Sự thực chứng minh, đi theo boss lớn, thực sự có thể bay lên.
Trong ba ngày tiếp theo, Sở Dụ trải nghiệm được cảm giác sung sướng giống như ngồi tàu cao tốc.
Ăn cơm trưa xong, Sở Dụ ngồi ở vị trí của mình, Chương Nguyệt Sơn, Lý Hoa và La Gia Hiên vây xung quanh, bốn người chơi cùng nhau.
Lục Thời đứng sau lưng Sở Dụ, dựa vào mép bàn, tay trái khoát lên lưng ghế của Sở Dụ, cúi nhìn cậu chơi game.
“Ông đây thực sự đã hi sinh quá lớn vì cả đội rồi, nhảy dù, mạo hiểm lọt vào tầm ngắm, lại báo địa điểm, báo số người, bản thân tôi cũng bị mình làm cho cảm động, anh em hăng hái lên một chút nào!”
La Gia Hiên không ngừng lải nhải, còn chưa nói xong đã phát hiện ra Lý Hoa vừa rơi xuống đất đã chết.
“……….Trời **, anh em chết đẹp quá!”
Vừa mới nói xong, cả cậu cũng chết.
La Gia Hiên cầm điện thoại ra sức lắc, “Con mẹ nó ảo giác sao, tại sao tôi lại chết rồi? Ai bắn chết mịa chúng nó đi?”
Lý Hoa cúi đầu nhìn vào điện thoại Sở Dụ, thấy cậu điều khiển súng rất thuận lợi, sụt sịt nói, “Nhất định phải lên lớp phụ đạo nâng cao một thầy một trò rồi!”
Sở Dụ phân tâm, đắc ý nói, “Đó là đương nhiên! Dưới sự dẫn dắt của boss lớn, tôi đã không còn là tôi của trước đây nữa rồi!”
Sở Dụ rất tự tin, sự tự tin của cậu thể hiện ở chỗ ngay từ đầu ID trò chơi của cậu đặt là “Tôi đẹp nhất, cứu tôi trước.”
Mà hiện tại cậu vung bút lên đổi ID thành “Tôi đẹp nhất mau tới giết tôi đi” hận không thể chạy tới nơi cao nhất đón gió tung bay.
Lý Hoa nhìn Lục Thời đứng đằng sau Sở Dụ, trong lòng vẫn luôn muốn cắn khăn – Thật ghen tị! Mình cũng muốn có một boss lớn dẫn dắt mình trở nên trâu bò!
Đầu ngón tay Lục Thời khẽ gõ vào lưng ghế dựa của Sở Dụ, nhắc nhở, “Trên cầu có tiếng súng.”
La Gia Hiên đang quan sát ngỡ ngàng, “Vừa mới chết một người, người nổ súng ở trên cầu sao?
Lý Hoa cũng lắc đầu, tỏ vẻ không biết gì.
Lục Thời không trả lời, nói chuyện với Sở Dụ, “Tìm chiếc xe, đi xuyên qua khu thùng đựng hàng, tới tấm chắn đằng sau cầu, chúng ta ở đó đợi người.”
Chương Nguyệt Sơn nắm chặt điện thoại, ngẩng đầu, “Trang bị của bên đối diện tốt hơn giáo hoa, liệu có bị giết ngược lại không?”
“Không đâu.”
Lục Thời cúi người, nhìn điện thoại cùng góc nhìn với Sở Dụ, gần như áp vào tai Sở Dụ nói chuyện.
Anh trả lời câu hỏi của Chương Nguyệt Sơn, khẳng định, “Sở Dụ có thể làm được.”
Giọng nói nhẹ khàn khàn, giống như dùng lông vũ quét qua tai.
Tai Sở Dụ phát nóng.
Nói chuyện thì nói chuyện, dựa vào gần như thế làm gì?
Chẳng qua, mấy ngày nay Sở Dụ trăm phần trăm tin tưởng vào phán đoán của Lục Thời, lại được câu trả lời của Lục Thời làm tăng thêm nhiệt huyết, “Chúng ta có thể làm được, lên!”
Sự thực một lần nữa chứng minh, tin tưởng Lục Thời là đúng.
Chờ khi súng nở ra pháo hoa, chúc mừng thắng lợi, Sở Dụ buông điện thoại ra, “Đậu má, đỉnh cao nhân sinh của trẫm!
Lục Thời thu tay về thuận tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, “Ừ, giỏi lắm.”
Sở Dụ ngẩng đầu, nhìn Lục Thời cười, lại hưng phấn nói, “Tan học không ai đi đâu hết, tối nay mọi người cùng ăn cơm, tôi mời!”
Lý Hoa giơ tay, “Có thể đi ăn buffet ở tầng trên cùng nhà ăn không?”
“Được tất!”
Nhà ăn của tư lập Gia Ninh rất lớn, một mình chiếm một tòa nhà, tầng một bình thường, từ tầng hai trở đi, món cay Tứ Xuyên, món Quảng Đông, đồ Pháp, Mexico, đủ cả các loại. Tầng cao nhất là nhà ăn buffet, đồ ăn đa dạng, trang hoàng xa hoa.
Sở Dụ không thèm ăn, tùy tiện lấy hai món ngồi xuống.
La Gia Hiên thích ăn nhiều, một lần lấy ba phần thịt bò, năm xiên nướng, cộng thêm bảy tám món rau, đắp một đống đầy.
Thấy trước mặt Sở Dụ chỉ bày một đĩa salad hoa quả, một phần bánh ngọt, La Gia Hiên kinh ngạc, “Giáo hoa, cậu ăn như gà con vậy sao?
Sở Dụ lười biếng dùng tay chống cằm, “Cậu nhìn thấy con gà con nào xinh đẹp thế này chưa?”
Cậu cắn một miếng đào vàng, “Nếu như tôi thuộc….”
Tạm ngưng.
Sợ Dụ theo bản năng nhìn về phía Lục Thời.
Lục Thời đặt khay cơm bên cạnh Sở Dụ, ngồi xuống, “Họ trĩ bộ gà.”
“Đúng! Nếu như tôi thuộc họ trĩ bộ gà cũng phải là chim công nhỏ!”
Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa cười lớn, “Giáo hoa không lúc nào là không bảo vệ danh dự dung mạo của mình!”
Nam sinh tụ tập cùng với nhau, đề tài chỉ loanh quanh vài thứ.
Phỉ nhổ đối thủ ngu ngốc ban nãy gặp trong trò chơi, thản luận thi đấu bóng rổ, oán giận giáo viên môn toán cho nhiều bài tập.
Sở Dụ nhớ ra, “Trước khi tan học có phải giáo viên môn toán bảo nộp bài tập trước giờ tự học không?”
Chương Nguyệt Sơn gật đầu, “Đúng, có phải cậu lại quên rồi không? Không sao, tôi đưa cho cậu……”
Lục Thời từ đầu tới giờ mới mở miệng, “Không phải cậu định đưa cho Mộng Ca sao?”
La Gia Hiên đang chuyên tâm ăn thịt bò nghe thấy vậy ngẩng đầu, “Hả? Đúng, tôi còn chưa chạm vào bài tập toán, lớp trưởng, cho tôi mượn chép nhé. Giáo viên toán thực sự rất tuyệt, không nộp bài tập phạt chép ví dụ tám mươi lần, chép xong tay cũng gãy luôn.”
Chương Nguyệt Sơn đồng ý lại nhớ ra, “Vậy giáo hoa thì sao?”
Lục Thời: “Chép của tôi.”
Sở Dụ không có vấn đề gì, chép của ai đều là chép, có bài tập nộp lên là được.
Hơn nữa, cậu cũng rất vui lòng chép của Lục Thời, có thể bớt được mấy hàng chữ.
La Gia Hiên đột nhiên dừng muỗng lại, “Này, các anh em, có chuyện hay rồi.”
Sở Dụ tò mò hỏi, “Mộng Ca, có gì thế?”
Chương Nguyệt Sơn và La Gia Hiên ngồi một bên, cậu cũng phát hiện ra, “Chúng ta là một đám giống đực trẻ tuổi, vào mùa lá thu xơ xác này, đang bị giống cái trẻ tuổi theo dõi, bọn họ đang do dự xem có tên tiến công chúng ta hay không!”
Lý Hoa nuốt cơm cuộn xuống, sửa lại lỗi cho Chương Nguyệt Sơn, “Tôi không cho rằng hai giống đực trẻ tuổi là tôi và cậu có thể trở thành đối tượng tiến công của bọn họ.”
Chương Nguyệt Sơn nghiêm mặt, “Bạn cùng bàn, điều này có thể làm tổn thương lòng tự trọng của tôi!”
Lý Hoa làm biểu tình thâm trầm của nhà triết học, “Người trẻ tuổi, cậu nên chấp nhận đi, những nữ sinh đó không phải tới tìm Lục thần thì cũng là tới tìm giáo hoa. Đương nhiên, chặt chẽ hơn một chút, cũng có thể có người mắt không được tốt, tới tìm Mộng Ca.”
“Vậy nếu như thực sự tới tìm hai người chúng ta thì sao?”
Lý Hoa: “Vậy không thể nghi ngờ, trăm phần trăm là bị mù.”
Cách đó không xa có năm nữ sinh mặc đồng phục đang nhỏ giọng nói gì đó, vừa nói vừa đi tới bàn của Sở Dụ.
Đồng phục của tư lập Gia Ninh là mời nhà thiết kế chuyên nghiệp tới thiết kế, dùng nguyên liệu tốt, kiểu dáng tinh tế trang nhã, từ trước tới nay là đối tượng hâm mộ của cộng đồng các trường khác.
Nhưng mà có đẹp đi nữa thì nữ sinh cũng sẽ sửa lại đồng phục của mình, ví dụ như cắt váy đồng phục ngắn hơn một chút, hoặc là bó vạt áo sát hơn một chút.
Nữ sinh đứng ở giữa, váy đồng phục dài tới đầu gối, đeo tất da chân với giày da, tóc rất dài, đôi mắt to.
La Gia Hiên bình phẩm, “Rất xinh!”
Lý Hoa sắc bén, “Hình dung từ thiếu hụt như thế, thầy Diệp mà nghe được chắc phải khóc mất.”
“Quả thực xinh đẹp.” Chương Nguyệt Sơn là fanboy của Lục Thời, ngữ khí kiên định, “Tôi cược là tới tìm Lục thần, cược một gói sữa chua!”
La Gia Hiên ăn xong miếng thịt bò thứ ba, “Tôi cũng cảm thấy là tới tìm Lục thần, vậy……..tôi cược một lon coca!”
Lý Hoa thêm vào, “Tới tìm Lục thần, tôi cược hai que xúc xích.”
Thấy Sở Dụ cũng muốn nói, cậu ngăn lại, “Cậu là một trong hai đối tượng mà chúng tôi cược, không đủ tư cách tham gia cược.”
Sở Dụ vốn định bỏ phiếu cho Lục Thời.
Khai giảng được một tuần, Sở Dụ ngày nào cũng mơ màng từ sáng tới tối, cũng biết nhân khí của Lục Thời cao thế nào.
Gần như mỗi giờ ra chơi đều có nữ sinh tới cửa sổ ngắm nhìn Lục Thời
Nghe nói trường học dán bảng phân lớp lên bảng tin, ngày hôm sau đã có người cắt tên và số hiệu của Lục Thời mang đi.
Dù sao cũng vô cùng cuồng nhiệt.
Chẳng qua, từ lần đầu tiên gặp, Sở Dụ đã cảm thấy Lục Thời đẹp, vô cùng đẹp, cho nên ánh mắt của những nữ sinh kia cũng không tệ.
Vừa nghĩ, Sở Dụ vừa nghiêng đầu nhìn Lục Thời ngồi bên cạnh.
Sau đó, cậu phát hiện tư thế động tác ăn đồ ăn của Lục Thời cũng rất đẹp.
Đó là kiểu mà giáo viên dạy lễ nghi hà khắc nhất khi nhìn thấy cũng lộ ra nụ cười tán thưởng. Nhưng vẻ mặt rất lạnh lùng, không có chút dao động nào.
Nữ sinh tóc dài đi tới gần.
Bọn Lý Hoa dừng ăn lại, nín thở, xem ai mới chính là mục tiêu cuối cùng của cô.
“Sở Dụ, tớ có thể, có thể trao đổi số QQ với cậu không?”
La Gia Hiên thiếu chút nữa bị hóc xương cá.
Lý Hoa rất muốn lắc bả vai đối phương lắc cho tỉnh ra…..có phải cậu muốn hỏi số QQ của Lục Thời đúng không? Có đúng không? Xúc xích của tôi!!
Sở Dụ vẫn chưa tỉnh táo lại, đầu ngón tay chỉ vào mình, cẩn thận xác định, “Tớ sao?”
Lục Thời bên cạnh vẻ mặt lạnh lùng cũng dừng dao nĩa lại, nhìn về phía Sở Dụ.
Mặt đen lại, không rõ cảm xúc.
Nữ sinh tóc dài gật gật đầu, gạt tóc về sau mang tai, rất căng thẳng, “Có thể cậu đã không còn nhớ rõ, khai giảng năm lớp mười, tớ bị tụt huyết áp đỡ lan can không đứng nổi. Cậu đi qua, đưa cho tớ một viên kẹo, còn hỏi tớ có muốn tới phòng y tế hay không.”
Sở Dụ không nhớ nổi rốt cuộc là có chuyện đó hay không.
“Hả, là thế sao, không có gì đâu, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm thôi mà.”
Cậu liếc qua phát hiện Lục Thời đang nhìn mình, Sở Dụ nhìn lại, dùng ánh mắt cầu cứu – Tôi nên làm thế nào, làm thế nào đây? Tôi phải trả lời sao đây?
Dường như không nhận được lời cầu cứu của Sở Dụ, Lục Thời dời tầm mắt, vẻ mặt lạnh nhạt cầm cốc thủy tinh lên, uống một ngụm nước đã thêm đá, không quan tâm tới cậu.
Nữ sinh tóc dài hít vào một hơi thật sâu, giống như đã quyết tâm làm gì đó, “Tớ…….tớ đã âm thầm để ý tới cậu một năm rồi, cho nên, cho nên, bây giờ cậu đã có bạn gái chưa?”
Không ngờ rằng nữ sinh này lại hỏi trực tiếp như vậy, cả bàn ăn trở nên yên lặng.
Chỉ có Lục Thời đặt cốc thủy tinh lên bàn, phát ra tiếng vang khẽ.
Đá trôi nổi trong cốc va vào nhau, phát ra âm thanh trong trẻo.
Sở Dụ cũng ngây người.
“Tớ chưa có bạn gái.”
Cậu mở miệng, ngữ khí chân thật, vẻ mặt thành khẩn, “Nhưng, nhưng mà cậu không xinh bằng tớ, tớ chỉ thích yêu đương với người xinh hơn tớ thôi, nếu không, cô ấy sẽ tự ti, như vậy không tốt cho sức khỏe.”
Bốn phía yên tĩnh.
Lục Thời lại nâng cốc thủy tinh lên, uống một ngụm nước đá, che lấp ý cười bên môi.