Căn Phòng Cấm

Chương 3: Chương 3




Mèng ơi! Dưới này nóng quá đi!

Vừa xuống đến nơi, cả ba cảm thấy nghẹt thở vì sự thay đổi đột ngột của nhiệt độ và bầu không khí ở đây hầm và ẩm chịu không nổi. Thảo như bị hụt hơi.

Nguyên nhận xét:

- Ở trường chúng ta có học về rừng ở vùng nhiệt đới, có lẽ ba đang thí nghiệm về những loài thảo mộc của các xứ ấy!

Thảo trả lời em bằng một giọng do dự:

- Có lẽ là vậy!

Không hiểu vì sao Thảo có một cảm giác bất an! Phải chăng vì chúng nó đang tò mò lục lọi phòng thí nghiệm của ba - một việc mà cha chúng nó đã cấm ngặt?

Thảo đứng phía sau hai đứa kia, nhìn khắp phía. Tầng này được chia ra làm hai phòng rộng lớn hình chữ nhật. Bên trái trước đây được dành làm phòng giải trí cho gia đình. Gian phòng nầy bây giờ tối om nên khó khăn lắm Thảo mới nhận ra được dáng lờ mờ của chiếc bàn ping- pong đặt ở giữa phòng. Ngược lại, căn phòng bên mặt là phòng làm việc của ông Bình sáng choang khiến ba đứa phải nheo mắt khi nhìn vào. Các ngọn đèn halogène thật lớn gắn trên trần toả xuống những tia sáng trắng tràn ngập căn phòng.

Nguyên trố mắt nhìn vào kêu lên:"Ồ, nhìn kìa!" rồi nó nô nức tiến về vùng ánh sáng ấy.

Chúng nó thấy có độ chừng 12 cây cao, bóng loáng với các cuống lá rất dày và ngọn lá thật lớn được trồng sát nhau trong một cái "chậu" khổng lồ chứa đầy đất đen.

Thảo đi theo sau Nguyên thích thú la lên:

- Chẳng khác nào một khu rừng. Xem này, ngoài mấy loại cây cao có giây leo uốn quanh còn có các loại thảo mộc bò trên đất um tùm và có cả dương xỉ nữa.

Kim phê bình:

- Đúng như là một vùng đầm lầy! Mầy có chắc là ba mầy trồng được mấy thứ này chỉ trong vòng 5 hay 6 tuần lễ không?

- Tao chắc chắn như vậy mà! - Thảo trả lời bạn trong khi ánh mắt nó dán vào một quả cà chua thật to lủng lẳng trên chiếc cuống mỏng manh màu vàng.

Khi ấy Kim la lên:

- Ồ, thích quá! Tụi bây thử sờ cái nầy nè!

Thấy bạn đang vuốt ve một chiếc lá rất lớn, dẹp có hình dạng một giọt nước mắt, Thảo ngăn lại:

- Kim, đã bảo là không được sờ mó cái gì mà ...

- Tao biết ... tao biết..Nhưng mầy thử đặt bàn tay mày lên đây đi ....

Thảo miễn cưỡng nghe theo bạn rồi đưa nhận xét trong khi Kim quay sang quan sát một ngọn dương xỉ:

- Không phải là chiếc lá thường, nó nhẵn quá, giống như làm bằng gương vậy.

Lúc ấy, Nguyên cỡi chiếc áo trên người ra, quăng xuống sàn và rên rỉ:

- Nóng chịu không nổi!

Bỗng đôi mắt Nguyên mở căng ra, nó như bất động vì khám phá một điều bất ngờ nào đó. Nguyên gọi:

- Này ...

Thảo tiến nhanh về phía Nguyên hỏi:

- Chuyện gì vậy Nguyên?

Nguyên trỏ một cây cao:

- Cái này nè ... Nó thở ...

Kim cười to nhưng Thảo cũng nghe "tiếng thở" ấy. Nó nắm chặt vai em và lắng tai nghe. Đúng rồi. Thảo nghe một tiếng gì như một nhịp thở phát ra từ cây ấy. Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của chị em Thảo, Kim hỏi:

- Tụi bây có chuyện chi vậy?

- Nguyên nói không sai. Cái cây nó thở thật đấy Kim ạ! - Thảo khẽ trả lời bạn vừa lắng nghe âm thanh đều đặn nhịp nhàng kia.

Kim đảo mắt nhìn quanh:

- Có lẽ cái cây đó bị cảm cúm hay nghẹt mũi phải không?

Nói xong Kim cười thích thú với câu nói châm biếm của mình, nhưng chị em Thảo không thể hưởng ứng được. Kim lại gần hai đứa kia hơn:

- Tao không nghe gì cả!

Cả ba lắng nghe. Im lặng hoàn toàn. Thảo nói:

- Nó đã ngưng rồi ...

Kim cự nự:

- Đủ rồi! Tụi bây đừng bày trò hòng khiến tao sợ!

Bỗng Kim và Thảo lại nghe tiếng của Nguyên la lên:

- Nhìn kìa!

Nó đã khám phá ra một vật khác. Nó đang đứng trước một cái buồng bằng kính cạnh đám cây. Cái buồng nầy tương tự một buồng điện thoại công cộng, trong đó có một đóng một miếng ván với chừng 12 sợi dây gắn ở phía sau và hai bên.

Đôi mắt Thảo lần theo những sợi dây kia. Thảo thấy những sợi dây ấy được nối liền với một buồng khác cũng bằng kính cách đó không xa. Giữa hai buồng kính đó là một bộ máy giống như máy phát điện dường như được nối liền với hai buồng kia.

Nhìn thấy Kim hối hả bước về hướng Nguyên, Thảo vội vàng nói:

- Đừng đụng vào cái gì hết nghe chưa!.

Rồi Thảo liếc nhìn cái cây biết "thở" lần chót trước khi đến với Kim và Nguyên.

Nguyên chực đưa tay mở cửa buồng bằng kính, nói với Thảo:

- Em chỉ muốn thử xem cái cửa này có thể mở ra được không thôi!

Khi tay nó chạm vào chiếc cửa.. đôi mắt nó mở to vì kinh ngạc. Cả người nó bắt đầu run lên.Chiếc đầu lắc qua lắc lại thật mạnh. Hai tròng mắt đảo liên hồi. Toàn thân nó càng lúc càng dao động thật nhanh và dữ dội:

- Cứu em với! Em ...không thể nào ngừng lại được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.