- Ngô bá, như thế này làm sao được. Việc này… làm sao lại thế này… Lên… Đứng lên, đứng lên đi!
Sở Phàm sau khi phục hồi tinh thần lại vội vàng nâng Ngô bá dậy, luôn miệng nói.
Ngô bá chặn lấy cánh tay của Sở Phàm, nắm chặt lấy. Ông ngẩng đầu nhìn Sở
Phàm, trên gương mặt già nua đã nhòe lệ. Ông lẩm bẩm nói:
- Mười
tám năm rồi, thiếu chủ. Suốt mười tám năm nay, tôi đã đợi mười tám năm
để đến ngày hôm nay. Ông trời quả nhiên có mắt, trời quả nhiên có mắt,
cuối cùng cũng có thể nhìn thấy thiếu chủ trưởng thành rồi!
Sở Phàm mơ hồ nghe thấy trong lời nói của Ngô bá có chút không hợp lý. Hắn vội vàng hỏi:
- Ngô bá, lời này của ngài là có ý gì? Vì sao ngài lại gọi tôi là thiếu chủ?
- Tôi đi theo ông chủ, mà thiếu chủ là con một của ông ấy. Cho nên cậu chính là thiếu chủ của tôi
Ngô bá lệ nóng đầy mặt, vẻ mặt kích động nói.
- Nói như vậy thì ông chủ mà ngài nói chính là, chính là ba ta sao?
Sở Phàm kích động nói với vẻ khó tin.
Ngô bá gật đầu, nhưng mà trong mắt tràn đầy đau đớn khôn xiết.
- Vậy ba mẹ tôi đâu, Ngô bá, ngài mau nói cho tôi biết ba mẹ tôi hiện giờ ở đâu?
Sở Phàm lúc này đột nhiên biết được tin tức về cha mẹ ruột của mình thì
đặc biệt kích động và hưng phấn, nhịn không được mà lớn tiếng hỏi dồn
dập.
Ngô bá sắc mặt hơi buồn bã, Ngân Hồ và Kim Cương đứng ở bên cạnh cũng cúi đầu, một câu cũng không nói.
Ngô bá thở dài, chuyển ánh mắt sang bên cạnh thì nhìn thấy A Thiến đang ngạc nhiên đứng đó, ánh mắt trầm xuống, hỏi:
- Thiếu chủ chủ, vị này là?
- À, cô ấy là một người bạn của tôi. Tôi cần tìm một chỗ ở an toàn cho cô ấy.
Sở Phàm giải thích nói.
- À, nếu như cô ấy không ngại thì có thể ở lại đây luôn. Ở đây rất an toàn.
Ngô bá nói.
- Ừ! Vậy, vậy thật là làm phiền rồi.
Sở Phàm nói.
- Ha ha. Thiếu chủ, cả tòa biệt thự này là của cậu. Cô ấy ở nơi này nếu nói làm phiền thì phải làm phiền đến cậu mới đúng.
Ngô bá cười cười. Sau đó nói:
- Ngân Hồ, cháu đưa cô này lên lầu nghỉ ngơi trước đi!
A Thiến lúc này có chút thẫn thờ mà đi vào trong biệt thự.
“Tòa biệt thự này là của tôi mình sao?” Sở Phàm nhìn ngôi biệt thự có giá
trị hơn vạn bạc ở trước mặt mà thấy ngạc nhiên trong lòng. Nhưng mà
trong lòng hắn chẳng có gì quan trọng bằng tin tức về cha mẹ mình. Cho
nên hắn cuống cuồng hỏi:
- Ngô bá, ngài mau nói cho tôi biết tin
tức của ba mẹ tôi đi. Từ khi tôi biết chuyện đến bây giờ tôi lúc nào
cũng muốn biết ba mẹ tôi là ai. Tôi cũng từng hỏi thăm khắp nơi về thân
thế, muốn biết được rốt cuộc ba mẹ tôi là ai. Nhưng mà tôi hoàn toàn
không thu được tin tức gì cả . Ngô bá, cầu xin ngài nói cho tôi biết đi!
Ngô bá lại thở dài, nước mắt lưng tròng. Ông ôm lấy cánh tay của Sở Phàm nói:
- Thiếu chủ, cậu theo tôi đến đây.
Nhìn thấy những diễn biến trên sắc mặt Ngô bá, trong lòng Sở Phàm mơ hồ cảm
thấy một chút bất an. Lòng vừa yên ổn được một chút lại trở nên thấp
thỏm.
Ngô bá đưa Sở Phàm vào trong phòng khách của biệt thự. Ở
đây, cái đầu tiên thu hút sự chú ý của người ta là hai cái bài vị bằng
gỗ ở trên một cái bàn thờ bằng đá cẩm thạch. Trên vách bàn thờ treo hai
tấm hình của hai người, một nam một nữ. Nam thì mày kiếm anh tuấn, hai
mắt có thần. Nữ thì mũi cao đoan trang và thanh lịch, nhã nhặn và dịu
dàng.
Sở Phàm sau khi đi vào phòng khách nhìn thấy trên bàn thờ
có hai bức chân dung thì tự dưng chẳng hiểu sao mà tim đập loạn lên,
giống như vô hình có một lực hấp dẫn bắt hắn từng bước một đi đến bàn
thờ. Hắn nhìn hai bức chân dung ở trên bàn thờ, trong lòng đột nhiên
dâng lên một cảm giác máu mủ tình thâm. Hắn lờ mờ cảm thấy hai người ở
bên bức chân dung kia cùng với sinh mệnh của mình có một mối quan hệ mật thiết.
Ánh mắt của người đàn ông trên bức chân dung, cái mũi,
khuôn mặt so với hắn thì thật là giống nhau như tạc. Còn ở người phụ nữ
kia toát ra cảm giác nhã nhặn và ôn nhu làm cho lòng hắn không khỏi sinh ra một tình cảm ấm áp. Hắn ngơ ngẩn đứng trước bàn thờ, trong lòng
dường như đã xác định được một chuyện. Chỉ là hắn cũng không dám đối mặt mà thôi.
- Thiếu chủ, họ chính là ông chủ và bà chủ. Cũng chính là cha mẹ ruột của cậu đấy!
Thanh âm đau buồn kia của Ngô bá vang lên bên tai hắn.
Cuối cùng, việc gì đến cũng sẽ đến, nên đối mặt thì cũng phải đối mặt. Sở
Phàm không muốn đối mặt nhưng mà sự thật vô tình làm hắn phải đối diện.
Đầu hắn nhất thời trống rỗng, cả người giống như bị sét đánh, cơ thể hắn run rẩy một hồi, hai đầu gối khụy xuống, quỳ lên tấm nệm ở trước bàn
thờ. Khi hắn ngẩng đầu lên thì nước mắt đã ướt nhòe trên mặt!
Mười tám năm rồi, đã mười tám năm Sở Phàm chưa bao giờ được nhìn thấy cha mẹ của mình. Mà từ khi hắn hiểu chuyện ngày nào hắn cũng nghĩ về cha mẹ
mình. Những đứa trẻ bằng tuổi lúc đó còn đang ở bên cha mẹ nũng nịu chơi đùa ầm ĩ thì hắn lúc đó lại ở dưới ánh nắng mặt trời chói chang mà
luyện tập võ công và đọc sách viết chữ. Khi còn nhỏ hắn đã đem nỗi nhớ
nhung cha mẹ của mình chuyển thành động lực để ra sức tu tập. Bởi vì sư
phụ đã nói cho hắn, khi nào hắn học xong bản lĩnh thì có thể đi tìm cha
mẹ. Vì mục tiêu này hắn chăm chỉ tu tập, khi học xong thì xuống núi đi
tìm tin tức của người thân, nhưng mà cho tới nay cũng hoàn toàn không có thu hoạch gì!
Mà ngày hôm nay, hắn rốt cuộc cũng đã biết được
tin tức về cha mẹ mình. Nhưng cái mà hắn thấy cũng chỉ là hai tấm hình,
mà không phải là hai người còn sống sờ sờ trước mặt. Thật là lúc ở thiên đường khi xuống địa ngục, vui mừng đỉnh điểm và đau thương tột độ vẻn
vẹn chỉ trong nháy mắt. Khi biết được tin tức về cha mẹ mình thì hưng
phấn và kích động. Đến lúc hiểu được họ đã rời bỏ trần thế thì thống khổ và đau buồn, tất cả chỉ vẻn vẹn xảy ra trong phút chốc.
- Ba, mẹ!
Sở Phàm giọng nói đau khổ, khóc nức nở, có chút nghẹn ngào gọi ra hai chữ
vĩ đại nhất trên đời. Ngô bá ở bên cạnh lui sang một bên, vẻ mặt rất đau đớn.
- Ba, mẹ! Vì sao, vì sao con ngay cả một lần được gặp cũng
không được. Hu hu hu, vì sao chứ... Mấy năm gần đây con mỗi ngày đều nhớ đến hai người, thăm dò tin tức của hai người khắp nơi, mong ước một
ngày nào đó có thể gặp mặt được ba mẹ. Nhưng cũng chưa hề nghĩ đến
chuyện con và ba mẹ gặp nhau lại ở trường hợp này. Ba, mẹ! Hai người làm sao lại nỡ lòng nào bỏ con mà đi chứ, con còn chưa hiếu thuận với hai
người được ngày nào. Ba, mẹ ơi...
Đau khổ trong lòng Sở Phàm bùng phát, khóc lớn lên!
Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chỉ vì chưa đến lúc đau lòng.
Ngô bá mang tới hai nén hương, châm lửa rồi đưa cho Sở Phàm, nói:
- Ông chủ, bà chủ, cầu cho hai người được yên nghỉ trên trời!
Sở Phàm nhận lấy hương, cung kính lạy, trong miệng thống khổ nói:
- Ba, mẹ! Đứa con bất hiếu Sở Phàm ra mắt hai người. Chỉ mong hai người ở trên trời có thể yên nghỉ. Sau này con cũng không thể hiếu thuận mà
chăm sóc cho hai người được. Chỉ mong sao ba mẹ ở thế giới bên kia có
thể sống yên ổn bên nhau, vui vẻ. Con sau này mỗi ngày sẽ đến nói chuyện với hai người. Ba, mẹ! Mười tám năm nay con có rất nhiều điều muốn nói
với hai người mà. Ba, mẹ! Yên lòng an nghỉ!
Ngô bá cũng quỳ lên nệm. Nước mắt đã đầy mặt, nghẹn ngào nói:
- Ông chủ, bà chủ, nếu hai người ở trên trời có linh thiêng nghe được lời lão nói thì xin đưa mắt nhìn xuống con của hai người. Cậu ấy đã trưởng
thành, cậu ấy đến gặp hai người đây. Tuy ngày hôm nay cũng đã qua mười
tám năm nhưng cậu ấy dù sao cũng đã đến đây rồi. Chỉ mong hai người ở
trên trời linh thiêng có thể phù hộ cho thiếu chủ khỏe mạnh và trưởng
thành, hoàn thành nghiệp lớn.
Một lúc lâu sau, Sở Phàm mới từ
trên nệm chậm rãi đứng lên. Nước mắt ở trên mặt hắn đã khô, ánh mắt đã
phục hồi lại vẻ kiên nghị như trước. Hắn cuối cùng cũng biết cha mẹ của
mình là ai và có hình dạng như thế nào rồi. Tuy là cái giá của việc này
quá đau khổ và bi thương. Sớm biết như vậy hắn thà không biết tin tức
của họ, để lòng hắn luôn luôn cho rằng cha mẹ của mình vẫn còn sống,
sống ở một nơi nào đó trên thế giới này, để mình mỗi ngày đều cầu nguyện cho họ được vui vẻ còn hơn. Nhưng mà sự thật cần phải đối mặt chứ không phải là trốn chạy!
Huống hồ, hắn còn chưa biết rốt cuộc là vì
cái nguyên nhân gì mà cha mẹ hắn trở nên như vậy. Ngô bá cũng đã chậm
rãi đứng lên. Ông nhìn khuôn mặt lạnh lùng và đau khổ kia của Sở Phàm,
trầm giọng nói:
- Thiếu chủ! Cậu đi lại đây, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu.
Sở Phàm sau khi nghe vậy thì lòng khẽ động. Hắn biết rõ chuyện Ngô bá nói với hắn nhất định là có liên quan đến cha mẹ mình.
Ngô bá kéo Sở Phàm đến ghế sofa ở trong phòng khách ngồi xuống. Tự mình đi
rót nước pha trà, Sở Phàm sau khi thấy vậy thì vội vàng đứng dậy nói để
hắn làm. Ngô bá bảo Sở Phàm ngồi xuống, ông khăng khăng phải pha trà cho Sở Phàm, ông thầm nhìn thấy Sở Phàm khiêm tốn, có lễ phép, không kiêu
ngạo, không xa xỉ thì không nhịn được mà vui vẻ trong lòng, cảm thấy
chính mình nhiều năm qua lặng lẽ vì hai đời nhà họ Sở mà nỗ lực cũng
không có uổng phí.
- Thiếu chủ, tuy là từ nhỏ tôi cũng không nhìn cậu lớn lên nhưng tôi biết rõ cậu được phương trượng Nam Thiếu Lâm Từ
Viễn đại sư nuôi dưởng từ nhỏ đến lớn. Có Từ Viễn đại sư đức cao vọng
trọng tự mình nuôi dưỡng tôi cũng không có bất cứ cái gì lo lắng về cậu
cả. Về mặt khác ta cũng bận rộn chuẩn bị tất cả các phương diện cho
thiếu chủ. Hôm nay tất cả điều kiện ở mọi mặt đã đầy đủ, chỉ thiếu gió
đông là cậu chủ thôi.
Ngô bá vui vẻ nói.
- Lão Ngô, khi
bác còn trẻ thì chăm sóc ba cháu. Bây giờ lại vì một đứa con bất hiếu bỏ đi như cháu mà phải vất vả, cháu thật là vô cùng xấu hổ. Lão Ngô, cháu
thay mặt ba mẹ cháu nói với bác một tiếng, bác đã vất vả rồi!
Sở Phàm chân thành nói.
Ngô bá sau khi nghe vậy thì hơi ngẩn ra, sau đó cảm thấy mắt trở nên ươn ướt. Ông cười cười, ni:
- Không vất vả không vất vả, có những lời này của thiếu chủ thì lão Ngô
đây cũng đã thấy đủ rồi. Chỉ mong sao thiếu chủ có thể tạo ra một sự
nghiệp huy hoàng, khôi phục lại cơ nghiệp của ông chủ, trừng trị bọn
tiểu nhân gian ác, lấy đó để đền đáp cho ông chủ linh thiêng ở trên
trời!
Sở Phàm nghe vậy thì hơi ngẩn ra, hỏi:
- Ngô lão nói vậy là có ý gì?
- Thiếu chủ không nên vội, mà từ từ nghe tôi kể.
Ngô bá nói xong thì uống một ngụm trà, chậm rãi nói:
- Mười tám năm trước, tập đoàn lớn nhất trong nước có tên là Sở Thị, độc
quyền sản xuất khoáng sản và năng lượng, là hai ngành sản xuất dẫn đầu
trong cả nước. Mà Tập đoàn Sở Thị nhờ vào lợi nhuận sản xuất và kinh
doanh của hai ngành này mà trở thành một tập đoàn đứng đầu cả nước. Khi
đó, chủ tịch của tập đoàn Sở Thị là ông chủ, cũng chính là người một tay đã sáng lập nên thành tựu huy hoàng của tập đoàn, và đó cũng chính là
cha ruột của cậu, Sở Chiến Ca.
Sở Phàm sau khi nghe vậy thì ngẩn
ra, trong lòng lập tức cảm thấy máu nóng sôi trào. “Thì ra ba mình là
một người kiệt xuất đã từng đứng trên đỉnh cao. Như vậy ngày hôm nay Tập đoàn Sở Thị do một tay cha mình sáng lập ra đâu mất rồi?”
- Ông
chủ có thiên phú buôn bán kinh người và có năng lực lãnh đạo vô cùng cao minh. Đây là hai năng lực giúp cho ông từng bước một sáng lập ra thành
tựu huy hoàng của Tập đoàn Sở Thị. Nhưng mà dĩ nhiên cũng không thiếu sự giúp đỡ của một số nhân vật chủ chốt đối với ông chủ. Trong đó có một
người tại buổi đầu ông lập nghiệp thì liên tục giúp đỡ rất nhiều. Mà ông chủ cũng cùng với người này kết nghĩa anh em. Nào biết, người này bề
ngoài thì nghiêm nghị và đại nghĩa thực ra bên trong rất gian xảo, chính là một tên tiểu nhân gian ác. Chính hắn đã lợi dụng lòng tin của ông
chủ mà câu kết trong ngoài, từng bước một chiếm đoạt quyền lực Tập đoàn
Sở Thị, cũng cố thực quyền của mình. Tên tiểu nhân gian ác này dồn lão
gia vào con đường chết!
Ngô bá nói đến đây thì giọng nói trở nên tức giận vô cùng, từ trong mắt toát ra vẻ cừu hận sâu đậm.
Sở Phàm nghe xong cũng cảm thấy đặc biệt phẫn nộ. Hắn cuối cùng cũng
hiểu cha mình tuổi còn trẻ như vậy mà phải lìa xa nhân thế là có nguyên
nhân, hơn nữa trong chuyện này chắc chắn có một âm mưu lớn.
- Ngô lão, tên tiểu nhân gian ác này là ai, bây giờ còn sống không? Quả thật là không thể nào tha thứ được
Sở Phàm tức giận hỏi.
- Thiếu chủ hãy nghe tôi nói xong đã. Tên tiểu nhân gian ác kia cuối cùng cũng khống chế được quyền lực tài chính to lớn của Tập đoàn Sở Thị. Lợi dụng thời gian ông chủ ra nước ngoài để bàn chuyện làm ăn, hắn đã đoạt
hết quyền lực cổ đông của tập đoàn vào trong tay. Khi ông chủ quay về
vẫn còn chưa biết, vẫn còn đối xử với hắn như anh em thân thiết. Đến sau cùng tên tiểu nhân gian ác này ngã bài thì ông chủ mới hoàn toàn tỉnh
ngộ. Lúc ấy thì quyền lực chủ tịch đã bị hắn lấy đi, trong tay đã không
có thực quyền, toàn bộ tập đoàn đều đã bị khống chế vững vàng trong tay
tên tiểu nhân gian ác kia. Đêm đó khi bà chủ ở bên trong bệnh viện sinh
ra cậu, ông chủ nghe tin thì vội vàng chạy đến. Khi đến nơi thì thấy bác sĩ nói bà chủ sinh khó, phải đẻ mổ, nhưng mà chắc chắn sẽ có nguy hiểm. Ngay lúc đó vì an toàn của hai mẹ con mà ông chủ đã đồng ý mổ.
Ngô bá dừng một chút, đau thương nói:
- Ai dè trời có lúc mưa lúc nắng, người có khi phúc khi họa. Bà chủ sau
khi mổ vì mất quá nhiều máu mà không may qua đời, may mà cậu chủ cũng
bình an vô sự! Nhưng mà, khi ông chủ biết được bà chủ vì sinh khó mà qua đời thì suýt nữa té xỉu tại chỗ. Sau cái đêm đó, cả hai chuyện ông chủ
bị tên tiểu nhân kia bán đứng và tin tức bà chủ qua đời đối với ông ấy
là một đả kích quá lớn. Lúc đó ông chủ mới bốn mươi tuổi, đang ở tuổi
trung niên.
- Sau đó một tháng, ông chủ bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị một chuyện. Đến nay nghĩ lại thì mới biết là lúc đó ông chủ chuẩn bị hậu sự. Trong vòng một tháng đó, ông chủ đã chuẩn bị tất cả mọi chuyện
về sau, để cậu chủ mai này chấn hưng lại sự nghiệp. Việc đưa thiếu chủ
đến Nam Thiếu Lâm nhờ Từ Viễn đại sư nuôi nấng cũng là ý muốn của ông
chủ cả. Sau khi tất cả đều đã được chuẩn bị hoàn thiện thì ông nhốt mình ở trong phòng, một mình bình thản ra đi, đi rất khoan thai, không có
một chút oán hận và tiếc nuối. Ông lưu lại di chúc căn dặn tôi đem ông
và bà chủ an táng ở cùng một chỗ. Tôi… …
Ngô bá nói đến đây thì giọng nói nghẹn ngào, không cách nào nói thêm được nữa.
Sở Phàm chú ý lắng nghe, trong mắt hàn quang tăng vọt, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, phẫn nộ như ngọn lửa. Hắn từng chữ từng chữ nói:
- Ngô bá, nói cho cháu biết, tên tiểu nhân gian ác đó rốt cuộc là ai?
- Hắn chính là Lam Chính Quốc. Chủ tịch Tập đoàn Lam Thị - Lam Chính Quốc!
Ngô bá nói từng chữ một.
- Cái gì?
Sở Phàm chấn động toàn thân, cả người kinh ngạc vô cùng. Mãi hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Là lão ta ư? Nói như vậy Tập đoàn Lam Thị bây giờ chính là Tập đoàn Sở Thị trước đây sao?
Ánh mắt Ngô bá trầm xuống, trong mắt hiện ra ngọn lửa phẫn nộ, chậm rãi nói:
- Không sai, Tập đoàn Lam Thị bây giờ chính là Tập đoàn Sở Thị mà năm xưa một tay ông chủ sáng lập nên. Lam Chính Quốc chính là tên tiểu nhân
gian ác đã cùng lão gia kết nghĩa an hem rồi lại cướp lấy Tập đoàn Sở
Thị, biến thành Tập đoàn Lam Thị của mình.
- Ghê tởm, tên tiểu
nhân Lam Chính Quốc này vậy mà lại cướp đoạt công ty do một tay ba tôi
gây dựng lên. Hơn nữa còn bức ba tôi đến đường cùng, quả thật là tội
không thể tha được.
Sở Phàm nắm chặt lấy nắm đấm, giọng kích động nói.
Khi Ngô bá nhìn thấy Sở Phàm tỏ ra kích động và căm phẫn như vậy thì trong
lòng cũng xúc động và vui vẻ vô cùng. Ông tưởng rằng Sở Phàm từ nhỏ
trưởng thành nơi cửa Phật, mọi việc đều khoan dung, lãnh đạm đối với các loại ân oán tình cừu trên thế gian. Nhưng mà bây giờ khi thấy những
biểu hiện của Sở Phàm như vậy ông cuối cùng cũng yên lòng, sau đó hỏi:
- Thiếu chủ, cậu dự định làm như thế nào?
- Định làm thế nào?
Sở Phàm lặng lẽ đứng lên, “Đúng rồi, làm thế nào đây? Hôm nay đã biết Lam
Chính Quốc chính là tên tiểu nhân gian ác hại chết ba mình, hơn nữa còn
dùng thủ đoạn hèn hạ mà cướp tập đoàn do một tay ba mình sáng lập nên.
Như vậy mình phải làm gì bây giờ? Giết hắn? Muốn giết hắn thì dựa vào
khả năng của mình bây giờ căn bản không phải là chuyện khó, nhưng mà
giết chết hắn thì có thể an ủi được ba mình ở trên trời hay không?
Không, tuyệt đối không thể để hắn chết một cách dể dàng như vậy được.
Năm đó khi ba mình biết được tập đoàn do một tay ba sáng lập nên bị tên
tiểu nhân gian ác Lam Chính Quốc này cướp lấy thì trong lòng chắc chắn
sẽ rất đau khổ. Như vậy mình sẽ phải trả lại gấp đôi những đau đớn mà
Lam Chính Quốc đã gây ra choba vào năm đó! Tập đoàn Lam Thị! Hừ! Ta nhất định sẽ lấy lại tập đoàn Lam Thị, nó vốn là tập đoàn của nhà ta. Ta
muốn cho Lam Chính Quốc trải qua một lần đau đớn sau đó mới lấy cái mạng già của hắn!”
Sở Phàm khi đã định sẵn việc này ở trong lòng thì ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Cháu muốn lấy lại Tập đoàn Lam Thị. Nó vốn là của nhà ta, tuyệt đối
không thể để nó rơi vào trong tay của tên tiểu nhân Lam Chính Quốc được. Có như vậy cháu mới có thể an ủi được linh hồn của ba ở trên trời.
- Tốt, thiếu chủ có chí lớn như vậy lão Ngô đây cũng cảm thấy hết sức vui mừng. Tôi tin là ông chủ và bà chủ ở trên trời biết được cũng sẽ vui
mừng rất nhiều. Tôi đã nỗ lực mười tám năm nay chính là đợi ngày thiếu
chủ Đông sơn tái khởi (1), khôi phục lại sự nghiệp của ông chủ năm đó!
Ngô bá kích động nói.
- Nhưng mà….
Vẻ mặt Sở Phàm có chút buồn bã, nói:
- Tập đoàn Lam Thị mấy năm nay dưới sự lãnh đạo của Lam Chính Quốc thì
nghiệp vụ phát triển không ngừng, đã trở thành tập đoàn lớn nhất, đứng
đầu cả nước. Chúng ta dựa vào cái gì để mà chống lại hắn đây?
-
Thiếu chủ không cần lo lắng. Các phương tiện như tiền bạc, nhân tài, các cơ sở thiết bị, ….tôi đã chuẩn bị thỏa đáng cho cậu rồi. Ông chủ đã xây dựng lên một tập đoàn thương nghiệp huy hoàng như vậy thì chắc chắn
cũng có rất nhiều tài sản. Ông chủ trước khi qua đời đã để lại cho cậu
một mỏ vàng, hai mỏ nhôm, bốn mỏ sắt, và cổ phiếu của rất nhiều công ty
trên thị trường chứng khoán, một ngàn đồng vàng, rất nhiều tranh cổ, vân vân. Tổng giá trị của những tài sản này khoảng ba trăm triệu. Về mặt
nhân tài thì những năm gần đây tôi đã đào tạo và tuyển chọn. Trên phương diện đầu tư tài chính, thị trường chứng khoán, và những phương diện
khác chúng ta đều có nhân sự tốt. Những người này chỉ đợi cậu đứng lên
hô một tiếng, thì sẽ nhất hô bách ứng, đem hết sức lực phục vụ cậu.
Ngô bá nói.
Sở Phàm sau khi nghe vậy thì ngạc nhiên đứng ngây tại chỗ. Hắn chưa từng
nghĩ, vài tiếng trước hắn vẫn còn là một tên bảo vệ bình thường, nhưng
vài giờ sau lại có trong tay số tài sản hơn ba trăm triệu, bên dưới lại
có một nhóm nhân viên trung thành và dốc sức phục vụ. Việc này, việc này quả thật là đột ngột và khó có thể tin được. Nhưng Sở Phàm lại cảm thấy được một trách nhiệm nặng nề ở trên vai. Trong lòng hắn đối với Ngô bá
cũng tràn đầy biết ơn và kính trọng. Hắn nói từ tận đáy lòng:
-
Lão Ngô. Cảm ơn bác! Những năm gần đây nếu không phải là bác rất trung
thành với nhà họ Sở như vậy thì ngày hôm nay cũng không có cái gì để đối đầu với Lam Chính Quốc cả. Cảm ơn bác nhiều lắm.
Sở Phàm nói là
lời thật, hoàn toàn thật. Nếu như Ngô bá cũng giống như Lam Chính Quốc,
chính là một tên tiểu nhân gian ác, vậy thì ông hoàn toàn có thể chiếm
hết tài sản trên trăm triệu này của Sở Chiến Ca để lại cho Sở Phàm. Ông
hoàn toàn có thể không nói cho Sở Phàm biết chuyện này, hoặc là giấu đi
một phần tài sản mà Sở Chiến Ca lưu lại. Nhưng mà ông không làm thế.
Không những ông không làm vậy mà những năm gần đây lại cố gắng hết sức
vì Sở Phàm sau này phục hưng đại nghiệp, thay Sở Phàm chuẩn bị tốt tất
cả những điều kiện để phục hưng. Trung thành như vậy quả là có trời đất
chứng giám!
- Vì thiếu chủ mà dốc hết sức lực là vinh hạnh của tôi. Cậu ngàn vạn lần cũng không được nói chữ cảm ơn, tôi thật hổ thẹn.
Ngô bá nói.
- Không! Lão Ngô đã vì ba cháu và vì cháu mà làm ra tất cả những cống
hiến đáng giá đủ để cháu phải kính trọng. Cháu nhất định sẽ không phụ
những kỳ vọng phục hưng sự nghiệp của lão Ngô, an ủi linh hồn ba ở trên
trời!
Sở Phàm kiên quyết nói.
- Thiếu chủ có ý chí như vậy thì lão Ngô cũng cảm thấy rất vui mừng. Thiếu chủ đã có kế hoạch gì rồi phải không?
Ngô bá hỏi.
- Kế hoạch ư?
Sở Phàm ánh mắt trầm xuống, trầm giọng nói:
- Chắc chắn Ngô lão cũng biết, Lam Chính Quốc đã chuyển toàn bộ trụ sở
chính của Tập đoàn Lam Thị từ Thượng Hải về thủ đô. Hiện nay đang ồ ạt
tiến quân vào ngành bất động sản ở đây. Mục đích của hắn rõ ràng là muốn lấy lĩnh bất động sản ở thủ đô để làm bước đột phá, rồi từ đó chen chân vào tất cả các ngành khác. Nhưng mà bây giờ một trong số thủ lĩnh đứng
đầu về bất động sản trong nước chính là Tập đoàn Quốc Cảnh. Cho nên, Lam Chính Quốc muốn sống ở trong ngành bất động sản thì không nên đối đầu
với đối thủ này. Trên thực tế, Lam Chính Quốc chuyển trụ sở chính về thủ đô là vì đối phó với Tập đoàn Quốc Cảnh, tiến tới chiếm đoạt đất đai sở hữu của Quốc Cảnh, dã tâm cũng không phải là nhỏ đâu.
- Thiếu
chủ phân tích rất đúng. Mấy ngày hôm trước đấu thầu lô đất số mười ở
cạnh đường Quang Hoa, Tập đoàn Lam Thị đã thắng thầu. Đây chính là bước
đi đầu tiên của Lam Chính Quốc trong ngành bất động sản đấy.
Ngô bá nói.
- Thật ra kịch hay còn đang ở phía sau. Nếu như những gì Ngô bá điều tra
là thật, như vậy dưới vẻ bề ngoài tươi đẹp và rực sáng của Tập đoàn Lam
Thị thật ra đã đầy sâu mọt. Trong khi tranh đấu với Công ty Bất động sản Quốc Cảnh nhất định sẽ lộ ra một số vấn đề, mà lúc này thì cơ hội của
chúng ta cũng sẽ đến.
Sở Phàm ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Ngoài ra, không loại trừ khả năng Tập đoàn Lam Thị có thể đánh sập được Công ty Bất động sản Quốc Cảnh. Mà tôi, cũng đang đợi cơ hội này!
Ngô bá sau khi nghe vậy thì cả người phấn chấn hẳn lên. Ông nhìn Sở Phàm
với đôi mắt thâm trầm tinh quang chớp động, trong lòng tự nhiên dâng lên sự tự tin. Ông tin tưởng thiếu chủ nhất định có thể hoàn thành ước
nguyện, khôi phục sự nghiệp của Sở Thị.
Chú thích (1): Đông Sơn là một địa danh ở tỉnh Chiết Giang, và gắn liền với một điển cố văn học của Trung Quốc.
Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra
nhậm chức song ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Do đó,
người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ.
Thơ Vương Duy có câu:
Ngô đệ Đông Sơn thời
Tâm thượng nhất hà viễn.
(Tạm dịch: Em ta khi về ở ẩn, tấc lòng vời vợi mênh mông).
Lý Bạch cũng có bài Ức Đông Sơn (Nhớ Đông Sơn) nổi tiếng như sau:
Ngã kim huề Tạ kỹ
Trường khiếu tuyệt nhân quần.
Dục báo Đông Sơn khách
Khai môn tảo bạch vân. [2]
(Tạm dịch:
Ta nay ôm kỹ nữ
Cười lớn, xa loài người
Muốn báo Đông Sơn khách
Mở cửa quét mây trôi)
Thơ Nguyễn Trãi trong bài Mạn Thành – Kỳ III có câu:
Dữ thế tiệm sơ đầu hướng bạch
Đông Sơn nhật nhật phú qui dư. [3]
(Tạm dịch:
Dần cách xa dời, đầu chớm bạc
Ngày ngày nuôi mộng hướng Đông Sơn).
Về sau Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ
“Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như một điển cố
văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc
nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính
trị và tạo dựng sự nghiệp.