Sở Phàm sau khi biết được thân thế của mình thì cả người trở nên thay
đổi. Hắn cuối cùng cũng đã hiểu rõ thân thế của mình, cũng biết được cha mẹ của mình là ai. Hắn bất ngờ vì chính cha mình đã sáng lập ra một tập đoàn thương nghiệp, nhưng mà, hôm nay tất cả đã như mây theo gió mà bay đi. Tuy biết được cha mẹ của mình là ai nhưng hai người bọn họ đã không còn ở trên thế gian này nữa, trong đó còn xen lẫn một đoạn ân oán. Từ
nay về sau, trên vai hắn lại có thêm một tầng trách nhiệm!
Sở
Phàm và Ngô bá vẫn còn đang nói chuyện. Từ cuộc nói chuyện này Sở Phàm
nói chung là cơ bản hiểu rõ Ngô bá mười tám năm qua đã cẩn thận kiinh
doanh, thành lập một tập đoàn nhỏ, đối với hình thức phân bố tài sản mà
cha mình để lại cũng đại khái hiểu rõ. Sau khi nghe xong những gì Ngô bá nói, hắn không khỏi cảm thán việc Ngô bá đã lao tâm khổ tứ và dốc lòng
kinh doanh . Những việc này khẳng định là cô đọng tâm huyết cả đời của
Ngô bá.
- Đúng rồi, Ngô bá, Ngân Hồ và Kim Cương cũng là do một tay bác dạy dỗ huấn luyện sao?
Sở Phàm hỏi.
- Chúng nó lúc nhỏ là trẻ mồ côi, được tôi nuôi dưỡng và sau đó lại mời
thầy giỏi tới huấn luyện. Từ nhỏ tôi đã truyền thụ cho hai người bọn họ
lòng trung thành và đức tin thiếu chủ là trung tâm. Khi lớn lên thì
trong tư tưởng cũng như tất cả hành động của bọn họ đều lấy lợi ích của
bản thân thiếu chủ làm tiền đề. Tôi biết cậu từ nhỏ lớn lên ở Nam Thiếu
Lâm, lại là đệ tử của phương trượng đại sư, về mặt võ nghệ khẳng định là hơn người. Nhưng mà tôi nghĩ có sự trợ giúp của hai người bọn họ thì
cậu sẽ như hổ thêm cánh.
Ngô bá nói.
- Ha ha, hai người
bọn họ quả thật là rất mạnh, đặc biệt là Kim Cương, ngay cả cháu cũng
không phải là đối thủ của cậu ấy đâu. Nhưng mà cháu thấy giỏi nhất chính là Ngân Hồ. Làm sao mà cháu ở chỗ nào thì cô ấy cũng có thể tìm được
vậy? Cô ấy cứ giống như là lúc nào cũng đi ở bên cạnh cháu vậy, nhưng mà cháu lại không phát hiện được tung tích của cô ấy. Thật là thần kỳ. Ngô lão nói xem tại sao Ngân Hồ có thể tìm đến được vậy?
Sở Phàm tò mò hỏi.
Ngô bá sau khi nghe vậy thì cười “Ha ha”, nói:
- Không gạt cậu chủ. Thật ra tôi cũng không biết Ngân Hồ như thế nào mà
tìm đến được. Từ nhỏ Ngân Hồ đã thể hiện khả năng nhạy cảm hơn người về
việc lần theo dấu vết. Vì vậy tôi mới đặc biệt mời một người huấn luyện
nó về thuật truy tung, không nghĩ tới nó trong quá trình học tập nhờ vào thiên phú của mình mà học một biết mười, tự tạo ra một kỹ thuật theo
dõi dấu vết đặc biệt. Tôi biết có nói thì cũng chỉ được như thế, nói
càng nhiều thì lại càng không hiểu.
- Năng lực truy tung này có
lẽ là một loại thiên tính của chính Ngân Hồ. Mà chúng ta coi như là biết cũng không thể nào giải thích được.
Sở Phàm nói.
- Đúng rồi, Kỷ Thiên Vũ dạo này có khỏe không?
Ngô bá đột nhiên hỏi.
- Chú Kỷ à? Lão Ngô cũng biết chú Kỷ sao?
Sở Phàm ngạc nhiên hỏi.
- Đương nhiên là biết. Ngày trước khi Kỷ Thiên Vũ bắt đầu lập ra Công ty
Bất động sản Quốc Cảnh thì ông chủ cũng từng giúp đỡ, vài lần gặp khó
khăn đều được ông chủ khẳng khái cứu trợ. Việc này Kỷ Thiên Vũ vẫn luôn
luôn khắc ghi ở trong lòng, luôn muốn tìm cơ hội để báo đáp ân tình mà
năm đó ông chủ đã giúp hắn. Mà hắn lần này đưa cậu từ trên Nam Thiếu Lâm xuống thủ đô làm hộ vệ cho con gái chính là tự mình chủ động nói ra.
Mục đích là muốn cậu nhanh chóng rèn luyện mìnhtrong môi trường ở đây,
làm cơ sở cho công cuộc gầy dựng ngày sau.
Ngô bá chậm rãi giải thích.
Sở Phàm sau khi nghe vậy thì có chút sửng sốt, “Hóa ra chú Kỷ cũng đã biết được thân thế của mình từ trước. Khó trách tại sao ông ấy lại đối tốt
với mình như vậy. Thì ra tất cả chuyện này đều là chú Kỷ vì báo đáp ân
tình năm đó của ba mình đối với ông. Mặc kệ nói như thế nào ông ấy cũng
là một người có tình có nghĩa!”
- Chính vì Lam Chính Quốc cũng
biết như vậy nên mới muốn từng bước chiếm đoạt Công ty Bất động sản Quốc Cảnh, thậm chí còn muốn diệt trừ Kỷ Thiên Vũ. Trong đó nguyên nhân lớn
nhất là năm đó Kỷ Thiên Vũ và ông chủ là bạn bè tâm đắc khá thân. Mặt
khác Lam Chính Quốc cũng muốn nhắm vào miếng thịt béo bở là ngành bất
động sản này.
Ngô bá giải thích rõ hơn.
- Cháu sẽ không để cho Lam Chính Quốc muốn gì được đó đâu. Cháu cũng không tin tên tiểu
nhân Lam Chính Quốc này lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, tiêu sái cả
đời được.
Sở Phàm lạnh lùng nói.
- Những năm gần đây tuy
là tôi rất căm thù Lam Chính Quốc, nhưng mà một mặt lại mong cho hắn
sống lâu khỏe mạnh, để đợi thiếu chủ trưởng thành tự tay báo thù.
Ngô bá nói.
- Cháu sẽ làm!
Sở Phàm ánh mắt trầm xuống, kiên định nói.
- À, đúng rồi.
Ngô bá dường như nhớ đến chuyện gì đó, nói:
- Cô gái mà thiếu chủ vừa đưa về là ai vậy?
- A Thiến à? A! Ngô lão không nói thì cháu cũng quên mất. Cô ấy là một
nhân chứng. Con trai của Bí thư Thị ủy, còn có con trai của Chủ tịch Tập đoàn Lâm Thị muốn mượn tay Cục trưởng Cục Công an giết cháu. Sau cùng
bị cháu đánh ngược trở lại. Mà cô gái này chính là một nhân chứng để làm cho Cục trưởng Cục Công an Trần Thiên Minh tin tưởng và chịu về phe với cháu.
Sở Phàm giải thích.
- À! Nói như vậy thì gần đây có tin tức về vụ giết người trong khu nhà xưởng bỏ hoang là do một tay thiếu chủ sắp đặt sao?
Ngô bá giọng nói có chút kinh ngạc, hỏi.
- Ha ha, chuẩn xác mà nói thì là do một tay Ngân Hồ và Kim Cương tạo
thành. Chuyện này trong lúc nhất thời khó mà giải thích được rõ ràng,
Ngô lão từ từ rồi sẽ biết.
Sở Phàm nói.
- Ừ! Thiếu chủ mọi việc phải cẩn thận mà làm. Theo như tôi được biết thì tên Trương thiếu
con trai của Bí thư Thị ủy này cũng không phải là loại người bình thường đâu. Quan hệ với những loại người như thế này không thể lơ là được.
Ngô bá nói.
- Ngô lão yên tâm, cùng quan hệ với loại người lang sói và độc xà này cháu tất nhiên sẽ cẩn thận, sẽ không phạm sai lầm đâu.
Sở Phàm tự tin cười, nói.
- Tôi tin khả năng của thiếu chủ. Được rồi, thiếu chủ có phải là nên đi
xem cô gái tên là A Thiến kia một chút không? Hỏi xem cô ấy ở đây có hợp không.
Ngô bá nhắc nhở.
- Được rồi, cháu nhân tiện cũng đi quan sát nơi này một chút.
Sở Phàm nói xong thì đi khắp bốn phía ngôi biệt thự.
Ngôi biệt thự này rất lớn, so với biệt thự Lam Hải còn lớn hơn phân nửa, dựa vào núi cạnh sông, phong cảnh rất tươi đẹp.
Sở Phàm đi lên lầu bốn. Ngân Hồ đã sắp xếp cho A Thiến nghỉ ngơi trong một căn phòng ở tầng này. Sở Phàm đi lên thì Ngân Hồ cung kính chào một
tiếng:
- Thiếu chủ!
- Ừ! A Thiến ở phòng nào?
Sở Phàm hỏi.
- Phòng này.
Ngân Hồ chìa tay chỉ vào phòng đối diện, nói.
- Được, tôi vào xem cô ấy thế nào.
Sở Phàm nói.
Ngân Hồ sau khi nghe vậy thì rất hiểu biết mà đi xuống dưới lầu.
Sở Phàm gõ gõ cửa phòng A Thiến, nói:
- A Thiến, là anh, em ở chỗ này cảm thấy thế nào?
Không có tiếng trả lời, mà cánh cửa lại được mở ra, nhưng Sở Phàm lại nhìn
không thấy bóng dáng của A Thiến đâu cả. Trong lòng hắn có chút sửng
sốt, sau đó cất bước đi vào trong.
Hắn vừa mới bước vào thì cửa
phòng đã đóng lại. Hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì cảm giác được một
thân thể mềm mại từ phía sau ôm lấy hắn. Một hương vị đậm đặc của người
phụ nữ thành thục nhẹ nhàng bay tới, chính là mùi hương trên người A
Thiến.
- Hóa ra em trốn ở phía sau cửa à, sao lại chủ động nhảy vào ôm lấy anh vậy?
Sở Phàm nói, trong lòng cười khổ một tiếng. Hắn phát hiện cô gái A Thiến
này chỉ cần mình có chút biểu hiện ôn nhu thì cô ấy sẽ đối xử lại với
mình rất nhiệt tình.
- Bởi vì em đang rất vui vẻ mà
A Thiến từ phía sau ôm lấy cổ của Sở Phàm. Khi nói xong còn nhón chân nhẹ nhàng cắn một cái vào mang tai của hắn.
- Ái dà, anh phát hiện là chỉ cần đối xử với em tốt một chút thì em sẽ
không sợ gì cả, đúng không? Em xem, bây giờ em lại chủ động quyến rũ anh rồi đây này.
Sở Phàm buông tiếng thở dài, nói.
- Thực ra em càng thích anh đối với em xấu một chút!
A Thiến nói rồi đột nhiên nhảy lên, sau đó hai chân kẹp lấy eo của Sở Phàm, nằm trên lưng hắn luôn.
Sở Phàm lắc đầu cười khổ một tiếng, đi về phía giường lớn, vừa đi vừa nói:
- A Thiến, anh biết bộ ngực của em rất lớn và cũng rất vểnh. Nhưng mà em
lại không mặc áo lót phải không? Anh khỏi cần sờ cũng có thể biết được
ngày hôm nay em không mặc áo lót rồi, đúng không?
- Hừ xí, ai nói là em không mặc áo lót? Sáng nay ở trong khách sạn anh không thấy em mặc vào à? Đáng ghét!
A Thiến trách mắng một tiếng nói.
- Á? Vậy thì anh đã nhớ lầm rồi, nhưng mà cảm thấy bộ ngực của em ép vào
lưng anh cảm giác sao mà mềm mại như vậy chứ? Giống như không mặc áo lót tí nào vậy.
Sở Phàm nói rồi đi tới bên giường, ngồi xuống, đặt A Thiến lên trên giường.
- Hừ! Em làm sao biết được, là cảm giác của anh có vấn đề thì có.
A Thiến sắc mặt ửng đỏ, nói.
Sở Phàm quay đầu nhìn A Thiến, nói:
- Mấy ngày nay em tạm thời ở đây nhé. Thế nào, có vừa ý không?
- Tất nhiên là vừa ý rồi, đây chính là biệt thự mà. Nếu như ở trong biệt
thự mà còn không hài lòng vậy thì còn nơi nào có thể chứa chấp em được
nữa chứ.
A Thiến vui vẻ cười nói.
Sở Phàm nhìn A Thiến.
Hắn cảm thấy bây giờ cô đang rất hài lòng. Cũng không biết là vì nguyên
nhân gì, mặc kệ nói như thế nào có thể để cô gái này vui vẻ cũng là một
chuyện tốt.
- A! Ngô bá kia là gì của anh vậy? Ông ấy nói ngôi biệt thự này là của anh. Thật vậy sao?
A Thiến tò mò hỏi.
- Ngô bá là người bạn tốt của ba anh, giống như là anh em ruột vậy. Ba mẹ anh đã mất từ sớm, Ngô bá đối với anh rất tốt.
Sở Phàm không muốn đem thân thế của mình nói kỹ càng cho A Thiến, bởi vậy mới đại khái nói ra, nửa thật nửa giả.
- Thế sao? Như vậy, vậy cuộc sống anh cũng thực là không dễ dàng gì. Ba mẹ đã mất sớm như vậy.
- Ha ha, không có việc gì đâu.
Nhớ đến cha mẹ mình trong lòng Sở Phàm lại bắt đầu mơ hồ có chút cảm giác đau đớn. A Thiến lại thăm dò, hỏi tiếp:
- Sau này có phải là anh sẽ ở đây không?
Sở Phàm nhìn về phía A Thiến, ánh mắt của hắn không tốn chút công sức nào
cũng có thể từ trên cổ chiếc váy đang rũ của A Thiến nhìn thấy cái khe
thật sâu và hai ngọn núi trắng như tuyết. Tim hắn đập mạnh, nói:
- Làm sao? Em muốn anh ở đây sao?
- Đây! Đây không phải là nhà của anh sao? Là nhà của anh thì tất nhiên anh phải ở đây rồi.
A Thiến nói.
- Đây có thể xem là nhà của anh. Nhưng anh không thể ở đây được. Nhưng
thi thoảng lại đây ngủ một hai đêm thì không thành vấn đề.
Sở Phàm bên trong có bao hàm ý tứ nhìn A Thiến, nói.
- Chỉ… chỉ một hai đêm thôi sao?
A Thiến sắc mặt lại càng đỏ, cúi đầu xuống, thẹn thùng giống như là một cô dâu mới về nhà chồng vậy.
Sở Phàm ngẩn ra, lời này của A Thiến thật là khiến cho người ta phải có suy nghĩ đen tối.
Sở Phàm không suy nghĩ nhiều nữa. Hắn đứng lên, thản nhiên nói:
- Em nếu không có vấn đề gì thì cứ ở lại nơi này đi. Có cần cái gì thì cứ nói với Ngô bá một tiếng, bác ấy sẽ sắp xếp cho em.
- Hả? Anh, anh phải đi sao?
A Thiến giương mắt nhìn Sở Phàm, trong ánh mắt có một cảm giác không nỡ và quyến luyến.
- Ừ, đành phải vậy thôi. Yên tâm đi, anh mỗi ngày đều đến đây.
Sở Phàm lảng tránh ánh mắt của A Thiến, nói.
- A, vậy được rồi,
A Thiến nói tiếp:
- Đúng rồi, anh lần sau đến phòng em thì phải chơi lâu một chút.
- Vì sao thế?
Sở Phàm hỏi.
- Anh… anh hôm nay lái xe không phải nói là một giờ thì không đủ sao? Phải… phải nhiều hơn còn gì.
A Thiến đỏ mặt nói.
Sở Phàm nhịn không được mà cười cười, cười đến mức toàn là ám muội.