Căn Phòng Cấm

Chương 4: Chương 4




Nguyên dãy tê tê như có một luồng điện mạnh đang luân chuyển khắp châu thân. Miệng nó vẫn la hét không ngừng:

- Làm ơn cứu em chị Thảo ơi!

Sự kiện đột ngột xảy ra khiến Thảo và Kim kinh hoàng tột độ chỉ biết đứng sững nhìn Nguyên trong tình trạng ấy. Nhưng chỉ tích tắc sau đó Thảo là người đầu tiên bừng tỉnh. Thảo nhào đến Nguyên, định kéo em ra khỏi chiếc cửa kính thì Kim thảng thốt kêu lên:

- Thảo, đừng! Đừng đụng vào người Nguyên!

Thảo hét:

- Nhưng phải làm cái gì cho nó chứ!

Chợt chúng nó nhận ra rằng Nguyên đã hết run và ... đang cười. Nét kinh hoàng trên mặt Thảo lúc bấy giờ đã đổi thành vẻ kinh ngạc. Thảo nhìn em dò xét. Lúc ấy, Nguyên đang đứng tựa vào thành cửa kính nhăn răng cười.

Nó trỏ vào hai đứa kia, cười lớn:

- Hà hà ... khoái quá! Em đã gạt được hai người rồi!

Thảo mắng:

- Nguyên, chuyện nầy không thể đem ra làm trò đùa như vậy được!

Mặt Kim vẫn còn tái xanh, môi dưới vẫn chưa hết run, nó bực dọc hét:

- Nguyên giả vờ hả? Kim không thể tin là Nguyên lại làm được việc ấy!

Rồi hai đứa con gái nhảy xổ lại, đè Nguyên xuống đất. Thảo ngồi trên người em trong khi Kim giữ chặt hai vai nó. Nguyên vẫn không ngớt cười to và lập đi lập lại:

- Ha ha ... em thắng hai người rồi. Hì hì ... hai người đã thua em!

Thảo cù lét vào nách, vào bụng Nguyên thật mạnh để nó ngưng nói, còn Kim thì vừa thụi vào vai Nguyên vừa mắng:

- Cho chừa thứ láu cá vặt nè!

Hoạt cảnh hỗn loạn đó đột nhiên ngưng lại vì một tiếng rên rỉ phát ra từ cuối căn phòng. Cả ba ngẫng đầu lên và nhìn về hướng đó.

Im lặng bao trùm khắp nơi. Người ta chỉ còn nghe nhịp thở của ba đứa chúng nó. Kim thầm thì:

- Cái gì vậy?

Ba đứa vểnh tai nghe ngóng và chúng nó lại nghe một tiếng rên khác- một tiếng rên yếu ớt, buồn bã, nghẹn ngào. Cùng lúc ấy, một tua dây bỗng dưng rơi xuống đất kèm theo một tiếng than u uất trầm buồn.

Khuôn mặt Nguyên lộ vẻ kinh hoàng tột độ, nó lắp bắp:

- Mấy cái ...cây ... mấy cái cây ...

Rồi nó đẩy Thảo ra (vẫn ngồi trên người nó từ lúc nãy) và bật dậy. Kim quan sát tất cả những cây trong gian phòng:

- Cây cỏ làm sao có thể khóc, có thể than thở, có thể rên rỉ!!

- Nhưng những cây cỏ ở đây thì chắc chắn "có thể" - Thảo trả lời.

Bấy giờ các tua dây đang cử động như những cánh tay đang múa may. Thêm một lần nữa, cả ba đứa lại nghe một hơi thở chậm chạp, đều đều. Rồi tiếp theo là một tiếng thở dài.

Nguyên vừa đi về hướng thang lầu vừa nói:

- Tụi mình phải ra khỏi đây ngay!

- Chắc chắn rồi! Tao nổi da gà cả người nè! - Kim vừa nói vừa bước theo Nguyên nhưng mắt vẫn không rời những cành cây đang cử động và than thở.

Thảo đi thụt lùi về hướng thang lầu theo Kim và Nguyên. Thảo run run nói:

- Tao chắc chắn rằng ba sẽ giải thích mọi việc xảy ra ở đây cho chúng mình hiểu.

Kim cằn nhằn:

- Ba tụi bây thật là quái đãn.

Nguyên bênh vực cha:

- Kim nói như vậy là sai. Ba đang thực hiện một công trình quan trọng bí mật thôi!

Bỗng một trong những cái cây buông tiếng thở dài, và dường như đang chồm tới phía ba đứa trẻ. Rồi những tua dây quấn quanh thân cây vươn ra như những cánh tay làm dấu hiệu muốn gọi chúng nó trở lại.

Thảo hoảng sợ nói:

- Ra khỏi đây nhanh lên!

Cả ba đứa chen nhau trên các bực thang, chạy hụt hơi lên tầng trên. Khi lên đến nơi, Nguyên không quên cẩn thận đóng cánh cửa lại thật chặt.

Đầu óc Kim vẫn còn căng thẳng, ngón tay cứ xoắn lấy lọn tóc dài của nó và miệng thì không ngớt nói:

- Thật kỳ quái! Quá sức kỳ quái!

Sau khi thở lại được bình thường, Thảo nói với hai đứa kia:

- Ba đã cảnh cáo không cho chúng ta xuống dưới đó, chắc chắn là vì ba biết chúng ta sẽ kinh sợ đến chết người vì không hiểu gì cả.

Kim từ giã bạn:

- Thôi tao đi về. Mầy có còn muốn tụi mình làm Toán chung nữa không?

- Sao lại không!

- Vậy hẹn gặp lại mày tối nay nhé!

Khi Kim vừa đi khỏi thì chiếc xe hơi nhà màu xanh đậm của ông Bình xuất hiện ở góc đường và đang tiến vào con đường trải nhựa trước nhà.

Thảo quay lại hỏi Nguyên:

- Cánh cửa đi xuống tầng dưới kia đã đóng cẩn thận rồi chứ Nguyên?

- Em đã đóng rồi! Chị yên tâm, chắc chắn ba sẽ không biết chuyện chúng ta....

Vừa nói, Nguyên vừa liếc nhìn cánh cửa một lần chót...nhưng nó chưa nói hết câu thì ngưng lại, miệng há to mà không phát ra được âm thanh nào.

Khuôn mặt nó càng lúc càng tái xanh...

- Chết rồi! Cái áo của em!! - Nguyên đấm lên lồng ngực trần của nó, buông tiếng than. Em còn để nó ở dưới ấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.