Cận Chiến Pháp Sư

Chương 60: Q.1 - Chương 60: Anh là dũng sĩ à?




Dịch: WindDK

Trước tiên Cố Phi cẩn thận nhìn xung quanh, thấy không có người chơi mới yên lòng đeo huy chương của Eddie lên.

Lúc này hắn mới thấy NPC trong thôn đều lập tức chú ý đến hắn, kể cả mấy người hắn đã hỏi qua. Điều này càng làm Cố Phi tin tưởng rằng cái văn chương này là một thứ rất quan trọng, lấy lại bình tĩnh, đi đến trước mặt một NPC đang nhìn mình chằm chằm.

Kết quả, không đợi Cố Phi đến gần mà NPC này đã phối hợp đi ra. Nhìn vẻ mặt cùng bộ dạng của kẻ này, giống như chú ý cẩn thận để không tiếp xúc với Cố Phi.

Cố Phi thấy kỳ lạ, nhanh chân đuổi theo, xem ra NPC này đã được thiết lập tốc độ nên Cố Phi chỉ chạy theo hai, ba bước là đuổi kịp. Cố Phi ngăn ở phía trước muốn nói chuyện, nhưng NPC lại cố ý lảng tráng mà hướng ánh mắt về phía khác.

"Kỳ quái thật!" Tiểu Vũ thấy một màn thú vị thế này cũng đến trước mặt NPC này hỏi: "Anh biết Adrian tiên sinh ở chỗ nào không?"

"Adrian tiên sinh là người giàu có nhất trong thôn của chúng tôi, ở tại phía Đông của thôn, bên cạnh giáo đường, chính là một tòa nhà lớn." Đối mặt Tiểu Vũ, NPC chẳng những bày ra bộ dáng tươi cười thân thiết, còn đưa ra tin tức chuẩn xác.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao anh ta không chú đến ông nhỉ?" Tiểu Vũ vò đầu.

"Có lẽ nhiệm vụ của tui có nội dung như vậy." Cố Phi vừa nói, vừa cân nhắc trong lòng. NPC trong "Thế Giới Song Song" không thể có trí năng giống như loài người, bọn họ chỉ là máy móc dựa theo trình tự thiết kế mà hành động. Kẻ trước mắt này, khi Tiểu Vũ hỏi thăm điều gì dù có đáp được hay không đều sẽ có phản ứng. Mà khi đối mặt với mình, mặc kệ mình nói gì, thậm chí ra tay lôi kéo hắn ta cũng chỉ có một phản ứng: muốn xoay người rời đi.

Những điều này thể hiện với Cố Phi một việc: những NPC này trốn tránh hắn.

Cố Phi đế ý thấy, sau khi mình không tiếp tục dây dưa với NPC kia nữa thì hắn ta sẽ đi cách ra một khoảng nhất định, sau đó sẽ tiếp tục duy trì vẻ đề phòng với Cố Phi. Cố Phi nhìn bốn phía, sau đó nhìn bản thân, thấy bản thân vẫn có hình dạng trước kia, không vì việc đeo huy chương mà biến hóa.

Cố Phi tâm niệm vừa động, tìm một kẻ không chú ý đến mình. Quả nhiên người này không lảng tránh hắn, đến khi Cố Phi đến bên cạnh hắn mới ngước mắt nhìn Cố Phi.

"Có biết Eddie là ai không?"Cố Phi hỏi.

"Không biết, anh hãy đến hỏi thôn trưởng đi, ông ấy biết khá nhiều chuyện." NPC này trả lời.

Cố Phi khẽ giật mình, lập tức tìm một kẻ qua đường khác, lại nhận được câu trả lời giống như vậy.

"Thôn trưởng là ai?" Cố Phi bổ sung thêm câu hỏi.

“Edwin là thôn trưởng của chúng tôi, ở căn nhà gỗ nhỏ bên kia bìa rừng." NPC này vừa trả lời vừa đưa tay lên chỉ dẫn.

"Ô, hỏi được rồi! Hóa ra nhiệm vụ là thế này, chỉ cần hỏi lần lượt từng NPC là sẽ có người biết đáp án." Tiểu Vũ vô cùng có kinh nghiệm dạy dỗ Cố Phi.

Tuy biện pháp này rất ngu xuẩn nhưng không thể không thừa nhận đây cũng là một cách xử lý. Cố Phi chú ý tới thái độ khác nhau của các NPC, dần hỏi ra đáp án. Tiểu Vũ thì không để ý đến điều này, tiến hành càn quét từng người một, rốt cục cũng ra được đáp án. Còn về phần vì sao thái độ NPC chia thành hai loại như vậy, có lẽ là mấu chốt của nhiệm vụ này.

Nhất thời Cố Phi không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ có thể theo lời chỉ dẫn vừa rồi đến nhà gỗ nhỏ bên bìa rừng tìm thôn trưởng.

Mở cửa của nhà gỗ ra, thấy một lão đầu tóc cùng chòm râu hoa râm. Trong thiết kế của trò chơi, hình như trẻ tuổi đầy hứa hẹn đều là nhân vật chính. Còn nếu để cho một cụ ông yếu ớt đi làm mấy việc như cứu vớt thế giới, chuyện này quả thật khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ không thôi. Trong trò chơi luôn có những người già cổ hủ, ngoan cố, nhát gan, không biết gì hết, ngẫu nhiên xuất hiện một hai người cơ trí thì mạng sống cũng không được bao lâu, sau khi làm ra chút cống hiến cuối cùng cho cốt truyện thì tính mạng sẽ hóa thành ý chí chiến đấu cho nhân vật chính, đây là những tình huống thường gặp trong các trò chơi.

"Thôn trưởng, ông có biết một người tên là Eddie không?" Cố Phi đầy lòng mong đợi hỏi, đột nhiên hắn phát hiện, làm nhiệm vụ cũng là một việc rất kích thích, còn có cả cảm giác mong đợi.

"Eddie? Đó là một thanh niên tốt, cậu ấy đã đồng ý giúp thôn chúng ta." Thôn trưởng nói.

"Anh ta đã chết." Cố Phi vô cùng bi thương nói.

Thôn trưởng khẽ giật mình: "Việc này. . . Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Có việc gì cần tôi giúp không?" Cố Phi theo làm theo con đường cũ hay gặp trong các trò chơi.

"Cậu là ai?" Thôn trưởng hỏi.

"Tôi. . ." Cố Phi không biết nên đáp thế nào, chỉ có thể nắm chặt tay rồi nói thật: "Là Eddie bảo tôi đến đây hỗ trợ."

Hai mắt thôn trưởng lập tức sáng ngời: "Cậu là dũng sĩ có thể đánh bại quái vật mà Eddie tìm được sao?"

Quái vật! Dũng sĩ! Nghe qua có vẻ đều rất lợi hại. Cố Phi không khỏi nghi ngờ không biết bản thân mới cấp 30 có thể xử lý được không, nhưng hiện tại câu hỏi thôn trưởng đưa ra giống như là một hạng mục tiếp theo của nhiệm vụ, mặc kệ thế nào cũng không thể gián đoạn nhiệm vụ. Cố Phi nghĩ rồi có chút ngượng ngùng gật đầu: "Chính là tôi."

"Hoan nghênh cậu đến đây, dũng sĩ!" NPC này thật là trâu, có thể thoát khỏi bóng ma Eddie đã qua đời nhanh như vậy.

"Không biết quái vật mà ông nói là cái gì?" Cố Phi bắt đầu tìm hiểu thông tin. Nếu như quái vật này thuộc hệ cận chiến, hơn nữa tốc độ không nhanh hơn chính mình quá nhiều thì Cố Phi còn có thể nắm chắc việc quần nhau với đối phương một phen. Huống chi dù sao đây cũng là trò chơi, quái vật được tạo ra vốn là để người chơi giết, có lẽ không đến mức không xoay sở nổi.

"Đi theo tôi!" Thôn trưởng đi ra khỏi phòng, cái lưng còng xuống đi phía trước. Cố Phi cùng Tiểu Vũ đi theo phía sau, Cố Phi chỉ hận thôn trưởng đi quá chậm, trái lại Tiểu Vũ vẻ mặt hưng phấn, không biết rốt cục nhiệm vụ này là của người nào.

Dẫn theo hai người, thôn trưởng đi tới giáo đường của Dạ Quang thôn.

Cửa lớn của giáo đường đã lâu không tu sửa, một nửa cánh cửa sắp sửa rơi khỏi bản lề. Trước cửa là một con đường bằng đá đã lâu không có ai quét dọn, trên con đường này mọc đầy cỏ dại. Thôn trưởng dẫn theo hai người đi trên con đường đá, đi được nửa đường bỗng dừng bước, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.

"Tại đây. . ." Thôn trưởng dùng cây trượng của mình nện lên mặt đất: "Vết máu của Mạc Phỉ, mưa gió bao nhiêu năm rồi cũng không thể xóa hết nó."

Cố Phi cùng Tiểu Vũ cúi đầu nhìn phiến đá là thôn trưởng đang dùng gậy nện lên, có một vết màu đen. Theo ý của thôn trưởng, đây chính là máu.

"Đã có chuyện gì xảy ra?"Cố Phi hỏi.

"Là người sói! !" Thôn trưởng nói: "Có người sói ẩn nấp trong thôn của chúng ta!"

Người sói. . . Cố Phi âm thầm lẩm nhẩm, đây là một bộ tộc vô cùng xa xưa trong truyền thuyết phương Tây. Ngày thường là người, nhưng đến đêm trăng tròn sẽ hiện ra nguyên hình, mất đi ý thức, vô cùng hung tàn cuồng bạo. Càng đáng chết hơn là, nghe nói thời điểm người sói hiện nguyên hình, công kích cùng nhanh nhẹn đều tăng lên rất nhiều, nếu là một sinh vật có tốc độ nhanh như thế, vậy thì quả là có chút khó đối phó.

Trong lúc Cố Phi đang cân nhắc thì thôn trưởng cũng đang cằn nhằn liên miên về truyền thuyết người sói, Tiểu Vũ nghe cực kì chăm chú, còn móc ra giấy bút để ghi chép lại. Suy nghĩ của Cố Phi còn nhanh hơn những gì mà thôn trưởng nói đến, nghĩ xong thì thấy thôn trưởng nói: "Truyền thuyết nói người sói luôn e ngại những đồ làm bằng bạc, dũng sĩ, cậu có vũ khí bằng bạc không?"

"Không có." Cố Phi trả lời.

"Không cần lo lắng, tôi đã có chuẩn bị từ sớm. Đưa vũ khí của cậu cho tôi, tôi có thể mạ trên nó một tầng bạc." Thôn trưởng nói.

"Để sau được không? Tôi muốn tìm manh mối của người sói trước." Cố Phi nói.

"Lúc nào cần cũng có thể đến tìm tôi." Thôn trưởng nói xong, run run rẩy rẩy rời khỏi giáo đường.

"Vì sao không đưa vũ khí của ông cho ông ta mạ bạc?" Tiểu Vũ hỏi.

"À. . . Tui nghĩ, hẳn là nên kiếm một thanh đao hoặc cây kiếm để cho ông ta mạ bạc, chỉ sợ pháp trượng không thể tạo thành thương tích với người sói." Cố Phi lấy pháp trượng ra cho Tiểu Vũ xem, có thể thấy nó không hề sắc bén.

Tiểu Vũ gật gật đầu nói: "Có muốn dùng búa của tui không?"

"Có lẽ tui không cầm nổi. . ." Cố Phi nói. Mặc dù trong trò chơi nói không yêu cầu thuộc tính trang bị cùng nghề nghiệp, nhưng trên thực tế thì chỉ là không đem những số liệu yêu cầu đó ghi rõ mà thôi. Ví dụ như cái búa lớn của Tiểu Vũ, theo thông tin đã đưa ra thì đương nhiên pháp sư có thể sử dụng, nhưng sức anh không đủ để cầm nổi nó thì đó không phải là việc của chúng tôi rồi. . . Chẳng khác gì biến tướng của yêu cầu thuộc tính, hơn nữa không biết yêu cầu cụ thể là bao nhiêu, vô cùng biến thái.

"À, vậy chúng ta đi mua binh khí mà ông có thể cầm được đi!" Tiểu Vũ nói.

"Tự tui đi là được rồi, không phải cô muốn làm nhiệm vụ đào vàng của mình sao? Cứ làm đi, khi nào mua xong tui sẽ tìm cô." Cố Phi nói.

"Vậy được rồi!" Tiểu Vũ đáp ứng: "Lát nữa gặp." Vẫy vẫy tay rồi đi về phía căn phòng lớn bên cạnh giáo đường.

Cố Phi vội vàng chạy đi, đuổi kịp thôn trưởng đã đi được nửa đường, lấy Viêm Chi Tẩy Lễ ra: "Thôn trưởng, giúp tôi mạ bạc lên cây đao này đi!"

Tuy Cố Phi cho rằng, với bản tính qua quýt của Tiểu Vũ, ắt hẳn cô ta sẽ không liên tưởng Viêm Chi Tẩy Lễ đến vũ khí mà sát thủ che mặt đã sử dụng hôm qua, nhưng "cẩn thận thì sẽ sử dụng được thuyền cả vạn năm", tốt nhất hắn vẫn đừng nên rêu rao quá thì hơn. .

Thôn trưởng không nói hai lời, cầm lấy Viêm Chi Tẩy Lễ rồi lấy ra một cái chén nhỏ từ trong ngực, đổ ra một ít chất lỏng màu bạc lên thân đao, trong miệng lẩm bẩm, tiếp theo ngân quang lóe lên, màu sắc tổng thể của Viêm Chi Tẩy Lễ không hề thay đổi, chỉ là trên lưỡi đao có một vạch màu bạc ẩn hiện, lúc thấy lúc lại không rõ nó đâu.

"Dũng sĩ, nhờ cậu rồi." Thôn trưởng đem Viêm Chi Tẩy Lễ giao trả lại cho Cố Phi.

Cố Phi ngước mắt xem xét. Tên của Viêm Chi Tẩy Lễ đã thay đổi thành Thần Thánh Viêm Chi Tẩy Lễ, ngoài tăng 30% tỷ lệ hỏa pháp thì có thêm một thuộc tính: Ngăn cản tái sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.