhiều hơn.
Tần Khải nói.
- Ha ha, yên tâm đi. Cậu cứ làm cho tốt. Tôi tin tưởng là sau này cậu sẽ đạt được thành tựu rất lớn.
Lam Chính Quốc cười xong lại nói chuyện thêm với Tần Khải nửa giờ nữa. Đến lúc này Tần Khải mới đứng dậy từ biệt.
- Từ ngày mai mong cậu sẽ dốc sức cho Tập đoàn Lam Thị. Dĩ nhiên, thân
phận của cậu vẫn như cũ là một Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Cảnh.
Việc Tập đoàn Lam Thị có thể đánh đổ được Tập đoàn Quốc Cảnh là trông
cậy cả vào cậu đó.
Lam Chính Quốc đứng dậy tiễn Tần Khải đi xuống dưới lầu.
- Chủ tịch yên tâm đi. Tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài đâu.
Tần Khải kiên quyết nói.
Khi hai người đi xuống dưới lầu thì bỗng có một chiếc xe con chạy tới trước cửa biệt thự. Quản gia Vương của biệt thự Hương Giang liền mang ô che
mưa đi tới trước cửa xe. Một cô gái mặc áo khoác đen chui vào dưới ô mà
quản gia Vương đang cầm, đi vào trong biệt thự.
Khuôn mặt xinh
đẹp như ngọc của cô gái này hơi ửng hồng, một đôi mắt trong như làn nước mùa thu, trong đó mơ hồ có một sự u buồn. Từ trên thân thể cô toát ra
khí chất như một đoá u lan trong cốc vắng. Cô chính là con gái của Lam
Chính Quốc, Lam Tuyết.
Lam Chính Quốc nhìn thấy Lam Tuyết thì trên mặt có vẻ vui mừng, nở nụ cười hiền lành rồi nói:
- Tuyết nhi, con đã về rồi. Mưa lớn như vậy ba còn tưởng con không về.
Tần Khải nhìn thấy Lam Tuyết thì hơi ngẩn ra. Rõ ràng vẻ u buồn không giống người bình thường của Lam Tuyết khiến cho gã hơi kinh ngạc. Chỉ có điều Tần Khải cũng đã gặp qua nhiều người con gái đẹp, cho nên gã nhanh
chóng lấy lại được sự bình tĩnh.
Lúc này Lam Tuyết cũng đã chú ý tới Tần Khải, trên mặt có hơi sửng sốt.
Lam Chính Quốc cười ha hả giới thiệu:
- Tiểu Tần, đây là con gái của tôi, Lam Tuyết. Tuyết nhi, vị tiên sinh
này là Tần Khải, đang đảm nhiệm chức Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc
Cảnh, là một tài năng trẻ đầy hứa hẹn.
Lam Tuyết nghe vậy thì lại sửng sốt. Cô thầm nghĩ, “Tại sao ba mình lại gọi Tổng giám đốc của tập
đoàn Quốc Cảnh đến nhà?” Chỉ có điều vì lễ độ cô vẫn mỉm cười nói:
- Chào Tần tiên sinh.
- Chào Lam tiểu thư, rất vui được gặp cô.
Tần Khải mỉm cười nói.
Lam Tuyết nghe vậy thì cười cười, sau đó nói:
- Tôi có việc bận phải vội đi.
Cô nói xong liền đi vào bên trong phòng khách.
Tần Khải nhịn không được nhìn theo hình bóng của Lam Tuyết. Sau đó gã quay về phía Lam Chính Quốc cười nói:
- Chủ tịch, tôi xin từ biệt.
- Được, tôi cũng không tiễn xa. Tiểu Võ, anh tiễn Tiểu Tần một đoạn nhé.
Lam Chính Quốc nói.
Sau đó Lam Chính Quốc đi về phòng khách ngồi xuống bên cạnh Lam Tuyết cười nói:
- Tiểu Tuyết, con có thể trở về ba thật là rất vui mừng.
- À, đúng rồi. Ba cũng biết tên Tần Khải kia là Tổng giám đốc Tập đoàn Quốc Cảnh à? Tại sao lại mời hắn đến đây?
Lam Tuyết không nhịn được hỏi.
- Tiểu Tần ư, ha ha, từ hôm nay trở đi hắn không còn là người của Tập
đoàn Quốc Cảnh nữa mà sẽ là người của Tập đoàn Lam Thị chúng ta. Hắn sẽ
làm việc cho ba. Hắn chính là một quân cờ quan trọng để ba đối phó với
Tập đoàn Quốc Cảnh.
Lam Chính Quốc không dấu được sự kích động, cao hứng nói.
Lam Tuyết nghe vậy thì sửng sốt, nhịn không được nói:
- Ba, ý ba muốn nói là đưa hắn tới Tập đoàn Lam thị?
- Đúng, chỉ có điều thân phận trước mắt của hắn vẫn là Tổng giám đốc của
Tập đoàn Quốc Cảnh. Mục đích của ba chính là để hắn cung cấp những sách
luợc cơ mật từ bên trong Tập đoàn Quốc Cảnh.
Ánh mắt của Lam Chính Quốc lấp lánh tinh quang, chậm rãi nói.
- Nhưng ba, ba không biết làm như vậy rất..... rất không tốt không? Thủ đoạn này thật không quang minh chính đại.
Lam Tuyết kinh ngạc hỏi.
- Quang minh chính đại? Hừ, thương trường thì có cái gì gọi là quang minh chính đại? Cái mà thương trường coi trọng chính là kết quả thắng lợi
sau cùng. Chỉ cần thắng lợi thì cho dù áp dụng bất kỳ thủ đoạn nào cũng
được.
Lam Chính Quốc hừ một tiếng rồi nói.
- Nhưng cũng
không nên dùng thủ đoạn rất ti tiện như thế để giành thắng lợi. Chẳng lẽ ba không thể cạnh tranh công bằng cùng với các công ty khác được hay
sao?
Lam Tuyết hơi kích động nói.
- Tiểu Tuyết, trên thế giới này căn bản là không tồn tại cái thứ gọi là công bằng, chỉ có thắng lợi hoặc thất bại mà thôi.
Lam Chính Quốc lớn tiếng nói.
Lam Tuyết nghe vậy thì có hơi sửng sốt. Một lúc sau mới yếu ớt nói:
- Ba, ba còn nhớ lúc con mới bắt làm quản lý tài chính ở tổng bộ công ty
không? Lúc đó con chỉ làm có ba tháng thì không làm nổi nữa. Tại vì sao
ba biết không? Bởi vì con phát hiện ra trong công ty có rất nhiều chuyện đen tối. Lúc đó con thấy rất ghê rợn. Con đã từng phản ánh với ba nhưng ba lại không cho là đúng. Cuối cùng con cảm thấy con không thể làm nữa, bởi vì con sợ nếu làm tiếp thì sẽ huỷ hoại hết tất cả ấn tượng tốt đẹp
về ba trong lòng con.
Lam Chính Quốc nghe vậy thì sửng sốt, ánh mắt nhìn Lam Tuyết đầy vẻ phức tạp.