Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 208: Chương 208: Lời mời của Đường Bố Y.




Lục Tiểu Mạn mới bắt đầu còn cho rằng là xã hội đen muốn tới đập phá cơ, cây to đón gió, bọn họ vừa đến đã mở một cửa hàng lớn như vậy, chắc chắn sẽ có xung đột với các cửa hàng đồ cổ khác. Chủ tiệm có thể duy trì nhiều năm trên con phố này phần lớn không đơn giản, tìm vài tên du côn tới gây ầm ĩ, bọn họ thật không có cách nào. Cho dù có giải quyết xong sự việc, ngày đầu khai trương liền ầm ĩ bụi đầy đầu đầy mặt cũng không phải điềm hay.

Lúc Diệp Thu vẻ mặt vui mừng đi đến bắt chuyện với họ, trong lòng Lục Tiểu Mạn mới thầm thoải mái. Trong lòng mắng thầm, tên tiểu tử này, không biết từ đâu dẫn đến nhiều nhân vật lớn như vậy, cũng không nói trước một tiếng để người khác có chuẩn bị.

Chủ tịch tập đoàn Đường Thị- Đường Bố Y và Kim Hải Lợi đều là nhân vật danh tiếng bên ngoài lại rất ít khi lộ diện trước công chúng, hoặc là bệnh chung của những người có tiền. Lần trước Lục Tiểu Mạn cùng Diệp Thu và Dương Nhạc đi thuê cửa hàng đã từng gặp Kim Hải Lợi, biết hắn là ông chủ của tập đoàn Kim Hải. Chỉ là vừa nãy hắn mặc áo đen quần đen đeo kính râm đi giữa đám vệ sĩ, bỗng không nhận ra hắn. Với Đường Bố Y lại là lần đầu gặp mặt, rất xa lạ.

“Ha ha, cửa hàng của ngươi vẫn là của tập đoàn Kim Hải chúng ta, chúng ta tới để ủng hộ nghiệp chủ, không quá đáng chứ?” Kim Hải Lợi cười nói. Nếu địa vị ông chủ tập đoàn Kim Hải muốn cả ngày tới ủng hộ nghiệp chủ khai trương, sợ rằng một ngày 48 tiếng cũng không đủ.

“Ừ, Diệp Thu. Việc này là cháu không đúng rồi. Đây cũng coi như lần đầu tiên lập nghiệp trong đời cháu? Ý nghĩa rất lớn. Thiệp mời có thể miễn, đều là người nhà mình cả. Cũng nên thông báo một tiếng. Nếu hôm nay không phải bác Uông nói với chú chuyện này, chú cũng không biết”. Đường Bố Y trong lời nói có ý trách móc nói. Ông vẫn luôn coi Diệp Thu như người nhà, cho nên nói chuyện cũng rất thân mật.

“Ha ha, chủ tịch Kim, chú Đường, miếu nhỏ không chứa được đại bồ tát. Nếu có ngày cháu mở được công ty lớn, nhất định sẽ mời hai người tới ủng hộ. Hiện giờ quả thật không dám làm phiền mọi người”. Diệp Thu cảm kích nói.

Lúc Diệp Thu rời khỏi biệt thự Lam sắc, có gọi điện thoại cho Đường Bố Y, nhưng không hề giải thích quá nhiều chuyện đã qua, nhưng chắc chắn Trầm Mặc Nùng đã nói với chú nguyên nhân hậu quả của sự việc rồi. Thời gian này Diệp Thu luôn ở trong trường học, không đi đâu cả. Vốn còn tưởng rằng Đường Bố Y sẽ trách cứ hắn. Bây giờ xem ra, chú không hề vì mình bỏ đi mà oán hận mình.

Diệp Thu giới thiệu Đường Bố Y và Kim Hải Lợi với Lục Tiểu Mạn, Tô San và Trần Hoài Ân, lúc ba người nghe nói đám người phô trương hào hoa tới chính là chủ tịch của tập đoàn Đường Thị và tập đoàn Kim Hải, đều kinh ngạc tới không khép được miệng.

Bất động sản của tập đoàn Đường Thị và Kim Hải đều là doanh nghiệp nổi danh lẫy lừng ở Yến Kinh, hơn nữa tòa nhà văn phòng riêng của bọn họ ở bên cạnh cách đây không xa. Vậy mà bọn họ cũng tới đây tham gi lễ cắt băng khai trương của một tiệm đồ cổ. Lục Tiểu Mạn chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, may mà vẫn coi như thông minh cơ trí, vội vàng cho nhân viên phục vụ tìm tới hai chiếc kéo, thuận thế mời Đường Bố Y và Kim Hải Lợi tham gia cắt băng. Sau khi hai người đồng ý, tâm trạng của cô cùng với nét mặt cũng bay lên.

Vốn còn lo lắng cạnh tranh ác ý của các cửa hàng đồ cổ khác trên phố này sẽ dùng thủ đoạn không quang minh. Hiện giờ có hai vị thần này làm chỗ dựa. Ai còn dám tới đây làm loạn?

Nhiễm Đông Dạ cũng tới chào hỏi Đường Bố Y, Đường Bố Y cũng rất nhiệt tình với cô. Điều người kinh doanh thích nhất chính là giao thiệp với người có thân thế hậu thuẫn hùng mạnh. Kim Hải Lợi không quen Nhiễm Đông Dạ, nhưng thấy biểu hiện của Đường Bố Y, nghĩ rằng thân phận không đơn giản, cũng hết sữu khen ngợi tài năng cô.

“Diệp Thu, đi vội quá, cũng không kịp chuẩn bị quà mừng, vậy để bác Uông vào trong tiệm mua một số đồ nhé. Coi như là khách hàng đầu tiên của cháu”. Vẻ mặt Đường Bố y hòa nhã nhìn Diệp Thu nói.

Kim Hải Lợi cũng không có quà mừng, còn đang suy nghĩ làm thế nào giải quyết vấn đề này, nghe thấy lời của Đường Bố Y, cũng cho thư ký của mình tới mua đồ cổ. Đối với người kinh doanh mà nói, ngày đầu tiên khai trương làm ăn thịnh vượng cũng là một điềm thắng lợi rất tốt.

Lục Tiểu Mạn khí thế càng thêm vững vàng lần nữa bước tới trước míc, sau khi giới thiệu ngắn gọn súc tích về tình hình cửa hàng đồ cổ, liền mời Đường Bố Y, Kim Hải Lợi, Trần Hoài Ân, Nhiễm Đông Dạ lên bục, Dương Nhạc cũng thay mặt các nhà đầu tư lên bục cắt băng. Lúc Lục Tiểu Mạn chạy đi mời Diệp Thu. Diệp Thu từ chối lên trên, càng khiến Lục Tiểu Mạn nảy sinh hoài nghi với thân phận của Diệp Thu.

Lúc trên bục cắt băng trước mọi người, Khang Trữ đứng bên dưới cũng nhanh chóng ấn đèn flash. Vừa nãy hắn để ý, không có các đồng nghiệp khác tới đây. Xem ra tin tức độc nhất này sẽ chỉ do hắn tuôn ra.

Hắn cũng nảy sinh hoài nghi với thân phận của Diệp Thu, vốn nhìn thấy hắn ra nghênh đón Đường Bố Y và Kim Hải Lợi, thái độ của hai người rất thân thiết với hắn, xem ra là vì hắn mới tới ủng hộ. Nhưng lúc cắt băng khai trương lại không thấy hăn lên trên bục.

Lẽ nào là không muốn đi lên trên bục phô trương?

Khang Trữ suy đoán thân phận Diệp Thu như vậy, trong lòng lại vô cùng khinh thường. Xã hội đen chân chính đều sẽ ôm các ngành nghề có thể gà đẻ trứng vàng mà moi tiền, đâu giống hắn mở cửa hàng đồ cổ chứ?

Hắn vốn muốn chụp một bức ảnh của Diệp Thu, nhưng vừa giơ máy ảnh liền thấy người thanh niên kia quay mặt lại mỉm cười với hắn. Không biết chuyện gì xảy ra, nụ cười của hắn có vẻ rất sáng lạn hòa nhã. Nhưng lại khiến Khang Trự không có dũng khí giơ máy chụp ảnh hắn. Thử vài lần rồi lại thôi.

Kim Hải Lợi cắt băng xong, hàn huyên với DIệp Thu và Đường Bố Y vài câu liền vội vã rời đi. Hắn không hề giống mình nói vừa nãy hôm nay vừa lúc không có việc. Ngược lại, mười một giờ còn có một cuộc họp.

Lục Tiểu Mạn Tô San mời Trần Hoài Ân vào trong uống trà, đã đặt phòng ở khách sạn rồi, chời chốc nữa có thể tới ăn cơm. Khang Trữ chạy lên thỉnh cầu Nhiễm Đông Dạ trả lời phỏng vấn của hắn, Nhiễm Đông Dạ vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ tới vừa may là cơ hội tốt quảng cáo giúp Danh Dương Thiên Hạ, do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.

Đường Bố Y từ chối lời mời của Lục Tiểu Mạn tới khách sạn ăn cơm, lại kéo Diệp Thu ra một bên nói chuyện riêng.

“Diệp Thu, nguyên nhân cháu rời khỏi biệt thự Mặc Nùng đều đã giải thích với chú rồi. Nó là đứa cẩn thận từng ly từng tí, đưa ra quyết định như vậy chú cũng có thể hiểu được. Cháu thấy thế nào?” Đường Bố Y hòa nhã nhìn Diệp Thu nói. Nếu không nhạy cảm thân phận của Diệp Thu, tuyển hắn làm con rể của Đường gia cũng không phải là một chuyện xấu.

“Xảy ra chuyện thế này, cháu quả thực có trách nhiệm, không thể trách Mặc Nùng” Diệp Thu cười nói.

“Uh. Cháu có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi. Thời gian này bận rộn, sức khỏe lại không tốt, muốn tìm cháu nói chuyện nhưng không tìm được cơ hội. Hôm nay nghe bác Uông nói tiệm đồ cổ của cháu khai trương, chú liền đến xem thử” . Ánh mắt Đường Bố Y quan sát khắp nói bên trong tiệm đồ cổ, đột nhiên hỏi: “Gần đây cháu có gặp Quả Quả không?”

“Một thời gian không gặp rồi ạ.” Diệp Thu lắc đầu nói.

“Ây” Đường Bố Y khẽ thở dài. “ Sau khi cháu đi, chú liền sắp xếp cho nó mấy vệ sĩ khác. Những mỗi ngày cho vệ sĩ tới đưa đón nó đi học đều bị nó đuổi về. Cả ngày nằm bẹp trong nhà, không muốn ra ngoài. Nghe bác Uông nói con gái gây rồi càng ngày càng khó nuôi. Người làm cha như chú cũng không biết khuyên bảo nó thế nào, cũng chỉ có thể phiền Mặc Nùng chăm sóc tốt cho nó thôi”. Gặp phải vấn đề thế này, Diệp Thu cũng không biết làm thế nào mới tốt. Chỉ có thể mỉm cười đứng bên cạnh.

“Mấy ngày nữa là sinh nhật Quả Quả rồi.” Ánh mắt Đường Bố Y vừa nãy còn ủ dột bỗng dừng lại trên mặt Diệp Thu, nhẹ giọng nói.

Diệp Thu biết sắp tới sinh nhật Đường Quả rồi. Lần trước dẫn cô và Lâm Bảo Nhi tham dự sinh nhật của Nhiễm Đông Dạ, hai người đã nói chuyện về sinh nhật Đường Quả, tính thời gian, cũng vừa may là mấy ngày nữa thôi.

Không ngờ thời gian môt tháng ngắn ngủn, đã vật còn người mất rồi.

“Cháu nhớ”. Diệp Thu thở dài nói.

“Đây là buổi tiệc sinh nhật 20 tuổi của Đường Quả, chú vốn định làm long trọng một chút. Sợ rằng bây giờ nói cũng không có tâm tư nào nữa”. Đường Bố Y vỗ vỗ bả vai Diệp Thu nói: “Hôm sinh nhật đó, nếu có thời gian, cháu đến chơi nhé.”

“Vâng”. Diệp Thu gật đầu đồng ý.

Lục Tiểu Mạn và Tô San tình như tỷ muội, hai người cũng cùng thuê một căn biệt thự độc thân. Lúc Lục Tiểu Mạn vẫn còn ngủ nướng, ngoài vửa truyền tới tiếng gõ cửa cốc cốc.

Lục Tiểu Mạn không cần đoán cũng biết, người lúc này có thể tới gõ cửa phòng cô chắc chắn là Tô San. Bởi vì cô sống cạnh vách mình.

Từ trên giường nhảy xuống, buồn ngủ mơ hồ, sờ mãi không tìm được dép lê ở đâu, cứ chân đất như thế chạy ra mở cửa, giận dỗi nói: “Sao sớm vậy đã chạy đến rồi? 10h tiệm đồ cổ mới bắt đầu mở cửa kinh doanh, không giống với 9h đi làm của các người.

Tô San quơ quơ thức ăn trong tay, cười hì hì nói: “Mua nem rán cậu thích ăn nhất này.”

“Ôi trời, San San chết tiệt. Bây giờ mình muốn ngủ”.

“Không hứng thú với đồ ăn sao? Vậy được, cái này nhất định cậu sẽ thích” Tô San giống như nhà ảo thuật gia, từ trong áo gió lấy ra một cuộn báo.

Lục Tiểu Mạn nhìn theo, trang đầu báo giải trí là tiêu đề tin tức Nhiễm Thiên Diệp tham gia cắt băng khai trương tiệm đồ cổ. Bên cạnh còn có ảnh của Đường Bố Y, Kim Hải Lợi, Trần Hoài Ân, Dương Nhạc lúc cắt băng, Lục Tiểu Mạn cũng vẻ mặt đoan trang trên đó. Vốn dĩ phân lượng của Nhiễm Đông Dạ khó mà lên được trang đầu, nhưng bên cạnh có các nhà doanh nghiệp cấp quan trọng như vậy, những cái khác đều không đáng nói.

Cảm giác lần đầu tiên lên báo thật tuyệt. Lục Tiểu Mạn đọc báo cười ha ha.

ng0ctu231

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.