Sở Phàm lái xe chầm chậm trên đường. Lòng hắn rất rối, rối đến mức lộn
xộn, sắp xếp cũng không gọn được chút nào. Điều này làm cho hắn cảm thấy rất buồn phiền. Rút ra một điếu thuốc, khói thuốc bao phủ lên gương mặt chán nản và đau xót. Hắn nghĩ đến rượu, lúc này đi uống chút rượu có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Hắn lái xe chạy về phía quán bar, trong
lòng hắn cũng không xác định là muốn đến quán bar nào, hắn chỉ đi theo
cảm giác. Trong đầu hắn liên tục hiện lên một hình ảnh, đó chính là hình ảnh Lam Tuyết ngã vào lòng Lam Chính Quốc. Hình ảnh đó giống như dao,
đâm, hung hăng đâm vào lòng hắn.
Vì sao? Hic, hắn đã nhiều lần tự hỏi mình vì sao. Có lẽ là không vì sao cả, mà là tạo hóa trêu người đó thôi..
Khi xe dừng lại thì hắn phát hiện mình đã chạy đến quán bar Thiên Thủy. Đây là nơi lần đầu tiên hắn cùng Lam Tuyết uống rượu. Vì sao lại đến nơi
này trong lòng hắn cũng không biết, có lẽ là mờ mờ mịt mịt có một sức
mạnh nào đó đẩy hắn đến chỗ này.
“Như vậy cũng tốt, bắt đầu ở nơi đâu thì kết thúc ở chỗ đó.: Hắn lẩm bẩm tự nói, rồi đi xuống xe.
Quán bar Thiên Thủy có thể nói là hạng nhất trong những quán ở thủ đô. Môi
trường đẹp đẽ và thoải mái, ánh sáng dịu dàng và ấm áp, âm nhạc kiều
diễm và du dương. Có thể đây trở thành chỗ được rất nhiều người đến
thưởng thức. Sở Phàm muốn đến đây để uống rượu thoải mái một trận cũng
không phải là nơi thích hợp. Có lẽ hắn nên đi đến quán bar Sway, uống
một chầu thoải mái, nghe loại nhạc điên cuồng, phát tiết tâm tình của
mình trên sàn nhảy. Nhưng hắn lại đi vào quán bar Thiên Thủy, tìm đến
một góc, kêu một chai Whisky, sau đó uống từng ly từng ly. Hắn uống rất
nhanh, cho nên chai rượu đã nhanh chóng hết sạch. Uống hết hắn lại kêu,
liên tục như vậy.
Từ trước đến nay đầu hắn lúc nào cũng tỉnh táo, cho dù có uống thì hắn cũng chẳng say, đây là một thói quen. Nhưng đêm
nay, hắn lại muốn say một trận. Khi tỉnh táo thì hắn cũng kìm không được mà nghĩ đến Lam Tuyết. Nghĩ đến quan hệ giữa Lam Tuyết và Lam Chính
Quốc, điều này làm cho hắn rất khổ sở.
Trong tiềm thức, hắn đã
coi Lam Tuyết là một người bạn tri kỷ mà mình tin tưởng nhất. Ai ngờ
cuối cùng thì tất cả cũng chỉ là mơ mộng hão huyền. Lam Tuyết đúng là
con gái của Lam Chính Quốc, việc này thật là buồn cười. Hắn cảm thấy
mình bị lừa dối, cảm giác này giống như một lưỡi dao sắc đâm vào lòng
hắn, đau nhói. Dù gì thì một người bị người bạn tin tưởng nhất lừa gạt
thì trong lòng cũng không phải dễ chịu. Bởi vì mình đối với người ta
bằng một tấm chân tình, cuối cùng lại nhận lấy sự lừa dối. “Nhưng Lam
Tuyết có phải lừa gạt mình không?” Trong lòng hắn rất mâu thuẫn. Lam
Tuyết chẳng qua chỉ trùng hợp là con gái của Lam Chính Quốc. Cô ấy không sai. Cô ấy căn bản là không được lựa chọn. Trên đời này ai có thể lựa
chọn được cha mẹ của mình là ai chứ?
Không thể được!
Hắn
hiểu rõ đạo lý này, nhưng mà hắn lại cảm thấy lòng mình vẫn không thể
loại bỏ được, mà cũng không thể đối xử với Lam Tuyết bằng thái độ giống
như trước đây được. Đây chính là chỗ đau khổ của hắn.
Nói thẳng
ra là, trên đời này có thể làm tổn thương đến mình phần lớn đều là người có quan hệ với mình. Người càng thân thì càng có thể mang đến cho mình
nhiều nỗi đau khổ nặng nề hơn. Thử hỏi một người không liên quan gì đến
mình thì có thể gây ra ảnh hưởng gì được chứ? Tinh thần của hắn chán nản và đau khổ như vậy chính là vì Lam Tuyết đã vô tình đi vào trong lòng
hắn, mà hiện thực lại quá tàn khốc. Đúng vậy, cô gái gầy yếu dịu dàng mà xinh đẹp đó đã đi sâu vào lòng hắn rồi. Đến giờ phút này hắn mới hoàn
toàn tỉnh ngộ. Nhưng tàn khốc là không thể để hắn bước qua cái giới
tuyến được vẽ ra, vĩnh viễn không thể vượt qua được giới hạn đó.
Hắn muốn uống một bữa, sau cơn say ngày mai tỉnh lại thì tất cả sẽ tốt đẹp hơn, những gì không nên nhớ sẽ được lãng quên.
Hắn uống được một lúc thì cảm thấy không phải dễ dàng giống như tưởng
tượng. Hắn cười khổ một tiếng, cầm chai rượu lên muốn uống một ly, đưa
chai rượu lên rót xuống thì hắn thấy chai đã trống không, một giọt cũng
không còn. Hắn thở ra một hơi, nhìn ba bốn chai không ở trên bàn mới lẩm bẩm tự nói:
- Thì ra tửu lượng của mình cũng tốt như vậy.
- Phục vụ đâu, đưa đến ba chai nữa.
Sở Phàm thở ra một hơi đầy rượu, la lớn.
Tiếng la lớn của hắn dẫn đến sự chú ý của một bóng người xinh đẹp vừa mới đi
vào. Cô nhìn về phía phát ra âm thanh, thì thấy hắn đang úp mặt trên
bàn. Cô cau mày, lấy cái kính đen lớn ở trên mặt xuống, khi thấy rõ
người đó là Sở Phàm thì liền đi đến.
Những bước chân của cô có
phong thái rất cao nhã, mang theo một cái khí chất cao cao tại thượng.
Những đường cong hoàn mỹ trên người cô làm cho người ta phải mơ tưởng.
Sau lưng là một mái tóc nâu được uốn cong lại. Trên mặt cô tuy đeo một
cái kính đen lớn, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được ở bên dưới nó là một khuôn mặt đẹp đến mức độ nào.
Sau khi cô đi đến ngồi đối diện với Sở Phàm, không nói câu nào, chỉ chăm chú nhìn hắn.
Sở Phàm vốn là đang úp mặt xuống cánh tay, đột nhiên lại nghe thấy một mùi hương tươi mát. Hắn cố gắng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một khuôn mặt
tinh xảo và xinh đẹp, không biết cô đã lấy kính râm từ trên mặt xuống từ lúc nào rồi.
- Tiểu yêu tinh? Cô, cô vì sao lại tới đây? Ha ha, đến đúng lúc lắm, đúng lúc có thể uống rượu cùng tôi.
Sở Phàm nhìn cô gái trước mặt, hai mắt đột nhiên sáng lên, nở nụ cười.
Người đến chính là tiểu yêu tinh Lâm Mộng Kỳ. Cô vốn là đến tìm một người
bạn, lại đúng lúc nghe thấy tiếng Sở Phàm gọi phục vụ lấy rượu. Cô nghe
thấy tiếng nói kia có chút quen thuộc thì nhìn lại, thấy Sở Phàm đang
nằm sấp trên mặt bàn, cô mới đi lại.
- Anh đã uống bao nhiêu rượu rồi? Những thứ này đều là anh uống hết sao?
Lâm Mộng Kỳ nhíu nhíu mày, con ngươi trong cặp mắt như làn nước có chút chuyển động và tràn đầy ý trách cứ.
- Đêm nay có hứng, rất có hứng. Uống không say, ha ha. Rượu cuối cùng
cũng đến, uống với tôi nào. Tôi uống một ly cô một ly, dô nào.
Trong lúc nói chuyện thì nhân viên phục vụ mang đến ba chai Whisky. Sở Phàm
cầm lấy chai rót cho Lâm Mộng Kỳ một ly, mình một ly đầy.
- Nhìn bộ dạng của anh bây giờ xem, còn uống gì nữa mà uống? Không được uống nữa, uống nữa tôi sẽ không nhận ra anh nữa đâu.
Lâm Mộng Kỳ tức giận, giọng nói hơi lớn một chút.
- Ở đời khó có thể say một lần. Cô, cô là gì mà không cho tôi uống chứ?
Hừ! Cô nghĩ rằng mình là ngôi sao lớn thì có thể quản được tôi sao?
Không! Không có cửa đâu.
Sở Phàm lẩm bẩm nói, đưa ly lên uống một ngụm hết sạch.
- Anh... ...
Lâm Mộng Kỳ thở ra một hơi, bờ vai run lên nhè nhẹ.
- Tôi chẳng thèm quản anh làm gì. Anh muốn uống bao nhiêu thì cứ uống. Tốt nhất là lăn quay ra luôn đi.
Lâm Mộng Kỳ tức giận cầm lấy kính ở trên bàn rồi nhanh chóng bước đi.
Sở Phàm ngẩn ra, sau đó cười cười. Trong nụ cười tràn đầy cay đắng và đau khổ:
- Đi rồi sao? Đi cũng tốt. Bộ dạng của tôi bây giờ cũng cảm thấy thực có lỗi với cô.
Nói xong hắn rót rượu vào ly, một hơi uống cạn.
Trong lúc hắn lại muốn rót cho mình một ly nữa thì nghe thấy một mùi thơm
tươi mát. Hắn nhíu nhíu mày, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy gương mặt
xinh đẹp lộng lẫy của Lâm Mộng Kỳ.
- Cô, cô không phải là đã đi rồi sao? Tại sao quay lại chứ?
Sở Phàm ợ một hơi đầy rượu, hỏi.
- Tôi thích đến thì đến, thích đi thì đi anh quản được sao? Đừng tưởng
rằng anh là một vệ sĩ của tiểu thư nhà giàu thì có thể quản được tôi.
Không có cửa đâu.
Lâm Mộng Kỳ hầm hừ tức giận, nói xong liền ngồi xuống.
Sở Phàm sửng sốt, một lúc lâu mới cười nói:
- Cô, cô lấy gậy ông đập lưng ông hả? Khâm phục! Khâm phục!
Lâm Mộng Kỳ không lên tiếng, đôi mắt xinh đẹp trừng lên nhìn Sở Phàm, trong mắt đầy vẻ oán giận và thương xót.