Một lúc sau, Lam Chính Quốc mới chậm rãi nói:
- Đây chính là nguyên nhân khiến con không chịu ở lại tổng bộ công ty phải không?
- Không sai, bởi vì con không quen với những mưu đồ đen tối ở đó, mà ba
thân là nhân vật đứng đầu công ty lại nhắm mắt làm ngơ đối với sự việc
này, nhiều năm qua đều dùng thủ đoạn đó cạnh tranh đối phó với các công
ty xí nghiệp khác. Ba bảo con làm sao có thể ở công ty của ba làm việc
được? Còn mong con kế thừa sự nghiệp của ba. Việc này làm sao có thể?
Giọng nói của Lam Tuyết ngày càng trở nên kích động.
- Tiểu Tuyết, con, con là đang nói ba dùng thủ đoạn đê tiện phải không?
Trên thương trường liệu có một công ty nào dựa vào lương tâm mà gây dựng sự nghiệp? Xã hội này chính là như vậy, thắng chính là làm vua.
Lam Chính Quốc tức giận nói.
- Nhưng chúng ta làm những việc mà cả lương tâm cũng cảm thấy có lỗi. Làm kinh doanh đâu nhất thiết phải như vậy. Con không tin một doanh nghiệp
bất chính có khả năng tồn tại được trong một thời gian dài.
Lam Tuyết không chịu tỏ ra kém thế, tiếp tục tranh luận.
- Tiểu Tuyết!
Lam Chính Quốc nổi giận gầm lên một tiếng, vẻ mặt trở nên xanh mét, rõ ràng là đang vô cùng tức giận.
Lam Tuyết nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó lớn tiếng nói:
- Có lẽ tất cả những công ty kinh doanh đều đang tồn tại bằng những mưu đồ đen tối. Nhưng con cũng không thể chấp nhận được.
Lam Tuyết nói xong liền đứng dậy bỏ đi ra ngoài.
Lam Chính Quốc sửng sốt, quay người lại thì đã thấy Lam Tuyết chạy ra khỏi cửa, ngoài trời mưa to như trút nước.
- Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, con mau quay trở lại. Ngoài trời đang mưa đó, Tiểu Tuyết...
Lam Chính Quốc cũng chạy ra ngoài, nhưng Lam Tuyết đã lên xe chạy như bay.
Lam Chính Quốc nắm chặt hai tay, đờ đẫn đứng ở trong mưa, mặc kệ những hạt
mưa lơn như hạt đậu rơi xuống toàn thân. Ông ta cảm thấy kinh ngạc khi
nhìn theo hướng mà Lam Tuyết lái xe đi, trong mắt hiện ra một vẻ đau khổ phức tạp.
- Ông chủ, ông chủ, ông, ông làm sao vậy? Ông phải bảo trọng thân thể chứ?
Quản gia Vương sau khi nghe thấy tiếng động thì chạy ra, nhìn thấy Lam Chính Quốc đang đứng ở trong mưa thì vội vàng mang dù chạy đến bên cạnh của
Lam Chính Quốc.
- Aizzzzz, Tiểu Tuyết, con, con tại sao lại không thông hiểu như thề? Con khi nào mới hiểu ra mọi chuyện đây. Aizzzz!
Lam Chính Quốc thở dài sau đó lẩm bẩm nói.
- Ông chủ, tiểu thư cô ấy còn nhỏ tuổi. Sau vài năm nữa sẽ biết nỗi khổ tâm của ông.
Quản gia Vương vừa an ủi vừa nói:
- Ông chủ, bên ngoài mưa to gió lớn. Chúng ta nên đi vào thôi.
- Ông, ông mau cho người theo dõi Tiểu Tuyết cho tôi. Bên ngoài trời mưa, nó vừa rồi lại giận dỗi chạy đi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm
thế nào? Mau, mau sai người đi!
Lam Chính Quốc vội vàng nói.
- Vâng vâng, ông chủ cứ vào nhà trước đi đã. Tôi sẽ sắp xếp người đi làmngay.
Quản gia Vương vội vàng nói.
Lam Tuyết lái xe chạy băng băng trên đường. Trong lòng cô cảm thấy trống
rỗng, mơ hồ có một cảm giác đau đớn. Đôi mắt to đã tràn đầy nước mắt khẽ chớp chớp. Đã nhiều năm như vậy mà ba cô vẫn không hềthay đổi. Không có sự thật nào có thể cô cảm thấy khó chịu như chuyện này.
Cô vốn
nghĩ rằng những kháng nghị của mình trong những năm qua có thể khiến cho ba thay đổi một chút quan điểm mê hoặc ấy. Nhưng không, ba của cô không hề thay đổi, ngược lại ngày càng không có nhân tính. Lúc này cô bỗng
nhiên hiểu được mình nhỏ bé như thế nào. Cô cảm thấy ba cô ngoài miệng
tuy nói là yêu quý cô nhưng lại không hề tôn trọng cô một chút nào, cho
nên cô cảm thấy đau lòng và thương tâm mãi không thôi.
Đặc biệt,
ba cô còn vì việc này mà lớn tiếng mắng cô nữa. Cô cảm thấy ý kiến của
mình là đúng. Cô không muốn cuộc sống suốt ngày phải đấu đá nhau, lừa
gạt lẫn nhau, tranh đấu một cách đê tiện vô sỉ. Cho nên cô không muốn ở
cùng một chỗ với ba cô nữa. Cô hy vọng mình có thể sớm rời khỏi ông để
tránh khỏi bị cuốn vào trong vòng xoáy tranh đấu. Nhưng hành động của
cha cô lại ngày càng nghiêm trọng, không ngờ là mua chuộc cả một Tổng
giám đốc của Tập đoàn Quốc Cảnh, dùng một thủ đoạn đê tiện như vậy để
đối phó với Tập đoàn Quốc Cảnh. Đây là điều cô không thể chấp nhận được.
Đáng tiếc những lời kháng nghị của cô chẳng những không lay chuyển được ba
mình mà ngược lại còn bị ba cô mắng cho một trận. Cho nên cô mới một
thân một mình chạy đi.
Lái xe chạy ở trong cuồng phong bão táp,
Lam Tuyết đột nhiện nhận ra mình thật bất lực. ô cảm thấy mìn giống như
một chiếc thuyền con mỏng manh trong cơn mưa sa gió giật lắc lư không
ngừng. Phía trước là biển cả mênh mông không đường, không có thứ gì
nương tựa được. Một nỗi bi thương dâng lên trong lòng cô, không thể nào
kìm nén được, những giọt mắt theo hai má chảy xuống dưới, từng giọt mưa
lớn như những hạt đậu rơi xuống thân xe càng làm tăng thêm tâm tình thê
lương tĩnh mịch trong lòng cô.
Lúc này cô đột nhiên rất muốn tìm
một ai đó để tâm sự và trò chuyện. Lúc này cô đột nhiên cảm thấy mình
cần phải có một người ở bên cạnh. Nhưng ở trong đêm mưa mờ mịt này có
thể tìm ai đây?
Sở Phàm? Lam Tuyết nhanh chóng xoay chuyển đầu
óc, không nhịn được nhớ tới cái tên này. Nhưng cô cũng do dự, “Bên ngoài mưa to gió lớn, sấm chớp ầm ầm gọi hắn liệu hắn có tới không? Có nên
hay không nên quấy rầy hắn?” Lam Tuyết thầm nghĩ, nhưng cuối cùng cô cẫn nhấc di động gọi cho Sở Phàm.
Lúc ấy Sở Phàm đang ở trong biệt
thự Bạch Cảnh Sơn. Sau khi đánh cho Từ Lãng thành tàn phế, hắn đã mang
di thể của A Thiến trở về đây.
Giờ phút này, A Thiến đang nằm ở
trong linh cữu. Linh cữu để ở trong đại sảnh của biệt thự. Sở Phàm cùng
mấy người Ngô bá đều cảm thấy bi thương, trong lòng ai cũng cầu nguyện
cho A Thiến được yên nghỉ thật tốt.
Lúc này bỗng điện thoại của
Sở Phàm vang lên, nhìn vào màn hình hắn biết là Lam Tuyết gọi tới. Chần
chừ một lúc, hắn đi ra ngoài nghe điện thoại:
- Alo, Lam Tuyết à, có chuyện gì không? Cô tìm tôi có việc gì à?
Lam Tuyết nghe được giọng nói của Sở Phàm thì trong lòng cảm thấy một niềm
vui không rõ là lý do gì. Cô lập tức thấy được trong giọng nói của Sở
Phàm có một vẻ nặng nề đang kìm nén.
Cô hơi sửng sốt, nhịn không được hỏi:
- Sở Phàm, anh, anh không sao chứ?
- Tôi không sao, cô tìm tôi có việc gì thế?
Sở Phàm nói.
- Tôi, trong lòng tôi cảm thấy không vui. Anh có thể đến đây tiếp chuyện tôi không?
Lam Tuyết hỏi.
Sở Phàm hơi sửng sốt, nhìn linh cữu của A Thiến đang đặt ở trong phòng khách, im lặng một chút rồi nói:
- Được rồi, cô không sao chứ? Cô đang ở đâu?
- Tôi, tôi chờ anh ở quán bar Sway nhé. Anh có đến đó được không?
Lam Tuyết nói.
- Được, lát nữa gặp lại.
Sở Phàm nói xong liền tắt điện thoại, sau đó nói với Ngô bá hắn có việc phải đi ra ngoài.
Quán bar Sway.
Trong một chỗ ngồi vắng vẻ của quán bar, một cô
gái có khuôn mặt buồn buồn, trong tay cầm một chiếc ly thủy tinh màu
lam, đang chậm rãi uống một mình, chính là Lam Tuyết.
Cô ở quán
bar Sway đợi đã hơn mười phút. Ngọn đèn ở quán bar Sway kia khiến vẻ mặt buồn buồn của cô trở nên lộng lẫy mà lại thần bí khó lường, đã âm thầm
hấp dẫn ánh mắt của nhiều người đàn ông. Có một số người đang muốn rục
rịch đi tới gần. Dù sao một người đẹp lại đang ngồi một mình như thế
không khỏi khiến cho một số kẻ đến quán bar để săn gái đẹp chú ý đến.
Chỉ có điều lúc này một người thanh niên có khuôn mặt lạnh lùng trầm tĩnh
lại đang chậm rãi đi về phía Lam Tuyết. Lam Tuyết nhìn thấy người này
xong thì trên miệng nở nụ cười ấm áp tự nhiên. Bởi vì người mới tới này
chính là Sở Phàm.
- Anh tới rồi.
Lam Tuyết khẽ cười nói.
- Ừ.
Sở Phàm ngồi xuống sau đó nhìn vào đôi mắt của Lam Tuyết, hơi nhíu nhíu mày nói:
- Cô hình như bị ướt, gặp mưa à? Xem ra cô có đang có chuyện không vui,
trời thấy cô gái này không vui nên khiến cô phải gặp mưa.
Hơi sửng sốt, cô nhớ tới lúc mình cùng ba mình cãi nhau, cô hơi thở dài một tiếng:
- Buổi tối tôi với ba tôi có cãi nhau một chút. Tâm tình có chút không ổn nên muốn tìm một người để giải sầu.
- Vậy à? Vậy thì cô đã tìm đúng người rồi đấy. Tôi vừa rồi cũng có chuyện không vui, có thể nói là vô cùng buồn chán. Những người có tâm sự lại
gặp nhau rồi. Chỉ có điều cô không vui là do cãi nhau với ba cô. Tôi lại không vui là bởi vì tôi mới biết ba mẹ của tôi đã không còn sống trên
đời nữa...
Sở Phàm vốn cũng định kể chuyện A Thiến ra nhưng cuối cùng vẫn kìm được.
- Hả? Anh tìm được cha mẹ của anh rồi sao? Bọn họ làm sao mà qua đời?
Lam Tuyết nhịn không được kinh ngạc hỏi.
Nhắc tới cha mẹ mình sắc mặt của Sở Phàm trở nên âm trầm, trong mắt ánh lên vài tia hàn quang, lạnh lùng nói:
- Ba mẹ tôi bị kẻ gian bức tử rồi!
Lam Tuyết sửng sốt, nhịn không được hỏi:
- Tại, tại sao lại có thể như vậy? Là người nào làm?
- Nói ra thì thật là buồn. Ba ngày trước tôi mới biết tin tức của ba mẹ
mình, nhưng họ đã không còn sống trên đời, mất ngay từ khi tôi mới sinh
ra rồi. Bọn họ là bị kẻ gian bức tử. Nói ra thì có lẽ cô sẽ không tưởng
tượng được đâu. Kẻ gian bức tử ba mẹ tôi chính là Lam Chính Quốc, chủ
tịch của Tập đoàn Lam Thị. Sở Phàm lạnh lùng nói.
- Cái gì?
Lam Tuyết nhịn không được kêu lên một tiếng, trong nháy mắt, hô hấp của cô
dường như dừng lại, tim không ngừng đập thình thịch, thân thể mềm mại
khẽ run nhè nhẹ, trong đầu trở nên trống rỗng, giống như có tiếng sấm
"ong ong" chấn động bên tai. Lời nói của Sở Phàm không khác gì một quả
bom hạng nặng bùng nổ trong lòng cô. Cô cực kỳ khiếp sợ, rất lâu sau mới có thể điều hòa được hơi thở.
- Anh, anh nói là chủ tịch Tập đoàn Lam Thị, Lam Chính Quốc bức tử ba anh ư?
Lam Tuyết run giọng hỏi.
- Không sai, đây chính là do cấp dưới của ba tôi năm đó kể lại, còn đem gốc ngọn sự tình năm đó kể lại rành mạch cho tôi biết!
Trong lúc phẫn nộ Sở Phàm dường như không để ý tới phản ứng kỳ lạ của Lam Tuyết.
Trái tim Lam Tuyết đập "thình thịch", sắc mặt vốn hơi hồng nay đã trở thành
tái xanh, tay chân cũng bắt đầu cảm thấy lạnh giá, bàn tay cầm chiếc ly
thủy tinh màu xanh khẽ run rẩy, rượu từ trong ly khẽ chảy ra, rớt trên
mu bàn tay của cô.
Sở Phàm thấy vậy thì sửng sốt, nhìn thấy thân thể hơi run rẩy của Lam Tuyết, hắn nhịn không được hỏi:
- Lam Tuyết, cô có cảm thấy lạnh không?
Lam Tuyết cảm thấy tay chân lạnh như băng. Cô xoay người lại, đờ đẫn trả lời:
- Lạnh, tôi cảm thấy rất lạnh.
Giờ phút này cô chẳng những cảm thấy tay chân mình lạnh như mà ngay cả trái tim mình cũng muốn đóng băng luôn rồi. “Chính ba mình là hung thủ đã
bức tử cha mẹ của Sở Phàm ư? Tại sao lại có thể như vậy được? Tại sao
lại có thể như vậy? Sở Phàm có lầm không? Hay là ông trời trêu ghẹo
mình? Vì sao lại như thế này? Tại sao lại để cho mình gặp Sở Phàm? Vì
sao lại muốn mình phải chịu những đau khổ cùng áp lực này? Vì sao? Ba ơi là ba, ba không nên sinh ra con. Ba không nên sinh ra con. Thế này về
sau con làm sao dám đối mặt với Sở Phàm nữa đây? Làm sao có thể đối mặt
với tất cả mọi chuyện này được đây?”
Trong đầu Lam Tuyết đau
buồn, bi phẫn tưởng muốn chết đi, nước mắt không kìm được đã ứa ra. Bỗng cô cảm thấy đầu vai được một đôi tay ấm áp đặt lên, cô cảm thấy thân
thể của mình được ấm lại, phục hồi lại tinh thần. Hóa ra là Sở Phàm đã
cởi áo khoác của hắn ra khoác lên người cho cô. Cô hơi sửng sốt, nước
mắt cuối cùng nhịn không được rơi xuống, giống như những hạt trân châu.
Sở Phàm hơi ngạc nhiên. Hắn nhìn thấy Lam Tuyết rơi lệ thì nhất thời không biết phải làm sao, nhịn không được hỏi:
- Lam Tuyết, cô, cô làm sao vậy?
- Không, không có việc gì. Trong lòng tôi nghĩ đến một chuyện nên nhịn không được nên ứa nước mắt thôi.
Lam Tuyết nghẹn ngào nói.
- Cô có chuyện gì thì nói cho tôi biết. Cô không phải hôm nay tìm tôi để thổ lộ nỗi lòng sao?
Sở Phàm dịu dàng nói.
Nghe thấy giọng nói thân thiết của Sở Phàm, trong lòng Lam Tuyết càng cảm
thấy đau buồn khổ sở hơn. Cô vô cùng xúc động, nghĩ thầm: " Đúng vậy,
đêm nay tôi muốn tìm anh để tiếp chuyện. Nhưng ba tôi là hung thủ bức tử cha mẹ anh, như vậy tôi làm sao đối mặt với anh được? Làm sao mà tâm sự được đây? Tại sao tôi lại là con gái của Lam Chính Quốc cơ chứ. Tại sao tôi lại gặp anh? Chẳng lẽ những điều này đã định trước hết rồi sao?
Huhuhu….”
Sở Phàm nhìn thấy vẻ đau khổ bi thương của Lam Tuyết thì nhịn không được vươn tay ôm Lam Tuyết vào trong ngực, dịu dàng nói:
- Lam Tuyết, cô đừng khóc nữa, được không? Có chuyện gì cô cứ nói ra đi.
Mấy ngày nay tâm tình trong lòng tôi thật sự không tốt, cô khóc như vậy
lại càng khiến tôi khó mà chịu được.
“Nhưng không khóc thì tôi
còn có thể làm gì được? Vì cái gì mà phải như vậy? Vì cái gì mà ông trời chọc ghẹo tôi như thế này? Như vậy làm sao tôi có thể đối mặt với anh,
làm sao có thể đối mặt với ba tôi được đây?” Tình cảm bi thương trong
lòng Lam Tuyết càng lúc càng sâu sắc, nước mắt lại ứa ra nhiều hơn.
Sở Phàm cũng không biết phải an ủi Lam Tuyết như thế nào nữa. Chỉ có thể
để Lam Tuyết dựa vào vai mình, mặc kệ để cô trút hết nỗi đau thương
trong lòng. Hắn dĩ nhiên không thể biết được Lam Tuyết khóc thảm là bởi
vì biết được chính ba cô không ngờ lại là hung thủ bức tử ba mẹ của hắn.
Thật lâu sau, thật lâu sau, Lam Tuyết mới ngừng khóc, khẽ ngẩng đâu lên
nhưng khuôn mặt ngọc của cô vẫn tràn đầy nước mắt. Sở Phàm thấy vậy thì
đau lòng, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt của cô.
Đôi mắt xinh đẹp u buồn huyền ảo của cô kinh ngạc nhìn Sở Phàm, bất ngờ hỏi:
- Đúng rồi, anh đã biết Lam, Lam Chính Quốc là hung thủ bức tử cha mẹ của anh, vậy thì anh định làm như thế nào?
Sở Phàm sửng sốt, không nghĩ là Lam Tuyết tự nhiên lại hỏi vấn đề này. Hắn kiên quyếtnói:
- Tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho Lam Chính Quốc đâu. Tôi sẽ đòi lại
sự công bằng cho ba mẹ tôi. Tôi muốn cho cả thế gian này biết bộ mặt
thật của tên tiểu nhân gian ác Lam Chính Quốc.
Thân thể mềm mại
của Lam Tuyết không tự chủ được khẽ run lên. Một cảm giác đau như dao
cắt lan tỏa toàn thân. “Trong mắt hắn, ba mình không ngờ lại là một tên
"tiểu nhân gian ác". Cũng khó trách, cũng khó trách. Nếu hắn mà biết
mình là con gái của Lam Chính Quốc thì hắn sẽ nghĩ thế nào? Hẳn là sẽ
rất căm hận mình? Hẳn là trách mình lừa gạt hắn? Mình nên làm gì bây
giờ? Nên rời đi ư? Thế nhưng vừa nghĩ đến việc rời đi tại sao trái tim
của mình lại đau như vậy?”
- Anh, anh nói đúng. Anh phải lấy lại sự công bằng. Đúng là phải lấy lại sự công bằng. Lam Tuyết hơi đờ đẫn nói.
Ánh sáng mờ ảo khiến Sở Phàm không nhìn thấy vẻ mặt của Lam Tuyết, chỉ có
điều trong lòng hắn không khỏi mơ hồ có một cảm giác kỳ dị. Hắn không
kìm được hỏi:
- Lam Tuyết, cô làm sao vậy? Trong lòng cô có gì buồn thì cứ nói cho tôi biết.
- Không, không có gì. Vừa rồi khóc một lúc đã tốt hơn rất nhiều rồi. Cám ơn anh, cám ơn anh đã đến đây với tôi.
Lam Tuyết khôi phục lại vẻ bình tĩnh, chậm rãi nói.
- Thật sự không có việc gì sao?
Sở Phàm vẫn băn khoăn hỏi.
- Dĩ nhiên, ha ha.
Lam Tuyết miễn cưỡng cười, tiếng cười thê lương, tràn ngập sầu muộn bi thương.
Bất cứ là ai nhìn thấy nụ cười thê lương này của Lam Tuyết thì đều cảm thấy tan nát cõi lòng. Tại sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại có một nụ
cười sầu muộn bi thương đến như thế chứ?