Trong đầu Sở Phàm hiện lên rất nhiều nghi vấn, “Giữa Lam Tuyết và Lam Chính Quốc rốt cuộc là có quan hệ gì??
Qua ống nhòm, hắn nhìn thấy Lam Chính Quốc mỉm cười nhìn Lam Tuyết đang ở
trong lòng, nụ cười vui mừng, hiền hậu giống như một người cha đang nhìn đứa con của lão vậy. Trong lòng hắn đột nhiên đau xót mãnh liệt. Gần
như là vô thức, trong đầu hắn hiện lên một ý niệm: “Lam Tuyết là con gái của Lam Chính Quốc sao?”
Nhưng mà sau đó hắn không khỏi cười
cười. Nụ cười này tràn đầy thê lương và đau khổ. Trong lòng hắn một mực
phủ nhận, “Không phải, Lam Tuyết tuyệt đối không phải là con gái của Lam Chính Quốc. Cô ấy xinh đẹp như vậy, hiền hậu như vậy đơn giản như vậy.
Lam Chính Quốc làm sao có con gái giống như cô ấy được chứ? Không phải,
không phải……”
Tay chân dần trở nên lạnh lẽo và trái tim không
ngừng trầm xuống lại như nói cho hắn biết hắn đang tự lừa dối mình. Lam
Tuyết cũng họ Lam, bất cứ lúc nào cũng có một chiếc xe Cadillac cao cấp
và xa hoa đưa đón, có thể để Lam Chính Quốc tự mình đi ra nghênh đón và
ôm cô vào trong lòng. Như vậy Lam Tuyết chắc chắn là người thân thiết
nhất với Lam Chính Quốc. Nói cách khác, Lam Tuyết nếu như không phải là
con gái của Lam Chính Quốc mà là cháu gái chẳng hạn, Lam Chính Quốc cũng sẽ không ôm nàng vào trong lòng ngực như vậy được? Ngoại trừ là con gái thì hình như không có cái gì có thể giải thích được.
Nhưng mà Sở Phàm vẫn không thể tin được. Đúng vậy, không thể tin được, khó mà tin
được người bạn chân thành của hắn là Lam Tuyết lại là con gái của Lam
Chính Quốc. Bởi vì hiện thực này quả thật là quá mức tàn khốc, tàn khốc
đến mức làm cho hắn không có đủ can đảm đối mặt.
- Chủ nhân… …
Âm thanh của Ngân Hồ vang lên bên tai, nhưng tiếng nói của cô lúc này đây
không phải là lạnh như băng, mà có chút không đành lòng.
Sở Phàm quay người lại, “Ừ!” một tiếng, nói:
- Sao vậy?
- Đây là biệt thự mà Lam Chính Quốc đang sống.
- Bây giờ thì tôi đã biết rồi.
- Còn nữa, cô gái tên là Lam Tuyết kia chính là con gái duy nhất của Lam Chính Quốc.
Lời nói của Ngân Hồ giống như sấm giữa trời quang đánh mạnh vào đầu Sở
Phàm. Cả đầu hắn trở nên ong ong. Máu nóng trong người nhanh chóng đóng
băng lại. Tuy là lòng hắn đã dự đoán rằng Lam Tuyết chính là con gái của Lam Chính Quốc. Nhưng khi sự thật này do chính Ngân Hồ nói ra thì hắn
hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Một lúc lâu, trong mắt hắn mới hiện lên vẻ nặng nề bất đắc dĩ.
- Cô làm sao biết được?
- Mới biết
cách đây ba ngày. Ngân Hồ thấy chủ nhân nhiều lần đi lại với Lam Tuyết.
Vì nghĩ đến an toàn của chủ nhân nên Ngân Hồ mới điều tra kỹ càng tình
hình của Lam Tuyết. Từng nhiều lần theo cô ấy đến tòa biệt thự này, cũng chính là nhà của cô ấy. Trong lúc xâm nhập vào trong điều tra, Ngân Hồ
mới biết được Lam Tuyết chính là con gái duy nhất của Lam Chính Quốc.
Ngân Hồ cung kính nói.
Sở Phàm phục hồi lại vẻ bình tĩnh. Thần sắc trong mắt lại càng trở nên đặc biệt lạnh lẽo, nói:
- Cô nếu đã sớm biết được chuyện này vì sao lại không nói ngay cho tôi biết?
Trong giọng nói có chút sắc bén và trách móc.
Ngân Hồ cả kinh, vội vàng hạ giọng nói:
- Ngân Hồ đáng chết. Lúc đó Ngân Hồ đã có nói chuyện này với Ngô bá. Đang chuẩn bị nói với chủ nhân, thì bị Ngô bá ngăn lại. Ngô bá nói chuyện
này để khi nào chủ nhân tự mình biết được thì xử lý. Ngô bá bảo chúng
tôi không cần nhúng tay vào.
Sắc mặt Sở Phàm trở nên buồn bã,
than nhỏ một tiếng. Dụng ý của Ngô bá, hắn làm sao chẳng biết chứ. Trong chuyện này không có người nào có thể giúp được hắn.
Tâm tình của hắn trở nên đặc biệt trầm trọng. Giống như bị một tảng đá lớn đè lên
vậy. Hắn lại lấy ống nhòm ở trên tay lên nhìn, Lam Chính Quốc đang kéo
Lam Tuyết đi vào trong phòng khách. Hình bóng gầy yếu kia của Lam Tuyết
lộ ra vẻ cô đơn. Bất luận kẻ nào nhìn cũng cảm thấy thương tiếc. Nhưng
lúc này Sở Phàm lại mơ hồ có một tia phẫn nộ.
Hắn cũng đoán được
Tiểu Võ đi phía sau Lam Chính Quốc và Lam Tuyết chẳng qua chỉ là một
người lái xe kiêm bảo vệ mà thôi, căn bản không phải là bạn trai gì của
Lam Tuyết. Nhưng mà bây giờ hắn cũng không có lòng dạ nào cân nhắc
chuyện này nữa.
Khi bóng dáng của Lam Chính Quốc và Lam Tuyết
biến mất trong tầm mắt thì Sở Phàm buông ống nhòm xuống, sắc mặt có chút chán nản, hắn nói khẽ:
- Đi thôi!
Ngân Hồ sau khi nghe vậy thì khởi động xe chạy như bay ra khỏi khu biệt thự Hương Giang.
Sở Phàm lòng đã lạnh đến cực điểm, chẳng biết làm thế nào. Hắn mơ hồ có
loại cảm giác bị lừa gạt, mà loại cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy
rất khó chịu. Trong lòng dường như có một cổ phẩn nộ muốn bùng phát ra,
nhưng hết lần này đến lần khác lại có một ý nghĩ tiêu điều, bi ai chậm
rãi lan ra khắp toàn thân.
“Vì sao? Vì sao cô lại là con gái của
Lam Chính Quốc? Vì sao chứ? Nực cười, chính mình còn hồn nhiên không
biết mà kể lại với cô ấy tất cả ân oán giữa ba mình và Lam Chính Quốc
nữa chứ. Thật là ông trời trêu người.” Lòng hắn âm thầm nghĩ, muốn cười
nhưng khóe môi lại cảm thấy đắng ngắt, đúng là cười không được.
Hắn không khỏi nhớ tới những biểu hiện khác thường của Lam Tuyết những ngày gần đây. Nhớ đến đêm nay Lam Tuyết ở bên trong lồng ngực hắn đau khổ mà khóc thành tiếng, tim hắn lại nhảy lên, thầm nghĩ:
“Lam Tuyết
chắc chắn đã biết cha cô ấy chính là người mình gọi là “kẻ thù”, là “tên tiểu nhân gian ác. Áp lực ở trong lòng cô ấy chắc chắn sẽ rất lớn. Mấy
ngày hôm nay cô ấy có vượt qua được nổi đau khổ tột cùng này hay không?
Khó trách cô ấy lại khóc đến mức như vậy, mà khóc có phát tiết được một
chút áp lực nào ở trong lòng cô ấy không?
Hèn gì đêm nay khi cô
ấy thấy mình nói Tập đoàn Lam Thị thật ra chính là do một tay ba mình
ngày trước sáng lập nên thì vẻ mặt lại trở nên kinh ngạc như vậy. Đến
giờ này mình mới hiểu vì sao khi đó trong mắt cô ấy lại toát ra sự đau
đớn sâu sắc và bất đắc dĩ như vậy. Thì ra, cô ấy cũng đã biết cô ấy
chính là con gái kẻ thù của mình.
Mình cảm thấy khó hiểu. Khó hiểu là tại sao cuối cùng mình và cô ấy có duyên mà không phận?
Ân oán giữa nhà mình và Lam Chính Quốc, mình cũng đã sớm nghĩ đến, sớm
cùng hắn có quan hệ xác định. Nhưng mình lại chưa từng nghĩ đến bất cứ
cái gì giữa cô ấy và Lam Chính Quốc cả. Mình có phải là đã quá tin tưởng cô ấy rồi không?
Nhưng mà, lại nhận lấy sự lừa gạt của cô ấy! Vì sao cô ấy lại không nói cho mình biết cô ấy chính là con gái của Lam
Chính Quốc chứ? Vì không dám sao? Hay là... có mục đích khác? Nếu như cô ấy nói ra thì cảm nhận của mình có phải là có một chút tốt hơn không?”
- Chủ nhân... ...
Đầu óc Sở Phàm có chút hỗn loạn, bị tiếng gọi của Ngân Hồ đánh thức lại.
Hắn lắc đầu, muốn vứt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Hắn đáp lại
một tiếng, nhìn về phía Ngân Hồ, đợi câu nói tiếp theo của cô.
- Chủ nhân muốn đi đến chỗ nào? Nếu không thì Ngân Hồ đưa chủ nhân trở về nghỉ ngơi nhé.
Trong giọng nói lạnh băng của Ngân Hồ tỏ ra chút quan tâm.
- Không cần, đưa tôi đến quán cà phê trên đường Nam Phủ.
Sở Phàm nói.
- Chủ nhân không phải là vừa rời khỏi chỗ đó sao?
Ngân Hồ có chút khó hiểu.
- Xe tôi vẫn còn để ở đó.
Sở Phàm thản nhiên nói.
- À, Ngân Hồ đã hiểu.
Ngân Hồ nói xong thì chú tâm chạy xe. Thật ra trong lòng cô cũng biết tình
cảm của chủ nhân mình lúc này chắc chắn sẽ rất không ổn định. Nhưng mà
cô lúc này vẫn nghe theo lời nói của Ngô bá, bây giờ tốt nhất là để Sở
Phàm một mình yên tĩnh, suy nghĩ một chút.
Ngân Hồ chạy xe trở về đường Nam Phủ, dừng lại ở bên cạnh quán cà phê Starbucks.
- Ngân Hồ,
Sở Phàm nhìn gương mặt xinh đẹp và lạnh băng của Ngân Hồ,
- Cô trở về đi, không cần đi theo bảo vệ tôi đâu. Tôi không sao đâu. Côhãy để mình tôi yên tĩnh một chút.
- Nhưng mà chủ nhân... ...
Trong đôi mắt lạnh băng của Ngân Hồ toát ra ánh mắt nóng bỏng mà nhìn chủ
nhân của mình. Muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt của Sở Phàm cứng
rắn như vậy thì không khỏi ngậm miệng lại. Lúc này, trong lòng cô cũng
có chút nổi sóng. Cô rất muốn vì Sở Phàm mà làm một chuyện gì đó, là gì
cũng được, thậm chí là dâng hiến cả thân thể của mình để Sở Phàm phát
tiết cũng được, chỉ cần Sở Phàm một lần nữa trở nên vui vẻ.
Tay
của Sở Phàm đột nhiên vuốt nhẹ lên gương mặt Ngân Hồ. Đây là lần đầu
tiên Sở Phàm làm ra động tác thân mật như vậy với Ngân Hồ, Ngân Hồ chỉ
cảm thấy trái tim của mình không biết làm sao lại run lên. Đúng là có
cảm giác được sủng ái mà lo sợ, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp.
- Trở về nghỉ ngơi đi. Tôi biết cô cũng đã rất mệt rồi, rất vất vả. Cô
luôn đi theo tôi, chỉ cần tôi gọi thì cô lập tức xuất hiện ngay. Tôi
cũng biết nếu tất cả mọi người ở trên thế giới này đều rời khỏi tôi mà
đi thì cô vẫn còn ở lại bầu bạn bên cạnh ta. Cô rất mệt, tôi cũng không
đành lòng để cô như vậy! Nghe lời tôi đi, quay về, được không? Tôi không muốn cô cứ phải liên tục đi theo tôi như thế.
Sở Phàm khẽ mỉm cười, nhìn Ngân Hồ nói.
Ngân Hồ không nói gì, chỉ gật gật đầu. Khuôn mặt lạnh băng và xinh đẹp của cô dường như nhìn không thấy có chút biến hóa nào.
Sở Phàm xuống xe, đóng cửa lại, vẫy tay với Ngân Hồ một cái. Ngân Hồ liền chạy xe đi.
Trong khoảnh khắc đó, một giọt nước mắt tràn ra từ trên khóe mắt của Ngân Hồ, từ trên mặt nhỏ xuống cái quần màu trắng của cô.
Đây là lần thứ ba cô rơi lệ. Lần đầu tiên là khi còn nhỏ trong lúc huấn
luyện không làm được một việc bị sư phụ đánh. Lần thứ hai là lần đầu
tiên cô giết người. Lần thứ ba là bây giờ.
Sở Phàm là chủ nhân
của cô, là tất cả trong cuộc sống của cô. Cô vì Sở Phàm mà tồn tại.
Không có Sở Phàm, cô cũng không biết là mình sống vì cái gì nữa. Cho
nên, cô cảm thấy mình cần phải làm tất cả vì Sở Phàm, tất cả đều đáng
giá. Nhưng cô cũng là một phụ nữ, cũng cần có sự cảm thông và thấu hiểu
của người khác. Khi lòng bàn tay ấm áp kia của Sở Phàm vuốt lên gương
mặt lạnh như băng của cô thì cô cảm thấy khối băng cứng trong lòng mình
đã bị hòa tan rồi. Câu nói của Sở Phàm lại càng khiến cô kìm không được
phải rơi lệ. Những nỗ lực của mình, cô không muốn ai biết mà chỉ cần Sở
Phàm hiểu, để cô cảm thấy những nỗ lực của mình không có uổng phí, mình
vất vả mà có một người nhớ kỹ là được.
Vốn là tất cả mọi việc cô
làm đều là không oán không hối, nhưng Sở Phàm từng việc từng việc ghi
nhớ lại làm cho lòng cô lần đầu tiên dâng lên tình cảm xúc động. Cô tuy
vẻ ngoài lạnh băng, ra tay sắc bén, là một người phụ nữ xinh đẹp giết
người không chớp mắt. Nhưng khi vứt bỏ cái vẻ bề ngoài này thì cô lại
chỉ là một người phụ nữ bình thường. Cô cũng có máu có thịt, cũng có
tình cảm, chẳng qua khi cô đãhiến dâng tất cả mọi thứ, kể cả mạng sống
của mình cho Sở Phàm thì tình cảm của cô cũng vô tình bị đóng băng lại.
Mà một câu nói bình thường của Sở Phàm làm cho tảng băng tình cảm của cô vỡ tan ra, hai mắt của cô đã ướt đẫm nước.
Vô tình, Sở Phàm
không những là tất cả mạng sống mà còn chiếm giữ cả trái tim của cô. Cho nên, khi Sở Phàm vui vẻ thì lòng cô cũng cảm thấy vui vẻ. Khi Sở Phàm
không vui thì tâm lý của cô cũng đầy sự luống cuống. Nhưng cô chưa từng
để lộ tình cảm trong lòng mình ra ngoài, trên mặt cô vĩnh viễn là cảm
giác lạnh băng như vậy. Cô không biết Sở Phàm có nhìn ra những suy nghĩ
trong lòng mình không, nhưng cô lại nghĩ nếu là biết thì như thế nào
chứ? Hắn mãi mãi là chủ nhân của mình, vĩnh viễn không thay đổi.
Cuối cùng Sở Phàm cũng đã biết được thân thế của Lam Tuyết.