Ngày hôm sau, dì Mi tỉnh dậy, thấy hơi đau đầu, có lẽ là do hôm qua uống quá nhiều rượu mà ra. Cô đứng dậy, uống một ly sữa nóng, thấy bớt đau
đầu rồi mới đi xuống dưới lầu. Đi xuống cô mới thấy Sở Phàm và đại tiểu
thư đang ở phòng khách, chỉ trỏ vào một tấm bản đồ trên mặt bàn, dường
như là đang trao đổi kế hoạch gì đó.
Sở Phàm thấy dì Mi đi xuống
không tự chủ được nhớ tới chuyện đêm qua, trong lòng hắn rung động. Hắn
thấy mắt dì Mi lóe lên một tia khác thường, ánh mắt này có chứa một nụ
cười giả tạo mà quyến rũ, khiến cho người ta khó mà biết được hàm nghĩa
của nó.
“Chẳng lẽ đêm qua dì Mi không ngủ, khi mình làm mấy cái
kia là cô ấy vẫn tỉnh? Nếu vậy thì đêm qua mà mình có abc xyz gì thì
chắc cô ấy đều biết?” Nghĩ vậy Sở Phàm toát mồ hôi lạnh, tuy nhiên hắn
vẫn cố giữ hi vọng là lúc ấy hắn đã thử qua dì Mi, phát hiện dì Mi hô
hấp đều, kêu vài tiếng cũng không tỉnh, giống như đã ngủ say.
- Dì Mi, dì tỉnh rồi à? Tối qua sao lại uống say thế?
Đại tiểu thư nhìn dì Mi nói.
- Đã lâu rồi chưa uống, cũng không ngờ hôm qua say thế. Tất cả là do Tiểu Sở. Dì nhớ rõ tối qua chơi xúc xắc hắn ăn gian. Chém rõ lắm nên dì mới
bị uống thật nhiều bia.
Dì Mi tức giận nói.
Sở Phàm gãi gãi đầu, tối qua hắn quả thật có cố tình nhắm vào dì Mi. Cô say rượu cũng có liên quan trực tiếp đến hắn, hắn nói:
- Dì Mi, tôi chịu trách nhiệm. Nếu dì có quở trách gì tôi cũng chịu tất.
- Trách chửi cái gì, nhưng thật ra tôi có ý này, sau này có việc gì nhờ cậu thì cậu phải giúp đỡ nha.
Dì Mi nũng nịu cười nói.
“Giúp đỡ? Hắc hắc, đó là đương nhiên. Nếu là phương diện kia thì tôi càng
toàn lực giúp đỡ, đảm bảo cô hài lòng!” Sở Phàm trong lòng thầm nghĩ,
nhưng miệng lại nói:
- Nhất định, nhất định!
- Có lời này của cậu là được rồi. Mà đúng rồi, hai người đang làm gì thế?
Dì Mi hỏi.
- Cháu đang bàn luận với Tiểu Sở về việc kinh doanh khu Lam Cảnh.
Đại tiểu thư đáp.
- Hả, thật nhìn không ra Tiểu Sở cũng có năng lực này! Được rồi được rồi, hai người nói tiếp đi, tôi không biết gì về việc này hết. Đúng rồi,
Tiểu Vân chưa dậy phải không?
Dì Mi hỏi.
- Hôm nay là cuối tuần, không phải đi học, nên cứ để bọn nó ngủ đi dì ạ.
Đại tiểu thư nói.
- Được, vậy mọi người cứ nói đi. Dì đi ăn đã, tối qua bị ói nhiều. Sáng dậy giờ có chút đói.
Dì Mi nói xong liền đi vào nhà bếp.
Đặt trên bàn cẩm thạch là một bản vẽ, đó là bản thiết kế quy hoạch của khu
Lam Cảnh, đại tiểu thư cùng Sở Phàm đang bàn luận về vấn đề trang trí
bên trong khu nhà.
- Tiểu Sở, phương án cụ thể đã xong rồi, để
tôi đưa anh đến công ty. Triệu tập người của công ty lại, hôm nay kêu
gọi mọi người bắt đầu trang hoàng trung tâm khu Lam Cảnh.
Đại tiểu thư nói.
- Được, chúng ta bây giờ đi!
Sở Phàm nói.
- Để tôi chào dì Mi một tiếng đã.
Đại tiểu thư nói xong liền vào phòng bếp tạm biệt dì Mi, sau đó cùng Sở Phàm đi đến tòa nhà Quốc Cảnh.
Trên đường tới công ty, đại tiểu thư đã gọi cho người phụ trách tiêu thụ khu Lam Cảnh là Hạ Băng cùng với quản lý dự án là Lưu Trung, bảo bọn họ đến công ty có việc quan trọng.
Đến tòa nhà Quốc Cảnh, đại tiểu thư
dẫn Sở Phàm đi vào bên trong. Đây là lần đầu tiên Sở Phàm đi vào trong
tòa nhà huy hoàng lộng lẫy này, cũng là lần đầu tiên đi vào văn phòng
của đại tiểu thư.
- Đây là nơi tôi làm việc, anh cứ ngồi đi, đợi Hạ Băng và Lưu Trung đến đây đã.
Đại tiểu thư nói.
- Oa, văn phòng đại tiểu thư thật là đẹp!
Sở Phàm nhận chén trà của đại tiểu thư đưa tới, nói.
- Thật ra đôi khi ngồi ở đây cũng rất buồn chán.
Đại tiểu thư thản nhiên nói.
“Buồn chán? Đây chính là khu quản lý phụ trách khu vực Hoa Bắc của công ty
Quốc Cảnh mà. Có không biết bao nhiêu người muốn vào đây mà không vào
được. Đại tiểu thư lại nói là buồn chán” Sở Phàm thầm nghĩ, có lẽ ở vị
trí này cũng bị áp lực rất lớn.
Lúc này, có ai đó gõ cửa. đại tiểu thư đi ra mở, thì có hai người nam nữ tiến vào.
Người nữ hơn ba mươi tuổi, xinh đẹp thành thục, mắt lộ vẻ khôn khéo, còn nam
thì khoảng bốn mươi tuổi, chững chạc từng trải, mặc một bộ vest thể hiện được thân phận của mình.
- Đại tiểu thư, tìm chúng tôi có việc gì vậy?
Hai người nam nữ này sau khi tiến vào thì hỏi.
- Để tôi giới thiệu một chút, vị này là Hạ Băng, quản lý bộ phận bán hàng. Còn đây là Lưu Trung, quản lý dự án.
Đại tiểu thư nói xong thì chỉ tay vào Sở Phàm, nói tiếp:
- Vị này là Sở Phàm, sau này là đồng sự của hai người, đồng thời việc
tiêu thụ khu Lam Cảnh từ nay về sau do anh ta toàn quyền quyết định.
Mong cô Hạ Băng hết sức hợp tác thật tốt với Sở Phàm.
Hạ Băng
cùng Lưu Trung nghe vậy đều cả kinh, bây giờ bọn họ mới thật sự đánh giá Sở Phàm. Bọn họ nhìn thế nào cũng không thấy Sở Phàm có một tí tẹo năng lực gì, vậy tại sao đại tiểu thư lại tín nhiệm hắn, muốn đem việc tiêu
thụ khu Lam Cảnh giao lại cho hắn chứ?
Trong đó phải nói đến Hạ
Băng đang cực kì không thoải mái. Đại tiểu thư làm vậy ít nhiều cũng là
nhắm vào cô. Việc khu Lam Cảnh đang bị ế hàng, cô là quản lý thì không
thể trốn tránh trách nhiệm bởi vậy nếu nói vị Sở Phàm này có khả năng
giải quyết vấn đề thì chắc chắn cô sẽ không hề có chút thành kiến, sẽ
hết sức phối hợp. Nhưng mà, Sở Phàm có khả năng làm được điều đó sao?
Sở Phàm đối với việc bổ nhiệm của đại tiểu thư cũng cảm thấy khó tin, bởi
vì chức vị của hắn chẳng phải là vượt qua Hạ Băng sao? Việc xảy ra bất
thình lình như vậy, hắn lại không có thời gian chuẩn bị, tự dưng lại nói trước mặt Hạ Băng cùng Lưu Trung như vậy, trong lòng quản lý tiêu thụ
khu Hoa Bắc là Hạ Băng thật không dễ chịu đâu.
Kỳ thật Sở Phàm tự nguyện trợ giúp đại thư cũng không phải là ham quyền chức gì, chỉ là do hắn thích, hắn vui. Nhưng đại tiểu thư bất thình lình lại bổ nhiệm
khiến hắn thật không biết phải làm sao.
Hắn bình tĩnh lại, khẽ cười nói:
- Ha ha, quản lý Hạ, quản lý Lưu, thật ra tôi cũng chỉ đưa ra ý kiến
thôi. Sau này mọi người cùng nhau cố gắng, tìm ra lời giải bài toán tiêu thụ khu Lam Cảnh, giúp đại tiểu thư bỏ được nỗi lo trong lòng. Đây là
tâm nguyện lớn nhất của tôi.
Hạ Băng và Lưu Trung nghe thấy thế cũng cười cười, nói vài lời khách sáo với Sở Phàm.