Càn Quấy

Chương 2: Chương 2: Cơm Canh Nóng Hổi Trước Đại Hình




CHƯƠNG 2: CƠM CANH NÓNG HỔI TRƯỚC ĐẠI HÌNH

Nước mắt của Trần Mặc lã chã rơi xuống, rơi rớt tản mác trên mặt đất: “Tôi… Tôi không có bạn bè… Cũng không có di động… Thực sự, các anh… các anh tạm giam tôi đi… Tôi không ăn cơm…”

Tiểu Trương thiếu chút nữa bị sặc cơm, ho khan một trận mãnh liệt: “Cậu bé này, thật là… !”

Dương Sóc hì hà hì hục cắn được một miếng đùi gà, nhìn hầu kết trượt lên trượt xuống của cậu nhóc ấy, một cảm giác vui mừng không rõ nảy lên. Chính là cái loại cảm giác giống như ở trước mặt một con thỏ bị vây khốn trong ***g có một củ cà rốt vừa tươi ngon vừa mọng nước vậy. Được rồi, thân là cảnh sát nhân dân, anh không nên bắt nạt người ta như thế, anh quyết định thể hiện chút ý tốt, dù sao cậu nhóc này nhìn qua khá là thú vị.

Anh túm lấy giấy vệ sinh lau lau tay, ho khan một tiếng: “Như vậy đi, tôi thấy cậu nhóc này cũng không xấu, vậy cho cậu một cơ hội lập công chuộc tội nhé, thế nào?”

Trần Mặc mở to con mắt ngập nước nhìn anh, mũi đỏ rực càng không ngừng co rúm lại.

“Dĩ nhiên là phải khấu trừ một phần đi rồi, cậu đó, mang tôi đi tìm hàng xóm cậu, tôi muốn biết hắn nhập hàng từ đâu tới, lại có thể trắng trợn lưu động loại đĩa CD yinhui… Cậu không cần lo lắng, tôi cũng sẽ không làm gì người hàng xóm kia của cậu cả. Người mà, đều là ra ngoài làm thuê thôi, phải theo chính đồ, đừng có mà suốt ngày chỉ nghĩ tới đường ngang ngõ tắt một bước tới trời như thế, chuyện đâu có đơn giản như vầy? Tôi thấy cậu cũng là người rất hiểu chuyện, lời tôi nói cậu rõ rồi chứ?”

Trần Mặc cúi đầu, một lát sau nói: “Anh thực sự sẽ không gây phiền phức cho hàng xóm tôi chứ?”

“Thẳng thắn thì khoan hồng, kháng cự thì nghiêm phạt, công việc cụ thể, phải xem hàng xóm cậu có hợp tác hay không đã, cậu xem giữa thời tiết lạnh giá như này, tôi cũng không muốn thật sự làm khó cậu đâu, thế nào?” Dương Sóc hướng dẫn từng bước, bên cạnh Tiểu Trương đã ăn cơm xong không nói tiếng nào, yên lặng thu dọn đống đĩa CD đầy đất. Anh là đội phó, bên trong đầu không biết nghĩ gì nữa, nghĩ cái là nói liền, dù sao đội trưởng Bạch không có đây, cứ để anh ấy tự xử lý đi vậy.

Dương Sóc đứng lên duỗi dài thắt lưng: “Tôi đi về trước đây, Tiểu Trương này, cậu tìm cho cậu ta một chỗ, đừng để chỗ chúng ta trở thành giống như một chỗ khiến phạm nhân cực khổ nhé. Đợi lát nữa tôi lái xe qua tiện đường đưa cậu về nhà, aizz, cậu bé à, cậu còn chưa ăn cơm nhỉ? Trước hết hãy ráng chịu chút đi vậy.” Anh đưa ***g cơm của mình qua: “Trông bộ dáng đáng thương của cậu kìa, thật là… Sao mà có thể là hai mươi ba tuổi rồi được chứ.”

Trần Mặc nhìn ***g cơm đặt trước mặt mình mà không dám nhận, tuy rằng cậu từ đêm qua chỉ uống chén nước thẳng tuốt tới giờ cũng chưa ăn gì, nhưng mà… Đây chính là cơm của người cảnh sát đã bắt cậu đó, cậu ăn rồi, liệu có thể bị đánh hay không đây?”

Dương Sóc lắc qua lắc lại ***g cơm trước mặt Trần Mặc: “Đậu que xào thịt, thịt gà kho tàu, cơm ngon nóng hổi nhé…”

Tròng mắt lấp lánh ánh sáng của Trần Mặc cũng di động theo ***g cơm, cuối cùng nhịn không nổi mê hoặc, đưa tay ôm chầm lấy ***g cơm nóng hổi thơm ngọt ngào.

Dương Sóc bật cười, Tiểu Trương mắt trắng dã liếc qua: “Hắc, tôi nói nè, kia chính là thứ tôi khổ cực lấy về, muốn ăn thì ăn sạch sẽ cho tôi, nếu như còn lại, cẩn thận tôi vặn gãy cổ cậu đó.”

Chim cút nhỏ lại co rúm thêm một chút, sau đó vồ lấy cái thìa bắt đầu ăn như hổ đói.

Dương Sóc đùa thú nhỏ xong, chào hỏi Tiểu Trương và các đồng nghiệp khác, rồi về nhà lái xe đi.

Tiểu Trương thu dọn xong một đống rối loạn, lại rót cốc nước nóng cho Trần Mặc: “Cậu chậm một chút, không ai giành với cậu cả, cậu là quỷ chết đói đầu thai à.”

Trần Mặc không để ý tới cậu, chỉ là hung hăng nhai miếng thịt đã được xào qua.

Tiểu Trương thấy thế mất cả mặt, cậu pha trò cùng với mấy đồng nghiệp bên cạnh: “Nhìn thấy không, Dương đội là một người rất nhân từ nhé, lúc anh mới tới nhìn từ trên xuống dưới thật là dữ tợn, nhìn thấy người xấu lập tức có thể khiến hắn máu tươi bắn ba mét… Sự thực chứng minh rằng, cuộc sống có thể nung đúc tâm trí con người ta, Dương đội phó đã ở chỗ tràn ngập tình người của chúng ta một thời gian rồi, tự nhiên cũng trở nên giống người hơn.”

“Hử? Nói như vậy anh ấy trước đây không giống người?” Có người sủa bậy.

“A, cậu cũng không thấy anh ấy lúc mới chuyển tới ấy, giống như một con sói chuẩn mực vậy…” Tiểu Trương lắc lư cái đầu cười hì hì, quay đầu lại nhìn một cái, soạt một cái đứng lên: “Bạch… Bạch đội(1), Tần đội!”

(1)ở trong truyện này, xưng hô đội trưởng, đội phó, gọi chung là đội, vì thế các bạn sẽ thường thấy A + đội ==> tức là đội trưởng, đội phó họ A, ko phân biệt, mình định đổi thành đội trưởng đội phó cơ, nhưng thấy cách gọi này khá là hay nha~, mình để nguyên đấy.

Bạch Tri Tiên khoát khoát tay, ngó cậu nhóc ngồi trong góc đang cắm cúi ăn: “Trẻ con nhà ai thế? Sao lại lừa tới đây?”

Tiểu Trương đang nháy mắt ra hiệu với cậu bạn đồng nghiệp vừa nói chuyện nãy giờ, bỗng nghe câu hỏi như thế, lập tức trả lời: “Dương đội quẹo vào đây, cậu nhóc này mua đi bán lại đĩa đồi trụy, bị Dương đội phó xách về.”

Tần Việt nhìn cậu nhóc ấy mặt không có biểu cảm gì, nói: “Đãi ngộ của tổ trị an các cậu tốt thật đó? Còn phụ trách cơm?”

Bạch Tri Tiên thấy thế lên tiếng: “Còn không phải đồng chí Dương Sóc bảo bối phiền phức kia nhà cậu hay sao, thỉnh thoảng não động kinh, cũng cứ tìm việc cho tôi. Cậu mau chóng bắt cậu ta tới chỗ tổ điều tra tổ phạm của các cậu đi, tôi thấy tên kia mỗi ngày đốt cháy… đốt cháy cái thứ gì đó?” Anh quay đầu hỏi Tiểu Trương?”

Tiểu Trương vươn thẳng cổ: “Vũ trụ nhỏ!”

“Đúng rồi, chính là vũ trụ nhỏ kia… Mỗi ngày đằng đằng sát khí, ngay cả nghỉ ngơi cũng không yên, như hôm nay này, đáng ra cậu ta đổi ngày làm việc thành ngày nghỉ cơ, thằng này nhất định là nhàn rỗi không có việc làm rồi ra ngoài tản bộ, sau đó thì xách về đấy.”

Tiểu Trương chạy đi rót hai chén trà nóng, nịnh nọt vuốt mông ngựa: “Bạch đội sáng suốt a.”

Tần Việt nhận lấy nước nóng ấm nóng cả đầu ngón tay: “Vậy không phải rất tốt sao? Có cậu ta ở đây, một người như mười người, bình thường đi ra ngoài chơi thôi, phần tử phạm tội cũng ít đi.”

“Đúng đúng đúng, cho nên tôi mới nói đây là nhân tài mà, nhanh điều về tổ các cậu đi…” Bạch Tri Tiên cười khổ: “Trương nhi, Dương tử đâu?”

“Dương đội nói phải mò tới tổ buôn bán đĩa cấp 3, về nhà lái xe đi, muốn đưa cậu kia về nhà, tiện thể hỏi hàng xóm cậu ta lấy cái đĩa kia ở đâu.” Tiểu Trương tiết lộ tất cả những gì mình biết: “Vốn nói là tịch thu đồ đạc phạt tiền xong việc, nhưng mà cậu kia một mình kiên cường khóc lóc, nói không có tiền không bạn bè, ngay cả một chiếc di động cũng không có, tình nguyện tạm giam, nói có thể không ăn cơm, nhưng mà không có tiền để nộp phạt… Aizz, Bạch đội à, anh không thấy bộ dáng đáng thương ấy, hướng về phía ấy lùi lùi co co, y hệt gà con vậy, nước mắt lã chã rớt, thiếu chút thì xông về phía em đó.”

“Được rồi, cậu, đồ lắm điều thối thây!” Bạch Tri Tiên cười mắng một câu.

Tần Việt nhìn thoáng qua cậu nhóc vừa ăn cơm vừa nhìn lén sang bên này, một cậu nhóc gầy héo hon, bộ dáng khá thanh tú, nhưng mà giữa trán cậu nhóc choai choai này có một tia khổ sở, dày đặc không tan ra được. Y giật mình, cảm thấy loại cảm giác này rất quen thuộc, rồi lại không nắm bắt được.

Bạch Tri Tiên đứng lên: “Đi thôi, đội trưởng Tần, đến chỗ tôi uống chén trà, thế nào?”

Tần Việt lắc đầu: “Không đi đâu, tôi phải nhanh chóng trở lại chỉnh sửa tư liệu, lần sau đi… Sắp tới năm mới rồi, có rất nhiều chuyện.”

Bạch Tri Tiên cũng không giữ y, khoát tay áo, rồi đi vào phòng làm việc.

Tần Việt kéo Tiểu Trương: “Nói với đội phó Dương nhà cậu một tiếng, buổi tối tới nhà tôi ăn lẩu.”

Tiểu Trương ai oán: “Đội trưởng Tần, anh thật bất công…”

Bản mặt nghiêm túc của Tần Việt cười lên hiện ra một nếp nhăn: “Cậu muốn đi? Không thành vấn đề.”

Tiểu Trương lạnh lùng rùng mình một cái: “È, hay là thôi đi, tối mẹ em làm vằn thắn cho em ăn rồi… Nói em nhất định phải tới!”

Tần Việt thỏa mãn gật đầu, rồi đi.

Nhìn cảnh trưởng biến khỏi tầm nhìn của mình như cây lao, Tiểu Trương kéo đồng nghiệp Đại Lưu đang sắp tư liệu ở bên cạnh tố khổ: “Nhìn thấy chưa? Không hổ là người năm đó một mình ra khỏi đội, ngay cả kẽ xương cũng toát sát khí luôn!”

Đại Lưu không nhịn được đẩy cậu ta ra: “Cậu được chưa đấy, người ta là toát sát khí, tôi thấy cậu toát ngu đần, bản thân đắc ý khoe khoang cẩn thận nghẹn họng.”

Tiểu Trương rơi lệ chạy.

Trần Mặc ăn cơm xong, trên người cuối cùng cũng ấm áp lên, cậu đang cầm ***g cơm ngẩn người, không biết tiếp theo nên làm gì.

Tiểu Trương đem toàn bộ tư liệu cuối tuần phân loại chỉnh sửa xong xuôi, dư quang liếc nhìn Trần Mặc: “Hắc, nhóc con, cậu để ***g cơm lên bàn là được, lát sẽ có người rửa.”

Trần Mặc đứng lên, đặt ***g cơm ở trên cái bàn gần mình nhất: “Tôi hai mươi ba tuổi rồi, không phải nhóc con.”

“Được…” Tiểu Trương kéo dây trói hộp hồ sơ: “Đừng thấy tôi chỉ lớn hơn cậu một tuổi nhé, hai ta đứng cùng chỗ, tôi cũng đấu được cậu, cậu nhỏ người mà.”

Mấy người cảnh sát ồn ào ha ha cười: “Aizz ya, Trương cậu, ngài mới hai mươi bốn, sao già thế nhỉ?”

“Biến đi!” Tiểu Trương cho mỗi người một cú: “Ông đây hơn các cậu là cái chắc, luôn là một mỹ thanh niên phong hoa tuyệt đại.

Dương Sóc ngừng xe tiến lại gần, quay chìa khóa xe: “Làm gì vậy? Mở tiệc trà à? Sao náo nhiệt thế?”

“Không, ” Đại Lưu hắc hắc cười: “Trương nhi làm cậu rồi, chúng ta chúc mừng cậu ta chút đi.”

“Ồ, chuyện khi nào vậy?” Dương Sóc híp mắt suy nghĩ: “Tôi không nhớ là cậu có chị?”

Lại là một trận cười vang, nhân vật câu chuyện Trần Mặc ngồi ở một bên, tuân thủ nguyên tắc trước sau như một của cậu: trầm mặc.

Lý tử khom người nói vài câu líu ríu bên tai Dương Sóc, che miệng cười bỏ đi.

Dương Sóc ngoài cười nhưng trong không cười: “Đi a Trương nhi, sớm biết cậu đã lên chức cậu, tôi còn tội gì về nhà lái xe chứ, mau đi, mấy trăm đồng tiền phạt cậu móc ra đi.”

Tiểu Trương gào khóc cầu xin tha thứ: “Dương đội Dương đội, ngài cũng đừng lấy em pha trò chứ, em không nói chính là lỡ miệng rồi sao? Ngài nhanh chóng đi chuyện của ngài đi, em rửa ***g cơm cho ngài đây.” Nói xong, mang theo ***g cơm chạy nhanh như chớp.

Ngón tay Dương Sóc ngoắc cái chìa khóa: “Được rồi, tôi bảo nè, Cậu tên gì ấy nhỉ? Đi thôi, dẫn đường cho tôi.”

Trần Mặc đứng lên, cúi đầu xoa xoa tay: “Đồng chí cảnh sát à, cái túi kia… cái túi kia có thể trả lại cho tôi không?”

.

───

Lời tác giả:

Tiểu sinh có một lần đánh mất đồ, đi tới đồng công an của ở nơi quản lý sự vụ lập hồ sơ, đám nhỏ kia sung sướng a… Khiến tiểu sinh lúc đó đau khổ không chịu nổi a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.