Có hai người bọn họ tham dự, nghi thức cắt băng này đã vô cùng long trọng rồi. Có mấy người mở cửa hàng có thể mời minh tinh đến ủng hộ? Huống hồ sự chuyên nghiệp Trần Hoài Ân được trong giới công nhận, hắn từ chối tham gia các hoạt động thương nghiệp người trong giới đều biết, có thể khiến hắn phá lệ góp mặt trong hoạt động thương nghiệp thế này, không chỉ đơn giản là có tiền.
Điều càng khiến Lục Tiểu Mạn kinh ngạc là, chủ tịch tập đoàn Đường Thị Đường Bố Y và tập đoàn Kim Hải-Kim Hải Lợi cũng tới tham dự nghi thức cắt băng của bọn họ. Mà vừa may lại có phóng viên chứng kiến cảnh đó, liền đăng chuyện này lên báo.
Sau khi “Báo đô thị Yến Kinh” cho đăng chuyên này, các nhà truyền thông khác cũng phản ứng lại đều tiến hành in lại. Trên mạng tràn ngập khắp nơi tin tức như vậy. Lúc Nhiễm Đông Dạ tiếp nhận phỏng vấn của báo chí cũng có lời khen ngợi Danh Dương Thiên Hạ, chính là mượn ngôi cao của người khác quảng cáo giúp bọn họ.
Đồ cổ là một ngành rất thần kỳ, có người nói, vàng có giá, đồ cổ vô giá, lại có người nói, ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm. Mà ngày Danh Dương Thiên Hạ khai trương tỉ lệ kinh doanh đã đạt tới năm trăm vạn, trong đó Đường Bố Y và Kim Hải Lợi mỗi người mua hai vật coi như quà mừng khai trương.
Có hai chiêu bài sống, Đường Bố Y và Kim hải Lợi giới thiệu, sau này một số quan viên thương nhân ở thành phố Yến Kinh muốn mua đồ cổ làm quà tặng, chắc chắn sẽ chọn Danh Dương Thiên Hạ đầu tiên. Những năm này người ta đều thông minh, nịnh nọt lấy lòng cấp trên đã không chỉ tặng tiền đơn thuần, tặng đồ cổ vừa đáng tiền lại giá trị. Còn nâng cao khả năng thưởng thức của mình và cấp trên lên vài cấp bậc.
Có lúc, hối lộ cũng là một hoạt động rất nghệ thuật. Đương nhiên, nếu bạn không may mắn mua phải đồ giả, vậy chỉ trách tổ tiên bạn đã không tích đức thôi.
Việc làm ăn của tiệm đồ cổ ngày càng hưng thịnh, khiến Lục Tiểu Mạn vô cùng nhiệt tình. Công ty hữu hạn sưu tầm đồ cổ Danh Dương Thiên Hạ của Tô San cũng nhanh chóng treo biển kinh doanh. Vừa thu gom đồ cổ, vừa tiếp nhận một số công việc đấu giá và nhận định đồ cổ.
Dương Nhạc cũng không ngờ lúc khai trương hoành tráng như vậy, việc làm ăn của tiệm đồ cổ lại phát đạt như vậy. Mấy ngày nay hắn đều ở bên đó giúp việc. Trong lòng Diệp Thu mặc dù rất vui sướng với nghiệp tích của tiệm đồ cổ, nhưng lạ không phải ngày nào cũng hăng hái chạy tới xem. Mỗi lần Lục Tiểu Mạn gọi điện tới, đều mắng hắn vô tâm.
Diệp Thu là cổ đông lớn nhất của tiệm đồ cổ, cổ phần có tới 50 %, Dương Nhạc chỉ có khoảng 40%. Lục Tiểu Mạn và Tô San chỉ có 5%. Đó là nguyên tắc mấy người lúc đầu quyết định phân phối, theo số tiền đầu tư của Diệp Thu mà nói, giữ 50% có hơi lỗ vốn, nhưng Diệp Thu lại kiên quyết yêu cầu phân phối như vậy.
Hắn biết mình đồng ý đầu tư vào tiệm đồ cổ cũng chỉ mang tính chơi đùa, một năm khó mà tới thăm một lần. Hơn nữa càng không tham gia vào việc quản lý kinh doanh. Dương Nhạc và Lục Tiểu Mạn, Tô San mới là những người quản lý trực tiếp nhất. Mình không làm gì cũng chiếm hết điều tốt, người khác còn được cái gì?
Đối với mấy người bọn họ. Diệp Thu cũng không quá so đo chuyện tiền bạc. Tô San muốn mua nhà, Lục Tiểu Mạn muốn mua xe giáp xác trùng, những nguyện vọng này Diệp Thu đều biết. Mình không thể vô duyên vô cớ mang đồ các cô muốn giao tới tay các cô. Nhưng có thể cung cấp cho các cô cơ hội có được chúng.
Thời gian này Diệp Thu luôn sống ở trường, cùng Lam Khả Tâm lên lớp, cùng Lam Khả Tâm lên thư viện mượn sách sau đó lại chạy tới khu vắng vẻ ở giữa hồ nước cạn đọc sách. Lúc Dương Nhạc bận rộng chuyện sự nghiệp, Lý Đại Tráng bận việc yêu đương, Lam Khả Tâm vẫn luôn bên cạnh DIệp Thu.
Con người đều cần có bạn, Diệp Thu cũng không ngoại lệ. Mặc dù Diệp Thu không thể xác định tình cảm hiện giờ của mình với Lam Khả Tâm.
Diệp Thu có quãng thời gian không gặp Đường Quả, cũng không gặp Lâm Bảo Nhi và Trầm Mặc Nùng. Những người vẫn luôn rõ ràng trong đầu hắn hình như càng đi càng xa, không xuất hiện trong cuộc sống của họ nữa.
Sinh nhật 20 tuổi của Đường Quả sắp tới rồi, mình có nên tới tham gia tiệc sinh nhật của cô ấy không? Mặc dù Đường Quả không gủi thiệp mời cho mình, nhưng Đường Bố Y đã có lời với mình. Nếu không đi, có vẻ mình hơi nhỏ mọn với người ta không?
Mà trong biệt thự Lam sắc, ba cô gái cũng vì sinh nhật Đường Quả sắp tới mà bàn luận sôi nổi.
“Quả Quả thật sự không cần mời nhiều bạn bè tới chúc mừng em sao? Sinh nhật tuổi 20 rất quan trọng, nên tổ chức tốt một chút” Trầm Mặc Nùng ngồi bên cạnh Đường Quả, khẽ ôm bả vai ngày càng gầy gò của cô.
Thiếu nữ đa tình, không ngờ tình yêu đầu của Đường Quả lại rơi vào sâu như vậy. Từ sau khi Diệp Thu rời đi, cô gần như không nhắc tới tên hắn. Nhưng nụ cười trên mặt càng ngày càng ít. Không tới trường học, mỗi ngày đều kéo Lâm Bảo Nhi ngồi trước máy tính chơi trò chơi.
Phản ứng thế này của Đường Quả khiến Trầm Mặc Nùng rất đau lòng. Có lúc cô thậm chí còn muốn gọi điện thoại tìm DIệp Thu quay về, những lại vì quá nhiều lo lắng khiến cô luôn do dự. Người làm cha mẹ nuôi dạy con gái không dễ, giờ Trầm Mặc Nùng đã hiểu tâm trạng vừa thương xót lại có chút trách cứ này. Cô vẫn luôn sắm vai một người mẹ.
“Không cần đâu. Có gì đáng chúc mừng? BÌnh thường một người bạn cũng không có, đột nhiên sinh nhật lại tới một đống người. Em cảm thấy rất quái dị, cũng rất nực cười.” Tóc dài của Đường Quả che khuất mắt, trong tay ôm con búp bê hoàng tử ếch, lười biếng nói.
“Chị Đường Đường, Sao chị lại không có một người bạn? Lẽ nào em và chị Mặc Nùng không phải là bạn chị sao?” Lâm Bảo Nhi đang chơi trò chơi, nghe thấy câu nói của Đường Quả, vội xỏ dép chạy tới bên cạnh Đường Quả hỏi.
Đường Quả véo hai má phúng phính của Lâm Bảo Nhi nói: “Bảo Nhi ngốc, em và chị Mặc Nùng không phải là bạn chị, mà là người thân của chị”
“Oh,” Lâm Bảo Nhi gật đầu. “Nhưng người thân thì không làm bạn được sao?”
Đường Quả tát một cái lên đầu cô, khiển trách: “Sao em có nhiều câu hỏi thế hả? Yên lặng cho chị, chơi trò chơi của em đi”.
“Không chơi nữa. Chị không chơi, mình em chơi chẳng thú vị gì” Lâm Bảo Nhi lắc đầu. “Hay là chúng ta mời một số người tới trường học tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ, còn có cả chị cả chị hai cùng phòng ký túc chúng ta nữa.”
“Vô vị. Không muốn có nhiều người như vậy. Chỉ ba người chúng ta thôi” Đường Quả nắm tay Trầm Mặc Nùng, nói: “Như trước đây không được sao? Trước đây cũng chỉ có ba chúng ta đón sinh nhật mà. Mua một chiếc bánh gatô, chị và Bảo Nhi hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Em cảm thấy như thế rất tốt, sao nhất định phải thay đổi?”
Trầm Mặc Nùng giơ tay khẽ vuốt mái tóc Đường Quả , trìu mến nói: “Không phải là chúng ta muốn thay đổi, là em phải thay đổi? Em thật sự có thể làm như ngày trước không?”
Vẻ mặt Đường Quả buông bã, nhỏ giọng nói: “Nếu Diệp Thu không đến, chúng ta có thể vẫn như trước đây được không? Cuộc sống rất đơn giản vui vẻ?”
“Không thể” Trầm Mặc Nùng lắc đầu. “Diệp Thu không tới, sẽ có người khác tới. Quả Quả, có một số thứ không thể trốn tránh được. Em lớn rồi, nhất định phải đối mặt với chúng.”
“Vậy chúng ta gọi Diệp Thu quay lại là được rồi. Lúc đó chúng ta hãy tổ chức một bữa tiệc sinh nhật xa hoa. Mời tất cả mọi người, không mời Diệp Thu và Nhiễm Đông Dạ nữa. Để hai người bọn họ mất mặt. Tên xấu xa đúng là không có lương tâm. Đi lâu như vậy cũng không quay về thăm chị Quả Quả” Lâm Bảo Nhi trù môi nói.
“Bảo Nhi, không được nói bậy” Trầm Mặc Nùng trừng mắt nhìn Lâm Bảo Nhi. “Được rồi, vậy theo ý Quả Quả đi, sinh nhật này vẫn ba người chúng ta cùng đón. Quả Quả, em cũng nên gọi điện cho bố em nói một tiếng. Em như vậy chú rất lo lắng đấy.”
Thấy Đường Quả im lặng gật đầu, Trầm Mặc Nùng khẽ thởi dài, lẽ nào tình yêu chính là một chuyện tồi tệ như vậy.
Ngày 19 tháng 11, sinh nhật Đường Quả cuối cùng cũng tới rồi. Đường Bố Y sắp phải bay tới một thành phố khác bàn một vụ làm ăn, sáng sớm đã đích thân tới tặng quà mình đã chuẩn bị xong cho con gái tuổi trưởng thành. Đường Bố Y chính thức chuyển 20% cổ phần của tập đoàn Đường Thị dưới tên mình đáng giá mấy chục tỷ vào tên con gái Đường Quả.
Trầm Mặc Nùng biết Đường Bố Y rất yêu con gái mình. Nhưng không ngờ lại tặng món quà sinh nhật làm con gái vui mừng lại tiêu phí một số tiền lớn như vậy. Sau khi đoàn xe Đường Bố Y và đoàn luật sự phụ trách ký kết hiệp ước chuyển nhượng tài sản rời đi, Trầm Mặc Nùng nhìn Đường Quả mặc một chiếc váy màu trắng, nói: “Vì những người yêu quý em, em cũng phải nghĩ cách để mình vui vẻ lên”.
Đường Quả đứng ở cổng nhìn xe của cha biến mất , khóe mắt ngấn lệ nói: Em hiểu. Em biết phải làm thế nào rồi”.
So với các công tử tiểu thư của các nhà có tiền khác, tiệc sinh nhật của Đường Quả đúng là có chút lạnh nhạt. Cho dù cô rất có khả năng là một trong số phụ nữ giàu có nhất Trung Quốc.
Trầm Mặc Nùng đích thân xuống bếp làm salad đồ biển. Lâm Bảo Nhi pha trà xanh hoa quả và bánh gatô. Lâm Bảo Nhi biết sở thích của Đường Quả, vốn cũng định đặt bánh ngọt trà xanh. Nhưng nghĩ tới Đường Quả một mình chắc chắn không thể ăn hết cả cái bánh, vì thế đặt cửa hàng bánh ngọt làm chiếc bánh một nửa trà xanh một nửa là hoa quả.
Các đèn đều tắt, trên bàn ăn châm hai ngọn nến màu đỏ, trong phòng yên tĩnh mà ấm áp.
Trầm Mặc Nùng và lâm Bảo Nhi hát hết bài hát sinh nhật, cười nói: “Quả Quả, nhắm mắt lại ước đi”.
Đường Quả nghe lời nhắm mắt lại, lông mi dài như lá liễu che khuất mắt. Lúc Đường Quả mở mắt ra, vẻ mặt tươi cười nói: “Có thể thổi nến ăn bánh ngọt rồi”.
Sau khi ba người thổi tắt nến, Lâm Bảo Nhi giơ táy chạy đi cắt bánh hoa quả. Đường Quả lấy một miếng bánh trà xanh cho cô, lúc hai người trêu đùa, bánh ngọt bôi đầy lên mặt . hai người đều thành mặt mèo.
Trầm Mặc Nùng vừa nhìn hai cô gái cười đùa ầm ĩ, vừa mở rượu nho. Lúc này, tiếng chuông cổng đột nhiên vang lên. “Ai vậy? Muộn như vậy rồi?” Trầm Mặc Nùng đặt bình rượu xuống đi ra mở cửa. Trong lòng đang suy đoán là ai lại tới vào lúc này. Lẽ nào là chú Đường trở về đón sinh nhật với Đường Quả? Không thể nhanh như vậy được.
Bật đèn trong phòng lên, Trầm Mặc Nùng đi vào sân mở cổng lớn, liền nhìn thấy vẻ mặt Diệp Thu tươi cười đứng ở cổng.
“Sao anh lại tới đây?” Trầm Mặc Nùng nghi hoặc hỏi. Chắc không có ai thông báo cho Diệp Thu biết hôm nay là sinh nhật Đường Quả, sao hắn biết chuyện này?
“Đến gửi lời chúc. Sao? Không hoan nghênh?” Diệp Thu đút hai tay vào túi quần. HÍp mắt nhìn Trầm Mặc Nùng cười.
“Mời vào” Trầm Mặc Nùng đứng sang một bên, ý bảo Diệp Thu vào trong, xem ra hắn vẫn giận mình, xảy ra chuyện như thế, cô không thể không lo lắng nhiều hơn. Đường gia và Lâm gia giao hai nha đầu cho mình. Nếu đúng xảy ra chuyện gì. Mình biết giải thích thế nào?
Không biết sao, thời gian này Trầm Mặc Nùng nằm mơ. Luôn nghe tiếng rên rỉ hôm đó thành tiếng của Đường Quả và Lâm Bảo NHi. Nếu Đường Quả và Lâm Bảo Nhi cũng giống chị em nhà họ Tống làm chuyện điên cuồng với Diệp Thu, sợ rằng mình cũng sẽ phát điên theo họ mất.
Lâm Bảo Nhi đang bận ăn bánh ngọt, thấy Diệp Thu đi vào trong, vui mừng gọi: “ Diệp Thu, tên vô lương tâm anh cũng biết về thăm chị Đường Đường rồi. Nếu không về nữa, bộ ngực của chị Đường Đường sắp gầy hết rồi, bị đâm nhiều kim như vậy”
Đường Quả vô cùng tức giận, thuận tay áp đĩa bánh ngọt lên mặt Lâm Bảo Nhi. Lâm Bảo Nhi lập tức trở thành mặt trà xanh, dáng vẻ rất tức cười mà đáng yêu.
Ánh mắt Đường Quả chăm chú nhìn Diệp Thu, nhìn mặt hắn, mi hắn, đôi môi mỏng của hắn và chiếc mũi đẹp của hắn nữa. Ngày không gặp có thể đếm trên đầu ngón tay, sau lại cảm thấy giống như xa cách nhiều năm vậy?
“Sinh nhật vui vẻ” Diệp Thu lấy chiếc hộp trong túi ra đưa tới giống món quà tặng cho Nhiễm Đông Dạ, cũng là khuyên tai không đắt nhưng rất tinh xảo.
Tặng quà người giàu có là một chuyện rất phiền phức, bởi vì cô không thiếu gì cả. Hơn nữa, cái cô muốn chưa chắc ngươi đã có, cô không có ngươi càng không lấy ra được.
“Cảm ơn” hai tay Đường Quả nhận lấy, muốn mở ra ngay, nhưng lại nhịn được.
Trầm Mặc Nùng theo sau Diệp Thu đi vào, hỏi: “Ăn gì không?”
“Ăn rồi” Diệp Thu ngồi xuống bên cạnh bàn. Đường Quả cắt một miếng bánh đưa tới.Một thời gian rời khỏi, lại trở về biệt thự Lam sắc, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Quen thuộc là cảnh vật không thay đổi, người cũng không thay đổi nhưng xa lạ là giữa mọi người hình như có khoảng cách gì đó, có rất nhiều điều nhưng không biết nói từ đâu, đều là vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Nghe nói hai người lâu rồi không tới trường?” Diệp Thu nhìn khuôn mặt gầy gò của Đường Quả, có chút đau lòng. Nhớ tới lời mắng của Lâm Bảo Nhi lúc nãy, lúc ánh mắt chuyển tới bộ ngực của Đường Quả, đối phương hình như cũng phát hiện ra cử động của Diệp Thu, cố ý khom người xuống, trừng mắt hung ác nhìn hắn một cái.
Lúc thấy Đường Quả làm hành động như vậy, Diệp Thu híp mắt bật cười. hành động nhỏ này đã phá vỡ ngăn cách trước mặt họ. Đường Quả vẫn là Đường Quả của trước đây.
“ Lâu rồi không ra ngoài phải không?” Diệp Thu cười hỏi.
“Uh” Đường Quả gật đầu, sau khi cảm thấy mình dựa vào cái gì mà hiền dịu với người này, lại cố ý nghiêm mặt.
“Đi. Tặng cô một món quà nữa” Diệp Thu cười nói.
“Cái gì?”
“Theo tôi” Diệp Thu bước lên trước, một tay nắm tay Đường Quả. Mặt Đường Quả nóng ran, nhưng không từ chối.
Trầm mặc Nùng thấy hành động của hai người, do dự có nên ngăn cản không. Nhưng nhớ tới hôm nay là sinh nhật Đường Quả, mình hà tất nói ra những lời khiến em ấy phải buồn chứ? Vì thế liền yên lặng đứng một bên, kệ Diệp Thu lôi Đường Qua chạy qua trước mắt mình.
Có một số chuyện, không thể thay đổi theo ý chí của mình, điều cần đến, cuối cùng sẽ đến.
Lâm Bảo Nhi thấy Diệp Thu lôi Đường Quả ra ngoài, lo lắng gọi: “Này, Diệp Thu. Anh muốn mang chị Đường Đường đi đâu? Tôi cũn lâu rồi không ra ngoài. Tôi cũng muốn ra ngoài cùng các người”.
Diệp Thu quay đầu nhìn Lâm Bảo Nhi, nói: “Cô lên tầng rửa sạch kem trên mặt đi, thay quần áo rồi hãy ra ngoài. Chúng ta đợi cô”.
“Được, các người phải đợi tôi đó” Lâm Bảo Nhi kích động chạy lên tầng, vết dầu trà xanh trên mặt vẫn chưa kịp lau khô, liền nghe thấy tiếng động cơ nổ dưới nhà. Chạy ra cửa sổ nhìn, chiếc xe Ferrari màu đỏ của Đường Quả đã chạy ra khỏi sân.
“Diệp Thu tên xấu xa ngươi” Lâm Bảo Nhi ở cửa sổ lớn tiếng mắng.
Lam Khả Tâm bình thường rất ít khi đi dạo phố, quần áo của cô không phải là lỗi mốt, nhưng trong trường tuyệt đối không phải đắt tiền nhất hoặc thời thượng nhất. Nhưng hôm nay mấy người bạn cùng phòng ký túc muốn ra ngoài tụ tập đàn đúm, túm theo không tha cho cô, cô cũng không thể từ chối.
Nữ sinh khoa khảo cổ chỉ có mình Lam Khả Tâm, không thể để cô một mình chiếm dụng một phòng ngủ được. Vì thế liến sắp xếp cho cô tới phòng ngủ của Khoa sinh vật khoa học.
Ba người các cô đều là cùng khoa, bình thường cùng nhau lên lớp, cùng nhau ăn cơm, quan hệ tất nhiên gần gũi một chút. Phần lớn thời gian Lâm Bảo Nhi đều ở cùng Diệp Thu, hoặc là đi thư viện đọc sách, quan hệ cũng khá xa lánh ba người khác.
Lam Khả Tâm biết hôm nay Diệp Thu có việc ở trường, vừa lúc một bạn cùng ký túc nói muốn cùng ra ngoài dạo phố, vì thế liền đồng ý, cô cũng cần tu bổ quan hệ giữa cô và bọn họ. Con gái và con gái nói tới thù hận là rất khủng khiếp. Cuộc sống sinh viên còn dài như vậy, cô cũng không muốn quan hệ với bạn cùng phòng trở nên quá cứng ngắc.
Tình bạn giữa nam giới là uống rượu mà ra, còn cảm tình của con gái là từ đi dạo. Bốn người đi dạo một chút, quan hệ đột nhiên thân thiết. Mặc dù Lam Khả Tâm không nói nhiều, phần lớn đều là nghe ba người nói, nhưng lúc mọi người uống đồ uống ăn vặt lại tranh trả tiền, thiện cảm của mọi người với cô cũng tăng lên gấp bội.
“Khả Tâm, có bạn trai chưa?” Bạn mập cùng phòng ôm cánh tay Lam Khả Tâm hỏi.
“Chưa” Lam Khả Tâm cười lắc đầu.
“Chưa có? Không phải chứ? Trong phòng chúng ta chỉ có bạn và mình chưa có bạn trai. Hai người kia đều bị người ta chọn rồi” Cô gái chăm chú nhìn mặt Lam Khả Tâm, nói: “Ta quá béo, không ai muốn là điều bình thường. Bạn xinh đẹp như vậy, sao lại không có ai theo đuổi?”
“ĐÚng vậy, Khả Tâm, chưa có thật không? Có cần bọn mình giới thiệu cho một người không? Mình biết con trai khoa khảo cổ ít, chắc chắn bạn nhìn không thuận mắt. Dung mạo Khả Tâm của chúng ta thế này, thế nào cũng phải tìm một người tử tế”
“Tử tế, hay là giới thiệu Vương Chinh cho Khả Tâm?”
“Không được, không được. Tên đó mặc dù đẹp trai lại biết hát, nhưng rất háo sắc”.
Lam Khả Tâm gượng cười không thôi, mấy cô gái bàn bạc sôi nổi lựa chọn bạn trai cho mình, còn lo lắng hơn cả người đương sự. Còn mình thì sao?
Lúc Trong đầu Lam Khả Tâm hiện lên khuôn mặt đó, trong lòng lại đau đớn.
Bóp lòng bàn tay mình, Lam Khả Tâm lại cảnh báo chính mình: không được nhớ hắn.
Lúc bốn cô cười cười nói nới, hoàn toàn không phát hiên ra người đàn ông tướng mạo bình thường mặc bộ đồ thể thao vẫn luôn bám đuôi các cô.
“Báo cáo đạo diễn, nhân vật mục tiêu vào đường Vương Phủ, xin chờ chỉ thị tiếp theo” Tai nghe cắm trên tai người đàn ông, giống như dáng vẻ đang nhận điện thoại của người khác, vừa quan sát hành tung của đám người Lam Khả Tâm, vừa báo cáo.
“Có bị bại lộ không?”
“Tạm thời thì chưa.”
“Tiếp tục theo dõi”.
“Vâng đạo diễn”.
Lúc Lam Khả Tâm và máy người vào con phố ẩm thực bên cạnh khu vương phủ, người đàn ông lại báo cáo: “Báo cáo đạo diễn, nhân vật mục tiêu vào phố ẩm thực thích hợp nhận”.
Bên loa kia có chút do dự, giọng chín chắn của một người đàn ông vang lên: “Thu lưới, tốc chiến tốc thắng, đừng thu hút người đi đường xung quanh”.
“Vâng, đạo diễn”.
ng0ctu231