Không biết khóc đã bao lâu, Lam Tuyết cảm thấy nước mắt của mình như đều đã rơi xuống hết rồi. Nhưng nỗi bi thương trong tâm khảm vẫn không
ngừng nghỉ mà mãnh liệt bồi hồi như thủy triều dâng. Cô không thể khống
chế nổi bản thân mình. Cô đột nhiên cảm thấy rất lạnh, rất lạnh lẽo. Tay chân cũng lạnh như băng, thân thể co rút dụi vào vòng ôm ấm áp của Sở
Phàm, như muốn tìm kiếm thêm một chút gì ấm áp. Thế nhưng, vẫn không thể nào ngăn cản nổi sự lạnh lẽo trong người.
Sở Phàm cảm giác thân thể mềm mại của Lam Tuyết đang run lên nhè nhẹ trong lòng mình. Hắn sửng sốt, hỏi:
- Lam Tuyết, cô làm sao vậy?
- Lạnh, tôi cảm thấy rất lạnh!
Âm thanh của Lam Tuyết có chút hư vô và mờ mịt, mang theo chút run rẩy.
Sở Phàm vội vàng đỡ Lam Tuyết dậy nhìn.Ssắc mặt cô cực kỳ tái nhợt. Nước
mắt vốn đã cạn, nhưng trên mặt ngọc mơ hồ nhìn thấy vết nước mắt ẩm ướt. Hắn trong lòng căng thẳng, hỏi:
- Thấy lạnh sao? Có phải là máy lạnh mở quá lớn không? Nếu vậy thì chúng ta đi ra khỏi đây thôi, được không?
Lam Tuyết tuy là không muốn rời khỏi bộ ngực ấm áp của Sở Phàm, nhưng khi
thấy ánh mắt dứt khoát của hắn thì cô cũng không tự chủ được mà cũng
phải gật đầu.
Sở Phàm đỡ Lam Tuyết đứng dậy, sau đó dìu cô ra hàng ghế bên ngoài.
Hai người đi ra quán cà phê Starbucks, nhìn Lam Tuyết đang dựa sát vào ngực mình, tim Sở Phàm khẽ động, nói:
- Lam Tuyết, tôi đưa cô về nghỉ ngơi nhé?
Lời nói của Sở Phàm giống như một tiếng sấm sét, mạnh mẽ thức tỉnh Lam
Tuyết. Cô giật mình, thấy mình đang dựa sát vào lòng Sở Phàm. Cô vội
vàng giãy dụa thoát ra khỏi cái ôm của hắn, khẽ cười nói:
- Không cần đâu. Tôi đã có người đến đón rồi.
- Có người đến đón cô rồi sao?
Sở Phàm nhíu mày:
- Ai vậy?
- Vâng, anh ấy đến đây rồi.
Lam Tuyết giơ tay chỉ, nhìn thấy trước mặt một chiếc xe Cadillac cao cấp và sang trọng từ trên đường quay đầu lại. Có lẽ chiếc xe này chờ ở đây từ
lâu rồi.
“Lại là chiếc xe này. Cuối cùng thì thân phận của Lam
Tuyết là gì? Chắc chắn cũng không đơn giản. Không ngờ là một chiếc
Cadillac.” Sở Phàm nghĩ thầm.
Cửa xe Cadillac mở ra, một người thanh niên đẹp trai và uy vũ đi xuống xe. Người này chính là Tiểu Võ.
Nhưng mà ánh mắt của Sở Phàm lại trở nên thâm trầm và sắc bén, lạnh như dao.
Hắn đương nhiên nhận ra Tiểu Võ. Hắn còn nhớ kỹ đêm đó ở trong quán bar
Thiên Thủy, người thanh niên đưa Lam Tuyết đi ra chính là Tiểu Võ. Hắn
liền nhớ tới dáng vẻ khóc lóc rất bi thương của Lam Tuyết trước đó.
Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, “Chẳng lẽ tên đàn ông làm
tổn thương Lam Tuyết, làm cho cô dường như trở nên thay đổi chính là gã
này sao?” Sở Phàm vừa nghĩ như vậy thì trong mắt hàn quang càng đậm,
trong lòng lại xuất hiện một chút ghen tuông, tay phải nắm chặt lại, lý
trí đã sớm bị sự tức giận mạnh mẽ làm mai một đi.
Tiểu Võ dường
như cũng cảm nhận được ý chí mãnh liệt trên người Sở Phàm truyền đến.
Một cỗ áp lực vô hình mạnh mẽ áp bức làm cho anh ta cảm thấy bầu không
khí trở nên nặng nề. Anh ta vừa quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt băng lãnh và phẫn nộ kia của Sở Phàm. Trong phút chốc, anh ta cảm thấy lòng mình
run lên, sau đó còn có chút hoảng loạn.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm, vừa tiếp xúc, Tiểu Võ đã có thể cảm thấy được Sở Phàm trước
mặt sắp xuất ra một đòn công kích cường đại không gì có thể tưởng tượng. Anh ta không thể đánh giá được đòn công kích này. Vào lúc này, anh ta
mới đột nhiên tỉnh ngộ, người thanh niên ở trước mặt đang nhìn chằm chằm mình đây, nhìn qua thì có vẻ trẻ tuổi, bình thường thôi nhưng lại gây
ra cho mình cảm giác mạnh mẽ đến như vậy.
- Tiểu Võ, anh đến rồi. Lại đây đỡ em một chút.
Trên đỉnh điểm ngàn cân treo sợi tóc, giọng nói của Lam Tuyết đột nhiên vang lên. Tiếng nói của Lam Tuyết cũng phá tan cái khí thế khẩn trương kia.
Tiểu Võ còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã thấy Lam Tuyết đi đến bên cạnh
mình, dường như cố ý khoác lấy cánh tay mình, đi đến xe.
Sở Phàm
sau khi nhìn thấy tình hình này trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp.
Sau đó nhịn không được mà cười khổ một tiếng, bàn tay đang nắm chặt chậm rãi buông ra. Nếu không phải âm thanh của Lam Tuyết đột nhiên vang lên
thì nắm đấm của hắn chắc chắn sẽ tung ra. Hắn mười phần tin tưởng có thể đánh ngã gã thanh niên anh tuấn ở trước mặt kia, tuy là hắn đã sớm biết tên này rất mạnh.
Đi đi tới, Lam Tuyết đột nhiên quay đầu lại, đứng từ xa nhìn Sở Phàm, mỉm cười hô:
- Sở Phàm, cảm ơn anh tối nay đã đi cùng tôi! Bye bye!
Tiếng nói của Lam Tuyết kéo Sở Phàm từ trong tình trạng ngơ ngẩn trở về hiện
thực. Hắn ngây người và gượng gạo giơ tay lên vẫy vẫy với Lam Tuyết.
Nhưng cô sớm đã cùng Tiểu Võ ngồi vào trong chiếc xe Cadillac kia rồi.
Khi chiếc xe Cadillac kia khởi động chạy đi như bay thì trong lòng Sở Phàm
đột nhiên trở nên căng thẳng. Đúng là có chút cảm giác đau lòng. Hắn hít một hơi thật sâu, nắm tay vốn đã buông ra bây giờ lại một lần nữa nắm
chặt lại.
“Tiểu Võ chính là gã đàn ông đã làm cho Lam Tuyết đau
lòng sao? Đáng giận, Lam Tuyết là một cô gái xinh đẹp và tốt bụng mà lại bị gã ức hiếp. Đáng giận, đáng hận! Lam Tuyết gặp mình thì thỏa sức
phát tiết sự đau khổ trong lòng, khóc nức nở không ngớt. Nhưng khi ở
trước mặt gã thì thần sắc lại phải tỏ ra thân thiết và không có chuyện
gì. Lam Tuyết, cô đã sống mệt mỏi quá. Vì một người như gã thì có đáng
không?” Sở Phàm trong lòng tràn đầy phẫn nộ mà nghĩ. Đột nhiên, lòng hắn hiện lên một ý niệm, “Gã đàn ông này nhìn thấy chính mình và Lam Tuyết ở cùng một chỗ thì sau khi trở về liệu có trách móc hay thậm chí là đánh
đập cô ấy không?” Nghĩ vậy thì mắt Sở Phàm tinh quang chớp động, thầm
nghĩ mình cần phải bám theo chiếc xe Cadillac kia. Hắn muốn tận mắt nhìn thấy Lam Tuyết bình an vô sự. Nếu như tên kia dám cả gan bất kính với
cô thì nắm đấm của hắn nhất định sẽ đánh tới không lưu tình chút nào.
Khi hắn muốn leo lên xe để đi theo thì lại sợ Lam Tuyết nhận ra, có lẽ nên
đổi một chiếc xe khác. Vì vậy hắn nghĩ tới Ngân Hồ. Hắn lập tức lấy điện thoại gọi cho cô:
- Ngân Hồ, cô đang ở đâu thế? Đi đến quán cà phê Starbucks trên đường Nam Phủ đi. Tôi đợi cô.
Hắn vừa nói dứt lời, chợt nghe thấy “Kít” một tiếng. Ở trên mặt đường phía
tay trái của hắn, một chiếc xe thể thao Porche cao cấp màu trắng dừng
lại. Hắn nhận ra chiếc xe này đúng là của Ngân Hồ.
“Hành tung của Ngân Hồ vẫn khó lường như vậy, kêu đến là đến liền.” Lòng hắn vừa nghĩ vừa chui vào xe.
- Đi theo chiếc xe Cadillac có biển số 65788 ở đằng trước, nhanh!
Sở Phàm sau khi lên xe thì vội vàng phân phó nói.
- Vâng, chủ nhân!
Ngân Hồ đáp lại một tiếng, chiếc Porche thể thao màu trắng chạy đi giống như tia chớp.
Từ trước đến giờ Sở Phàm tự cho rằng mình đôi khi chạy xe rất điên cuồng,
nhưng mà bây giờ ngồi trên xe của Ngân Hồ hắn mới hiểu được cái gọi là
chạy xe điên cuồng của mình trước đó là ý nghĩ non nớt như thế nào.
Sở Phàm vừa liếc mắt một cái thì tốc độ đã một trăm kilomet/h rồi. Hơn nữa tốc độ lại càng lúc càng nhanh. Đây không phải là đang chạy trên đường
cao tốc đâu nhé. Tuy là ở trên đường rất thông thoáng nhưng Ngân Hồ chạy xe vẫn làm cho Sở Phàm lo lắng. Nhưng mà hắn rất nhanh đã yên tâm trở
lại, vì thấy kỹ thuật chạy xe của Ngân Hồ thì hắn còn lâu mới theo kịp.
Năm sáu phút sau, chiếc Cadillac dài màu đen đã ở vào trong tầm mắt. Chiếc
Cadillac chạy cũng không nhanh. Sau khi thấy nó hai mắt của Sở Phàm đột
nhiên co rút lại:
- Là chiếc xe đó. Theo sát, nhưng đừng để bọn bọ phát hiện. Người chạy xe cũng không phải là đơn giản đâu.
Khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng của Ngân Hồ ngoại trừ hơi lạnh thì không có
chút biểu cảm thừa thãi nào. Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào chiếc xe
Cadillac đang chầm chậm chạy ở phía trước giống như nhìn con mồi của
mình vậy. Đối với cô thì cho dù bây giờ trời có sập cô cũng vẫn cứ chăm
chú vào chiếc xe đang chạy ở phía trước mà thôi. Bởi vì đây chính là
mệnh lệnh của Sở Phàm.
Lam Tuyết ngồi ở sau xe một câu cũng không nói. Trước khi lên xe, cô cố tình tỏ ra thân mật mà khoác tay Tiểu Võ
tất cả đều để cho Sở Phàm nhìn. Cô và Sở Phàm lúc này đã không có khả
năng nữa rồi. Cô cho rằng đã không thể, đã như vậy thì phải thẳng
thừng…đoạn tuyệt thôi!
Cô biết được càng cùng Sở Phàm ở cùng một
chỗ thì tim mình lại càng đau thương. Đêm nay, từ miệng Sở Phàm mà biết
được những ân oán của ba mình và cha hắn thì cô lại cảm thấy đau lòng
một lần nữa. Một chút hảo cảm về ba ở trong lòng đã dần dần sụp đổ hoàn
toàn. Trong lòng cô một trăm lần một ngàn lần liên tục hỏi chính mình,
“Ba là hạng người như vậy sao?”
Cô lặng lẽ ngồi, để mặc cho nước
mắt một lần nữa tuôn trào. Trong khoảng thời gian này, côkhông biết đã
chảy bao nhiêu nước mắt, đã khóc không biết bao nhiêu lần. Cô từ trước
đến nay chưa từng đau lòng rơi lệ như thế này bao giờ, thậm chí côcòn
cho rằng nước mắt của mình đã chảy khô rồi. Nhưng khi đối mặt với Sở
Phàm thì nước mắt không thể nào kiểm soát được mà chảy ra, lòng côlại
đau nhói lên từng cơn.
Tiểu Võ nhìn qua kính xe thấy được Lam
Tuyết nước mắt đầy mặt thì trong tim không khỏi cảm thấy đau xót. Trong
mắt anh ta hiện lên ngọn lửa phẫn nộ, lòng âm thầm nghĩ: “Tên khốn nào
lại để cho tiểu thư đau lòng rơi lệ thế này. Mịa nó , hắn rốt cuộc đã
làm gì với tiểu thư? Vì sao mỗi lần tiểu thư gặp mặt hắn đều trở nên đau lòng như vậy chứ? Vì sao? Thằng khốn, tao sẽ không tha thứ cho mày
đâu.”
Sở Phàm cảm thấy có chút kỳ quái. Lam Tuyết ở khu nhà Blue
Sky cơ mà. Nhưng mà chiếc Cadillac phía trước lại không chạy về phía tòa nhà ấy, mà chạy về phía tây núi Sơn Đông. Sở Phàm biết phía này là khu
biệt thự Hương Giang. Chẳng lẽ Lam Tuyết là người nhà của gã đàn ông kia sao?
Sau đó, Ngân Hồ lái xe theo chiếc Cadillac ở phía trước
đang chạy vào biệt thự Hương Giang. Chiếc xe kia tiến vào một tòa nhà
mang phong cách Châu Âu, khí thế huy hoàng, trong một biệt thự cổ điển
và rộng rãi. Khi xe dừng lại thì Lam Tuyết bước xuống xe. Sở Phàm từ xa
nhìn lại vẫn thấy trên người Lam Tuyết sự u buồn và cô đơn như cũ.
Đột nhiên, từ bên trong biệt thự đi ra một lão già trên dưới sáu mươi tuổi. Hắn thấy Lam Tuyết nở nụ cười thoải mái đi lên nghênh đón, toát ra dáng vẻ yêu thương.
Sở Phàm nhìn thấy hình dáng của lão già này có
chút quen thuộc, dưới bóng tối và cách một khoảng khá xa nên hắn cũng
không thấy rõ ràng diện mạo của lão kia. Nhưng mà trong lòng hắn lại có
một loại cảm giác quen thuộc, hắn hỏi:
- Có ống nhòm không?
- Có! Chủ nhân!
Ngân Hồ nói xong thì đem một cái ống nhòm mini đưa cho Sở Phàm.
Sở Phàm nhận lấy ông nhòm nhìn, thấy rõ ràng diện mạo của lão già kia. Hắn trăm phần trăm xác định, lão già kia rõ ràng lại chính là Lam Chính
Quốc.
Từ khi biết được Lam Chính Quốc chính là kẻ đầu sỏ bức tử
ba mình, cướp lấy công ty do chính một tay ba mình sáng lập thì Sở Phàm
đã khắc sâu nhớ kỹ cái tên Lam Chính Quốc này trong đầu. Hắn trăm phần
trăm xác định lão già hắn đang nhìn thấy qua ống nhòm chính là tên tiểu
nhân gian ác Lam Chính Quốc. Đồng tử của Sở Phàm mạnh mẽ co rút lại. Hắn nhìn thấy Lam Tuyết đang ngã vào lòng và ôm lấy Lam Chính Quốc.