Càn Quấy

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3 ANH HỌ CỦA MẶC MẶC?

Trần Mặc đứng lên, cúi đầu chà xát tay: “Đồng chí cảnh sát, cái túi kia… cái túi kia có thể trả lại cho tôi không?”

Dương Sóc nhìn theo hướng mắt cậu, cái túi du lịch quắt queo cũ kỹ kia bị tùy ý nhét vào góc tường, bước tiếp theo nên vứt nó vào thùng rác là được rồi: “Được, cậu cầm đi.” Anh gật đầu khai ân.

Trần Mặc đi qua nhặt cái túi kia lên, giũ sạch sẽ trong trong ngoài ngoài, sau đó cuộn lên rồi kẹp nó vào nách: “Không còn việc gì nữa.”

Dương Sóc nghiêng nghiêng đầu, tự đi đằng trước mở đường, đi tới trước mặt chiếc xe Land Rover(1) yêu quý thì mở cửa xe ngồi xuống.

Trần Mặc nhìn kiểu chiếc xe phong cách mạnh mẽ quả thực ước ao một hồi, sau đó đi tới cửa ghế sau ngồi.

“Ngồi đằng trước ngồi đằng trước, ” Dương Sóc thò người ra mở cửa bên ghế phó lái: “Cậu chạy ra sau ngồi, ai chỉ đường cho tôi hở?”

Trần Mặc bước chậm tới cửa trước, dè dặt bò vào ghế phó lái, sau khi làm xong xuôi thì nhìn đông nhìn tây, nhìn cái gì cũng tràn ngập hiếu kỳ.

Dương Sóc chỉ chỉ vào dây an toàn: “Thắt đi, biết cái gì gọi là lái xe an toàn không?”

Trần Mặc vội lấy một đầu dây an toàn ra, nhưng không làm sao thắt được tới đầu cố định kia, loay hoay nửa ngày, ánh mắt bất đắc dĩ bay tới phía Dương Sóc cầu cứu.

Dương Sóc nhìn tên nhóc gầy tong teo kia cùng phân cao thấp với chiếc dây an toàn, ôi thôi kéo cả nửa ngày mà vẫn không đút vào được đúng điểm, anh vui vẻ ha ha cười lên: “Được rồi được rồi, để tôi làm cho, cậu mà cứ túm thế, Rover của tôi nó tức giận bây giờ.” Nói xong nghiêng người qua, kéo một đầu dây an toàn ở giữa về phía đầu cố định kia.

Trần Mặc chăm chú dán trên chỗ ngồi, thở mạnh cũng chẳng dám. Két một tiếng, dây an toàn vững vàng cố định cậu ở tại chỗ đó, cậu thấy cánh tay cường tráng của Dương Sóc rụt về, trong mắt vừa đố kị lại vừa ao ước.

Trần Mặc nói tên một địa danh, Dương Sóc đánh tay lái ra khỏi trụ sở của đồn công an: “Cậu sống xa ghê, vùng ngoại thành cơ đấy.”

Trần Mặc rũ đầu, không rên một tiếng nghịch móc khóa của túi du lịch.

“Aizzz, tôi nói cậu nghe nè, cậu không phải ghét tôi lắm sao? Cản tiền tài của cậu, vừa phạt tiền vừa tạm giam, cuối cùng còn muốn cậu báo cáo.” Dương Sóc mở nhạc lên, giọng nam chậm rãi trầm thấp quanh quẩn bên trong xe.

Trần Mặc ngẩng đầu hoảng loạn nhìn anh một cái, sau khi lắc đầu lại vội cúi xuống.

Dương Sóc dùng dư quang liếc cậu một cái: “Tên của cậu không tồi nhỉ, có vẻ như là được tính toán trước rồi, có phải lúc đặt tên đã biết trước cậu không thích nói không? Im lặng là vàng, hửm?”

Trần Mặc buồn chán một hồi: “Là Mặc trong mực nước…”

“Mực nước cổ xưa?” Dương Sóc ha ha cười: “Vậy người trong nhà đặt cái tên văn hóa như thế cho cậu nhất định là muốn cậu làm rạng rỡ nhà cửa rồi, cậu nói xem, sao cậu lại chạy đi bán đĩa cấp 3 chứ?”

“Tôi không có!” Trần Mặc tức giận bạnh cả quai hàm: “Tôi không biết trong đó có… có cái kia…”

“Rồi rồi rồi, cậu không biết, là tôi không tốt, tôi lỡ tay rồi… Vậy cậu bán sách lậu kia thì không đúng sao? Tìm một công việc nghiêm túc ngay thẳng thật tốt đi, tìm một công việc, còn đỡ phải ăn đói mặc rách, trông kìa, nhìn cậu như vậy, giống y như con chim cút, chim cút còn có một thân lông lá, cậu coi cậu mặc cái gì kia, đâu có giống một người làm công tác văn hóa đâu.”

Trần Mặc cúi đầu không nói, trong lòng thầm nói: đàn ông no bụng đâu biết đàn ông đói khát (2), người làm công tác văn hóa nhìn quần áo là có thể nhìn ra được sao?

Dương Sóc thấy chim cút nhỏ không nói câu nào, cũng không để ý, chỉ là vì mục đích của bản thân mà nói: “Cậu xem, cảnh sắc sau khi tuyết rơi thật đẹp phải không? Con người ấy mà, nên hướng tới chỗ cao, chỗ tốt mà đi. Trộm cắp lừa đảo chung quy không phải kế lâu dài đúng không? Hãy lấy việc cậu bán đĩa ***…” Anh liếc thấy Trần Mặc ngẩng đầu trừng anh, lập tức đổi giọng: “Đúng đúng, là sách đĩa CD lậu, sách lậu luôn luôn sai lầm, cậu xem, khác gì là ăn trộm đâu, trộm hay làm kẻ trộm, cũng là làm kẻ trộm, cậu vừa bán sách đĩa CD lậu, thì đã thành tiêu thụ tang vật rồi. Tiêu thụ tang vật, cậu biết là tội danh gì không hở? Đâu chỉ là 200 tệ tiền phạt là có thể phạt xong đâu…”

Dương Sóc nói hăng hái bừng bừng, Trần Mặc thống khổ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, hận không thể nhảy khỏi xe, bạn nói coi anh ta là ông lớn, sao cứ nói năng đâu đâu thế? Từ lúc lên xe cho tới giờ cũng chưa thấy im miệng, cậu thật muốn lấy cái túi của mình nhét vào cái miệng đang lải nhải kia… Coi như là tập kích cảnh sát cũng chịu!

Dương Sóc một đường lái xe một đường nói, từ sách đĩa CD lậu nói đến thể chế giáo dục, từ thể chế giáo dục nói tới diễn viên ca sĩ, từ diễn viên ca sĩ nói tới trộn thuế lậu thuế, từ trốn thuế lậu thuế nói tới tư tưởng mê tín phong kiến, từ tư tưởng mê tín phong kiến nói tới cổ tích truyền thuyết, từ cổ tích truyền thuyết nói tới chuyện ma quỷ… .

Trần Mặc ngay từ ban đầu đã chẳng thèm phản ứng lại đến cuối cùng nhìn cái miệng kỳ diệu của anh ta, môi trên chạm môi dưới, bập bập liên tục nói ra chữ. Cậu nhớ tới lúc còn nhỏ đã từng đọc qua một câu chuyện, câu chuyện ấy kể về chuyện một đứa bé không biết ăn cái gì, những lời nói ra đều hóa thành thực thể, vừa nói một bên vừa rơi xuống đất, bị người khác lấy đi chơi. Cậu nhìn không gian bên trong xe, thầm nói nếu như người đàn ông này nói chữ gì cũng biến thành thực thể ấy à, như vậy trong xe này thực không bỏ xuống được, phải là cái loại xe ngựa, đằng sau có thùng đựng hàng ấy.

Nghĩ một hồi, cậu nhịn không nổi mà cười khúc khích.

Dương Sóc kinh dị nhìn cậu một cái, hồi tưởng những gì mình vừa nói qua: cưa điện kinh hồn? Phân thây? Không nhìn ra, cậu bé này lớn gan phết, nghe cái này mà cũng có thể cười được.

Trong lúc nói chuyện, xe đã chạy tới chỗ Trần Mặc nói rồi, Trần Mặc chỉ trỏ, khiến Land Rover đẹp trai thoăn thoắt xuyên qua mấy tòa nhà cũ nát. Dương Sóc lái xe, hai người ở trong liên tục lắc la lắc lư, nếu không nhờ có dây an toàn, phỏng chừng có thể đụng nóc xe rồi ấy chứ.

Dương Sóc nhe răng nhếch miệng: “Cái chỗ khỉ ho cò gáy gì đây? Chiến tranh đã qua rồi còn không được tu sửa à? Vừa bị tên lửa bắn vào chắc? Tôi thao, Rover đáng thương của tôi.”

Trần Mặc đâu dám hé mồm, chỉ sợ hơi hé ra thì toàn bộ dạ dày sẽ ào ào trào ra ngoài, thật vất vả tới được chỗ cậu sống, cậu liền túm lấy dây an toàn rồi chui ra, mở cửa xe rồi xông ra ngoài, vịn vào một gốc cây nhỏ nôn thốc nôn tháo. Chút thức ăn nóng hổi ban trưa vừa nhồi vào còn chưa được tiêu hóa, giờ thì tất cả đều chui ngược ra, nước mắt đau thương của Trần Mặc ào ào rơi.

Dương Sóc đỗ xe sát ven đường, cầm bình nước đưa ra, vỗ vỗ tấm lưng gầy yếu của Trần Mặc, sau đó đưa nước qua.

Trần Mặc nhận lấy chai nước súc miệng, lúc ngẩng đầu đã là vẻ mặt nước mắt lưng tròng.

“Thao, cậu thế mà cũng khóc được?” Dương Sóc nhìn cặp mắt đỏ rực trong lòng như bị ai đó nhéo một cái, túm vai chim cút nhỏ, đưa tay gạt nước mắt cho cậu.

Mặt Trần Mặc vốn đã bị đông lạnh phát đau rồi, bây giờ lại bị bàn tay to dày đầy vết chai xoa nắn, càng đau không chịu được, nghiêng đầu tránh đi: “Đừng… đừng lau, đau…”

Dương Sóc nhìn khuôn mặt xanh trắng nhỏ nhắn bị tay mình vẽ lên vài vệt đo đỏ, chật vật khó chịu, không thể làm gì khác hơn là buông tay ra: “Cậu nghỉ ngơi ở đâu?”

Trần Mặc bước nhanh bước chậm mang anh đi theo. Mặt trời đã ló rạng, tuyết có chút tan chảy, bị những người qua lại trên đường giẫm vào trong đất, lầy lội kinh người.

Dương Sóc nhìn những tầng trệt cũ nát và những nhà lầu thấp bé san sát chằng chịt mà thấy bùi ngùi trong lòng, đối với con đường nhỏ bảy rẽ tám quẹo kia càng thêm bất đắc dĩ. Một người nếu như đã queo sinh sống ở một nơi phồn hoa an nhàn, khi đi tới một nơi như thế này tuyệt đối sẽ bị kích động, dù là về mặt thị giác hay là về mặt cảm giác.

Trần Mặc đi trước dẫn đường tiến vào một cái cổng tò vò tối om, sau đó xoay người đợi anh: “Bên trong không có đèn, lúc anh bước đi phải cẩn thận, đừng có đụng vào đồ đạc.”

Dương Sóc gật đầu, con mắt của anh trước đây đã từng trải qua huấn luyện, đã sớm thích ứng với tối tăm mò mẫm, loại tối ôm nay anh vốn chẳng quan tâm tới, nhưng mà sau khi đi được hai bước thì anh thấy trong hành lang vốn đã nhỏ hẹp đắp đồng đồ là đồ, có các loại hộp giấy, ngăn tủ băng ghế nát tươm, bép lò than tổ ong cũ kỹ, con gấu bằng vải bố đã bị sứt chỉ, bông lòi ra ngoài, đống than tổ ong đắp lên còn cao hơn cả người, từng mớ từng mớ rau cải trắng và hành xếp ở đó… .

Đầu mày Dương Sóc cau lại như có một vướng mắc khó gỡ: chỗ như này lỡ có chuyện gì xảy ra thì ngay cả chỗ để chạy cũng không có, chẳng may hỏa hoạn hay tai họa ngầm, lại không có đèn… Anh nhìn cậu bé dẫn đường đằng trước linh hoạt di chuyển trong ngõ hẻm, cuối cùng đứng ở trước một cánh cửa sắt rỉ sét loang lổ, móc cái chìa khóa ra mở cửa rồi cậu nói: “Mời vào.”

Dương Sóc đi vào gian phòng, phát hiện đây là một căn được ngăn thành hai gian vuông, vừa vào cửa đập vào mũi anh là một mùi âm u ẩm mốc, còn có mùi vị trộn lẫn của những thứ khác bay tới.

Nơi Trần Mặc sống là nơi dùng sân thượng kiến thiết lại, có cửa sổ, nhưng là âm lãnh vô cùng. Dương Sóc cảm thấy, nhiệt độ trong phòng còn lạnh hơn cả bên ngoài.

Gian phòng rất nhỏ rất đơn sơ, một chiếc giường đơn, một giá sách, hai cái ghế và một bếp lò than tổ ong ở giữa.

Ống khói từ bếp lò than tổ ong bay theo cửa sổ ra ngoài, hun tấm kính thủy tinh gần đó thành màu đen như bị cháy.

Trần Mặc lấy chiếc siêu trên bếp lò xuống rồi nhìn qua anh: “Bếp lò tắt rồi, anh ngồi đó đi, tôi đi mượn cục than đá.” Nói xong rồi đi ra ngoài.”

Dương Sóc ngồi trên ghế, nghe cậu đi tới nhà bên gõ cửa, thầm thà thầm thì nói nói mấy câu, sau dó dùng cặp gắp than mang theo một

miếng than tổ ong đang cháy về, đi theo cùng là một người con trai gầy yếu sắc mặt tái nhợt khoảng 30 tuổi, con mắt tam giác thấy người đều trốn trốn tránh tránh: “Trần Mặc, đó là thân thích của cậu à?”

Hắn thấy Dương Sóc, bị dọa lại càng sợ, đứng ở cửa không tiến vào.

Trần Mặc đang muốn trả lời, Dương Sóc đã đứng lên: “Xin chào, tôi là anh họ cậu ấy.”

Anh họ? Trần Mặc đảo mắt liếc Dương Sóc, sau đó đem than tổ ong đã nguội ra, thay than nóng vào, lại đem một viên than tổ ong chưa đốt thả vào.

“Anh họ ư?” Mắt tam giác nghi hoặc liếc trên liếc dưới: “Sao tôi không biết Tiểu Trần còn có một người anh họ như thế.”

Dương Sóc gật đầu: “Cậu ấy giận dỗi với người trong nhà thì rời nhà trốn đi, tôi đã tìm cậu ấy nhiều rồi.”

“À…” Mắt tam giác gật đầu, yên tâm bước tới gần, nhóm điếu thuốc ở bên mép: “Tôi là cò nhà ở đây, trước thì tôi không dám nói, nếu như giờ các cậu đi, vậy tiền phòng trước đó tôi cũng không trả.”

Trần Mặc muốn tôi không muốn đi mà, giương giương cái miệng lên, cuối cùng cũng không nói ra gì cả, chỉ là mang theo cái ấm đi ra ngoài.

Mắt tam giác ngồi xổm ở cửa xoạch xoạch hút thuốc: “Tôi đã thấy Tiểu Trần sao mà giống một người làm công tác văn hóa được, người như thế sao lại chạy tới đây sống chứ? Anh xem đi, tôi đã nói cậu ta rời nhà trốn đi mà, cậu ta còn cãi cố, nói chỉ là đi ra ngoài làm thuê… Làm thuê cái gì, lão tử thấy cậu ta đáng thương quá đi, cho cậu ta chút đĩa đi bán, lòng tốt đó nhé…”

Trần Mặc lại đặt một ấm nước trên bếp lò, than trong lò dần dần bốc lên, khiến gian phòng lạnh lẽo có chút ấm áp. Cậu đưa tay lên phía trên ống khói sưởi ấm, cũng không xen mồm vào lời hai người kia.

Dương Sóc gật đầu nói phải phải, thấy thuốc lá của mắt tam giác sắp hút xong, lập tức không biết từ đâu rút ra thuốc của bản thân anh, lấy ra một điếu đưa qua.

Mắt tam giác nhận lấy thuốc, thỏa mãn gật đầu: “Đúng rồi, Tiểu Trần à, đĩa tôi đưa cho cậu bán thế nào rồi?”

Dương Sóc cười cười: “Em trai tôi đâu phải người buôn bán, nó nửa bán nửa cho rồi, nếu không phải tôi nhìn thấy, có khi quần cũng lột ra đưa luôn ấy.”

“Này sao được!” Mắt tam giác lấy tàn thuốc mồi lửa, dùng sức hút mấy cái: “Tôi không phải đã nói rồi sao, một đĩa 5 tệ có thể kiếm 1 tệ, cậu bán rẻ thế không kiếm được đâu…”

Dương Sóc cũng đang châm thuốc hút, Trần Mặc nhíu nhíu đầu mày, che miệng ho khan vài tiếng. Dương Sóc thấy thế, đem đế giày đạp lên điếu thuốc vừa mới hút dở: “Cái kia, Mặc Mặc, anh này xưng hô thế nào đây?”

Mặc Mặc? Trần Mặc sợ run cả người.

“Ôi, khách khí thế làm gì chứ, bạn bè đều gọi tôi là anh Can Tử(3), aiz, tôi không phải gầy sao.” Mắt tam giác cười rồi phun một luồng khói thuốc ra.

“Anh Can Tử!” Dương Sóc vươn tay tới nắm tay hắn: “Cảm ơn anh đã chăm sóc em trai tôi.”

───

(1)Land Rover: 1 hãng xe của Anh, do hãng Tata sở hữu, trang chủ đây: http://www.landrover.com

(2)đàn ông no bụng đâu biết đàn ông đói khát, nguyên văn 饱汉子不知饿汉子饥, câu này chỉ người mà sống sung sướng sao hiểu cái khổ của người nghèo đói.

(3)Can Tử: cột, cọc, cán, nói chung là đồ hình trụ, dài, thon =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.