Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Chương 21: Chương 21




Sở Dụ một lần nữa một trận thành danh.

Ngày hôm sau vào tiết tự học sớm, bên ngoài cửa sổ kính trên và dưới của lớp 11-A đều có không ít người tới lén lút quan sát Sở Dụ. Đặc biệt là lớp mười mới vào trường đều vô cùng tò mò giáo hoa của tư lập Gia Ninh trông như thế nào.

Sở Dụ rất ưu sầu.

Nữ sinh ngày hôm qua muốn xin QQ của cậu sau khi nghe xong lí do mà cậu đưa ra, thấp thỏm hỏi, “Vậy cậu cảm thấy.....tôi có xinh không?”

Sở Dụ gật đầu, “Xinh, nhưng mà không xinh bằng tôi.”

Cậu nói đều là sự thật.

Nữ sinh này xinh đẹp, nhưng chỉ thua cậu một chút chút thôi.

Nhận được câu trả lời này, nữ sinh thở phào một hơi, “Thì ra không phải do tôi không đủ tốt. Cảm ơn cậu dù từ chối tôi cũng tìm một lý do thỏa đáng, dù làm cho tôi không còn hi vọng gì nữa cũng cho tôi một bậc thang đi xuống.”

Mi mắt cô cong cong, chịu đựng cười nói, “Dù sao, cậu từng thấy mầm non ngày xuân, bóng mát ngày hè, lá đỏ ngày thu, đều không so được với nụ cười xinh đẹp của tôi.”

??

Lại bị lôi đoạn này ra, Sở Dụ túm lấy cổ áo đồng phục, cảm thấy hít thở không thông!

Chương Nguyệt Sơn quay người, vung vẩy bài tập trong tay, nói thẳng vào chủ đề, “Có chép hay không?”

Bị cắt mạch suy nghĩ, Sở Dụ chống cằm, lắc đầu, “Không chép của cậu, tôi chép của Lục Thời, bài tập của cậu ấy ít chữ.”

“Được, vậy tôi đưa cho Mộng Ca nhé.”

Chương Nguyệt Sơn lại an ủi Sở Dụ, “Bớt buồn, câu điền chỗ trống môn ngữ văn của cậu có thể nói là từ trên xuống dưới tư lập Gia Ninh không ai không biết. Bây giờ mấy em lớp mười đều được phổ cập khoa học cũng là việc tốt.”

Sở Dụ không còn sức lực nào, “Còn nhắc tới câu điền chỗ trống nữa thì tuyệt giao.”

Chương Nguyệt Sơn không nhịn được nữa, cười lớn, “Ha ha ha hôm qua ở nhà ăn tôi nhịn cười tới suýt nữa đứt đầu. Cuối cùng tôi cũng hiệu được, cậu độc thân cũng là có lí do!”

Sở Dụ trừng mắt nhìn, nhưng không hề có chút lực uy hiếp nào.

Cán sự đời sống đang đứng trên bục giảng hô, “Sở Dụ, hôm nay cậu trực nhật, nhớ lau bảng đấy!”

Sở Dụ nâng tay lên vẫy vẫy mấy cái, “Được, tôi biết rồi.”

Chính vào lúc này, một nam sinh đi ngang qua bàn Sở Dụ, cố ý đụng phải bàn của cậu.

Đợi người đi qua rồi, Sở Dụ nhìn theo bóng lưng người kia, “Cố ý sao? Tự nhiên đụng phải bàn của tôi, có bệnh không vậy?”

“Là cố ý thật đấy.” Chương Nguyệt Sơn làm xong bài tập, cả người thoải mái, kéo Sở Dụ lảm nhảm, “Người đó tên là Quản Dật Dương, từ lớp mười đã bắt đầu theo đuổi Đặng Mông Mông rồi, người ta lại chẳng thèm để ý.”

Sở Dụ hỏi câu mấu chốt, “Đặng Mông Mông là ai?”

Chương Nguyệt Sơn đến chịu Sở Dụ, “Chính là bạn nữ hôm qua tới tìm cậu xin số QQ!”

Sở Dụ hiểu ra, “Ồ, vậy nên dán cho tôi nhãn tình địch hả?”

Chương Nguyệt Sơn gật đầu, “Đúng, không đúng, một giống đực ưu tú, sẽ luôn bị các giống đực xung quanh ghen tị.”

Lý Hoa đang học từ đơn ngẩng đầu, đâm một đao, “Đáng tiếc, bạn cùng bàn à, lớp trưởng kín yêu của chúng ta, cậu chưa bao giờ được trải qua điều này.”

“Cút!”

Giờ ra chơi, Chúc Tri Phi ở lớp bên cạnh tới tìm Lục Thời.

Thấy Sở Dụ đang dựa vào tường đọc truyện tranh, Chúc Tri Phi chào một tiếng, quay người về phía Lục Thời, “Anh Lục, thời gian đã định rồi, tối mai, chỗ cũ.”

Ngữ khí của cậu không giấu được kích động.

Lục Thời đang cầm bút làm đề, nghe xong “Ừ” một tiếng, không nhiều lời.

Sở Dụ đang cầm truyện tranh, tò mò ngẩng đầu, “Hai người đang nói gì thế, tối mai đi chơi chỗ nào hay ho sao? Có thể đưa tôi đi cùng không?”

Ngày mai là thứ bảy, Sở Dụ đã quyết chí Lục Thời ở đâu thì mình ở đấy.

Một khi được ăn no, sẽ không muốn chịu đựng nỗi khổ sở khi chịu đói.

Lục Thời quay bút hai vòng, dựa vào ghế, đưa mắt nhìn Sở Dụ, “Muốn đi?”

Sở Dụ vừa nhìn thấy có chỗ trống, liên tục gật đầu, “Muốn!”

Chúc Tri Phi nhìn Lục Thời, “Vậy.........anh Lục, giáo hoa đi có chút không thích hợp? Nơi đó rất hỗn loạn, đủ mọi loại người.”

Lục Thời nhìn Sở Dụ: “Muốn đi không?”

Cậu đi không hợp sao?

Sở Dụ càng tò mò, “Thực sự muốn đi! Không tin thì cậu nhìn đôi mắt to của tôi xem!”

Biết tâm tư của Sở Dụ, Lục Thời dùng bút chì khẽ gõ gõ lên bàn, “Ừ, đi thì nhớ theo sát tôi.”

Chúc Tri Phi còn muốn khuyên nữa, “Anh Lục.”

“Tôi bảo vệ cậu ấy.”

Buổi tối thứ bảy, mười một giờ.

Ngay cả gió trên đường Thanh Xuyên cũng rất an tĩnh. Không còn tiếng ồn ào náo nhiệt bận rộn của ban ngày, chỉ còn dư lại đèn đường đứng lặng im. Con đường cũ kỹ, ánh sáng ngọn đèn thỉnh thoảng lại nháy lên, phát ra tiếng kêu “rẹt rẹt“.

Sở Dụ tự mình bắt xe, tới của quán sửa chữa xe nhà Ngụy Quang Lỗi.

Xuống xe, vừa liếc mắt cậu đã nhìn thấy Lục Thời mặc cả cây đen, quần bò rách màu đen, áo phông đen vẽ nguệch ngoạc, cổ tay trái không đeo đồng hồ nữa nà đeo một chiếc bao cổ tay màu đen.

Đáng giận nhất là người này ỷ vào mình có đôi chân dài, đeo một đôi dày da đen theo phong cách phục cổ, bao lấy đường cong mắt cá chân rất thu hút ánh mắt.

Người tới rồi, Lục Thời xoay người đi vào trong cửa hàng sửa xe, Sở Dụ vội vàng theo sau.

Ở trong khu vườn nhỏ lần trước ăn lẩu, Ngụy Quang Lỗi mặc một chiếc áo ba lỗ rằn ri đang ngồi ngậm thuốc lá.

Thấy Sở Dụ theo sau Lục Thời đi vào, cậu vẫy tay chào hỏi, “Cậu chủ nhỏ, một tuần rồi mới gặp.”

Sở Dụ cười cong cong mắt, chào hỏi, “Đúng, lâu rồi không gặp.”

Ngụy Quang Lỗi đứng dậy, dắt điếu thuốc chỉ ngậm nhưng chưa châm lên tai, nói với Lục Thời, “Hôm nay nghe nói có đội tên “Hắc Xà” tới đây, anh Liệt mới tìm anh, bảo anh nhất định phải đi. Nếu như thua trên địa bàn của mình, chuyện này truyền ra ngoài sẽ làm người ta cười chết.”

Sở Dụ yên lặng lắng nghe

“Chúc Tri Phi đâu rồi?”

Lục Thời vừa hỏi xong, Chúc Tri Phi liền chạy từ khu nhà sửa chữa ra, “Anh Lục, em ở đây này.”

Ngụy Quang Lỗi cười cậu, “Vừa mới vào phòng sửa chữa học bài, còn thực sự viết xong một trang, đúng là tấm gương học tập.”

Bốn người đứng trước cánh cửa cuốn.

Trên cánh cửa phun vẽ linh tinh, đủ loại màu sắc.

Ngụy Quang Lỗi cúi người lấy chìa khóa ra, “Cạch” một tiếng khóa mở ra.

Cửa cuốn được kéo lên trên, một nhà kho hình vuông xuất hiện.

Không mở đèn, bên trong tối om, không nhìn rõ bên trong để thứ gì.

Chúc Tri Phi động tác nhanh, nhanh chóng chạy vào trong, “Tạch” một tiếng đèn sáng lên.

Những đồ đạc trong kho hiện rõ ra.

Đồng tử Sở Dụ hơi co lại, ánh mắt cũng không hề nháy, nín thở nói ra một từ, “**.”

Lục Thời quay đầu nhìn cậu, hất cầu, “Cậu muốn ** ai?”

Hả

Sở Dụ nháy mắt, nghẹn lời.

Lục Thời cũng không đợi cậu trả lời, nhấc chân bước vào kho hàng.

Bên trong nhà kho có một chiếc xe màu đen đã được sửa chữa lại.

Đèn xe, mui xe, đuôi xe, lốp, dường như tất cả động cơ bên trong cùng với xi lanh đều được lắp ghép lại.

Dưới ngọn đèn mờ, đường cong thân xe hoàn mỹ, từng tấc nước sơn mới đều chói mắt, giống như con thú lớn bằng sắt thép đang ngủ đông, một khi phát động sẽ gào thét núi rừng, đinh tai nhức óc.

Đàn ông không có ai là không thích súng, không thích xe.

Bao gồm cả Sở Dụ.

Cậu chỉ cảm thấy, tim mình đập rất nhanh, lòng bàn tay nóng lên.

Tay Lục Thời đặt lên tay nắm cửa xe, mở cửa, nghiêng người ngồi vào vị trí lái. Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi một trái một phải ngồi vào ghế sau. Đèn xe lóe lên xanh thẫm, Sở Dụ còn chưa tỉnh táo lại.

Cho tới khi Lục Thời hạ cửa kính xe xuống, cánh tay khoát trên cửa sổ, nhíu mày hỏi cậu, “Không lên à?”

Sở Dụ giật mình, vội vàng ngồi vào ghế phó lái.

Mấy giây sau, Sở Dụ nhìn thấy Lục Thời nghiêng người, cánh tay để ngang qua người cậu, kéo đai an toàn ra.

“Lạch cạch”, cắm chốt lại.

Cậu mới phát hiện, mình quên mất không thắt đai an toàn.

Lục Thời ngồi lại, “Đi thôi.”

Động cơ khẽ kêu, cánh cửa bên kia kho hàng mở ra, thông thẳng ra đường cái.

Lái xe ra ngoài, cổ họng Sở Dụ khô khốc.

“Chúng ta cứ như thế mà đi thẳng ra đường, thực sự.........không việc gì sao?”

Cậu không nhịn được nhìn Lục Thời.

Tay trái Lục Thời khoát lên cửa kính xe, một tay cầm vô lăng, màu da trắng đối lập hoàn toàn với màu đen của vô lăng rất rõ rệt. Khi rẽ, khớp xương ngón tay cầm cần số rõ ràng rất đẹp.

Chúc Tri Phi biết Sở Dụ đang lo lắng gì, cậu đẩy kính mắt, “Yên tâm, anh Lục là lái xe lão luyện, tuyệt đối sẽ không lật xe đâu.”

Ngụy Quang Lỗi cũng cười, “Đúng, đừng sợ, tuy rằng không có bằng lái nhưng mà nửa đêm rồi, chúng ta lại đi đường này, không có ai bắt đâu.”

Sở Dụ bị gió đêm lạnh thổi qua mặt, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Trong nhóm bạn bè của Hạ Trí Hạo, đa phần là chưa thành niên lái xe.

Trong gara ở nhà mình, Sở Dụ cũng có mấy chiếc siêu xe là quà mà anh cậu tặng.

Nhưng đã đỗ mốc ở đó rồi.

Sở Dụ tuân thủ pháp luật, không chơi với nhóm bạn kia của Hạ Trí Hạo, đợi khi mười tám tuổi thi lấy bằng lái rồi mới lái xe ra đường.

Mà vào giờ phút này, cậu ngồi ở ghế phó lái, cùng với tiếng động cơ khẽ kêu, đi trên con đường đêm tối đen, làm cho cậu cảm nhận được, bản thân dường như đang đi trên con đường hoàn toàn khác so với con đường mười bảy năm mình vẫn đi.

Không biết.

Rất kích thích.

Xe chạy nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng xe dừng lại ở ngoại thành trên một con đường hoang vắng.

Có không ít người đã tụ tập.

Sở Dụ nhìn xuyên qua cửa kính xe ra bên ngoài, có thể nghe được tiếng người ồn ào. Khi chiếc xe của cậu dừng lại, không ít người nhìn về phía này, thậm chí còn có người vẻ mặt hưng phấn chụp ảnh chiếc xe.

Lục Thời mở cửa xe, đi xuống, ngón tay ngoắc chiếc chìa khóa xe, đi vào trong đám người.

Chúc Tri Phi và Ngụy Quang Lỗi không theo sau, đứng bên cạnh Sở Dụ.

Sở Dụ không ngốc, đã biết bọn Lục Thời tới đây làm gì.

“Lục Thời.........cậu ấy bắt đầu đua xe từ khi nào?”

Ngụy Quang Lỗi cũng không giấu, Sở Dụ hỏi, cậu liền nói, “Năm lớp mười. Anh Lục không có tiền, đua xe thắng có thể được tiền thưởng.”

Năm lớp mười.

Sở Dụ phát hiện, càng tới gần Lục Thời, cậu càng cảm nhận được, con người này rất phức tạp, nhưng càng phức tạp, lại càng có một lực hấp dẫn kỳ lạ.

“Cậu ấy.....rất thiếu tiền sao?”

“Anh ấy có một mình, đương nhiên thiếu tiền. Chẳng qua tôi và Tiểu Phi đều cảm thấy, làm gì mà không thể kiếm tiền, cho dù đi làm thêm ở quán sửa xe nhà tôi thì tiền lương cũng đủ tiêu. Chẳng qua.”

“Chẳng qua cái gì?”

“Chẳng qua đua xe rất kích thích. Chính là kiểu kích thích lật xe một cái là có thể toi đời.”

Ngụy Quang Lỗi ấn bật lửa, châm thuốc lên, ngọn lửa lay động, cậu hít một hơi, tiếp tục nói, “Tôi nghĩ rằng thứ mà anh Lục muốn chính là loại kích thích này, loại kích thích có thể phát tiết ra sự tàn bạo trong tim.”

Cậu nhìn Sở Dụ.

Liếc mắt một cái là có thể nhận ra được, Sở Dụ là người được nuôi trong lồng kính từ nhỏ tới lớn.

Nhớ tới câu nói của Lục Thời trong vườn, Ngụy Quang Lỗi không nhịn được nghĩ đúng là nước ấm có thể hòa tan băng.

Không biết là thật hay giả.

Lục Thời quay lại không chậm.

Tay anh cầm điếu thuốc, thuận tay quăng cho Ngụy Quang Lỗi.

Ngụy Quang Lỗi bắt bằng hai tay, “Anh Liệt cho hả?”

“Ừ.” Hai tay Lục Thời cắm trong túi, “Tôi đua trận đầu.”

Chúc Tri Phi xoa nắm đấm, vẻ mặt kích động, “Thạch Đầu lần này đừng có giành đấy, để tao chiếm ghế phó lái của anh Lục!”

Ngụy Quang Lỗi không nói gì.

Ánh mắt Lục Thời nhìn về phía Sở Dụ, “Ngồi không?”

Sở Dụ kinh ngạc, “Có thể sao?”

“Ừ, cậu thích là được.”

Lục Thời đã mở miệng, Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi đều không tranh nữa.

Cuối cùng, Sở Dụ ngồi lên xe của Lục Thời.

Đám người đã tản ra hai bên, để nhường điểm xuất phát.

Mội cô gái cao ráo mặc bộ thể thao ngắn đứng ở giữa vạch trắng, giơ cao lá cờ nhỏ hai mặt xanh lục.

Lục Thời một tay cầm vô lăng, lái xe từ từ vào vị trí bắt đầu, dừng lại.

Bên ngoài cửa xe, là ánh đèn đường màu ấm.

Ánh đèn chiếu vào trong mắt giống như ngọn lửa.

Anh hỏi Sở Dụ, “Có sợ không?”

Sở Dụ không che giấu, “Có chút chút, nhưng kích động nhiều hơn, cảm thấy rất kích thích, cảm giác như adrenalin tăng mạnh.”

“Ừ.” Lục Thời liếc mắt nhìn cậu, “Lát nữa sẽ càng kích thích.”

Tiếng còi thứ nhất vang lên.

Lục Thời ngồi thẳng, mắt nhìn phía trước, hai tay đặt trên vô lăng.

Tiếng còi thứ hai vang lên, Sở Dụ hít một hơi thật sâu.

Khi tiếng còi thứ ba vang lên, xe giống như tia chớp phóng lên!

Chỉ trong vài giây khi tiếng còi vang lên, Sở Dụ gần như ngưng hít thở.

Cơ thể bị đai an toàn thắt chặt vào ghế, đầu mũi tràn ngập mùi dầu, tiếng ống xả kêu gào đập thẳng vào tai cậu, tất cả dây thần kinh và xương cốt trên cơ thể cậu đều có thể cảm nhận được động cơ xe run rẩy, tràn ngập sức kéo thuần túy của máy móc!

Hai bên đường đua đều có tiếng thét chói tai, thoáng một cái đã bị quăng lại phía sau.

Cả đường đua, phong cảnh, ánh sáng đều như mây khói thoáng qua.

Thứ còn sót lại chỉ là người ngồi bên cạnh thôi.

Hô hấp của Sở Dụ nhanh hơn, theo bản năng hét, “Lục Thời.......”

“Xuỵt, tới khúc rẽ rồi.”

Vừa dứt lời trong nháy mắt Lục Thời dùng toàn sức phanh xe, qua chỗ rẽ, cố gắng vượt qua không quá một giây!

Sở Dụ cảm thấy bản thân mình suýt chút nữa đã bị lực li tâm vô cùng lớn hất văng ra khỏi xe, tim như ngừng đập!

Đợi cậu khó khăn lắm mới hô hấp được lại, khúc cua tiếp theo đã xuất hiện trước mắt.

“Lục Thời...........”

Thiếu chút nữa mất giọng.

Trong giọng nói của Lục Thời mang theo ý cười nhàn nhạt, “Ừ, tôi ở đây.”

Vào giờ phút này, Sở Dụ lại đột nhiên cảm thấy yên tâm.

Liên tiếp qua ba khúc cua, Sở Dụ mềm cả chân, có cảm giác như sắp chết không thể hít thở, nhưng hoocmon kích thích từ máu dâng lên, trong đầu như có ánh sáng nổ mạnh!

Con mẹ nó quá kích thích!

Khẽ thở hổn hển, Sở Dụ không khỏi quay đầu lại nhìn Lục Thời.

Giờ phút này, tất cả mọi thứ bên ngoài cửa sổ đều hóa thành hư ảo, đường đua như không cỏ điểm kết thúc, đêm tối yên lặng, cũng chỉ làm nền cho người trước mắt này.

~~~~~~~~~~~~~~~

Chương của ngày hôm qua nhưng mà mất điện chẳng đăng được. Nóng chảy mỡ mà còn mất điện TT.TT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.