Trưởng phòng Khương không muốn vì một chút chuyện nhỏ này mà gây trở ngại nên đã vui vẻ đồng ý: “Được, về chuyện thêm người, tôi sẽ nhanh chóng giúp cậu thực hiện“.
Mặc dù không thể xem là hoàn hảo nhưng hai bên lùi một bước cũng xem như đã có kết quả khá hài hòa.
Nhìn thấy Triệu Dương rời khỏi phòng làm việc, cô ta nhanh chóng gọi điện thoại.
Tôn mập niềm nở nói: “Chị dâu, có tin tức rồi sao?”
Trưởng phòng Khương xoa trán, nếu như không phải vì người thân thì cô ta thực sự lười giúp những chuyện này.
“Tôi đã giúp cậu làm xong chuyện sắp xếp cho Triệu Dương rồi, tôi cho cậu ta thời hạn thử việc ba tháng, nếu như cậu không giải quyết được vậy thì sau này cũng đừng đến phiền tôi nữa!”
Nói xong cô ta cúp máy.
Công tâm mà nói thì năng lực của Triệu Dương chắc chắn hơn em họ của cô ta gấp trăm lần.
Nhưng sau lần tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, cô ta phát hiện Triệu Dương không phải là một người dễ điều khiển, chỉ có thể đi được bước nào hay bước đấy vậy.
Trong lòng cô ta cũng không rõ cậu em họ có thể xử lý được Triệu Dương trong ba tháng hay không.
Bởi vì cảm giác mà Triệu Dương đem tới cho cô ta khác với những tên bảo vệ khác.
Trong phòng làm việc của trưởng phòng Uông, Khổng Nguyệt nói trước: “Anh Dương, sao lại đi lâu như vậy, có phải chị ta làm khó anh không?”
Trưởng phòng Uông khẽ ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Khổng, đây là công ty, em nói gì cũng nên chú ý một chút! Đều là vì công việc, cái gì mà gọi là làm khó hay không làm khó chứ?”
Khổng Nguyệt lè lưỡi, chỉ là cô ta không thích trưởng phòng Khương kia, dùng việc công làm việc tư, kéo bè kết cánh thì có gì không thể nói chứ?
Nhưng trưởng phòng Uông đã nói vậy rồi nên cô ta cũng không muốn phản bác.
Triệu Dương giải thích nói: “Không có gì, chỉ là thảo luận công việc với trưởng phòng Khương thôi“.
Nói xong anh đưa tập tài liệu qua.
Trưởng phòng Uông nhíu mày, mặc dù chức phó đội trưởng đã giải quyết rồi nhưng phía trước còn cho thêm chữ “đại diện”, hơn nữa còn phải thử việc ba tháng.
Theo như thương lượng trước kia của cô ta và trưởng phòng Khương, đáng lẽ không phải kết quả này, xem ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà cô ta không biết.
Không chờ trưởng phòng Uông nói tiếp, Khổng Nguyệt đã tức giận nhảy dựng lên: “Hừ, trưởng phòng Khương này thật là đáng ghét, chỉ là một chức phó đội trưởng mà thôi, sao còn phải làm thành chức vụ đại diện chứ, thật quá đáng ghét!”
Trưởng phòng Uông hết cách với cô ta, hỏi thẳng Triệu Dương: “Vừa rồi có phải đã xảy ra hiểu nhầm gì hay không?”
Triệu Dương cũng không giấu giếm, anh nói hết tất cả mọi chuyện ra.
Khổng Nguyệt ngạc nhiêm che miệng, không ngờ rằng trưởng phòng Khương lại chủ động đưa ra một cơ hội như vậy, hơn nữa còn bị Triệu Dương từ chối thẳng mặt.
Chẳng trách, trưởng phòng Khương mất mặt, chắc chắn sẽ gây khó dễ cho Triệu Dương.
Trưởng phòng Uông do dự một lúc, sau đó cười hỏi: “Nếu cô ta đã cho cậu điều kiện hào phóng như vậy sao cậu không đồng ý? Thật ra tôi cũng thấy Tiểu Khương rất tốt, nếu như cậu đồng ý đi theo cô ta, tương lai phát triển chắc chắn sẽ không tệ“.
Triệu Dương nói một cách tự nhiên: “Tại sao phải đồng ý với cô ta? Chị mới là chị của tôi, lẽ nào tôi còn không phân biệt được ai gần ai xa sao?”
Trưởng phòng Uông dở khóc dở cười nói: “Hay cho tên nhóc cậu, tôi là chị cậu từ khi nào thế?”
Triệu Dương nói năng hùng hồn: “Chị xem, tôi là anh trai của Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt gọi chị là chị, vậy không phải tôi cũng nên gọi như thế sao?”
Trưởng phòng Uông lắc đầu, giống như ngầm thừa nhận: “Hai người các cậu, thật là một đôi kỳ quặc, rất xứng đôi!”
Nói xong cô ta lại nhắc nhở nói: “Tiểu Dương, tôi không giấu cậu, nếu như cậu muốn làm gì thì phải nhanh chóng làm! Tôi lấy lý do sức khỏe để trì hoãn lệnh điều chuyển, vì vậy tình hình của chúng ta khá giống nhau, hơn nữa thời gian của tôi e là cũng chưa tới ba tháng!”
Triệu Dương gật đầu tỏ ý hiểu rõ, thấy như vậy trưởng phòng Uông ngầm thừa nhận lời vừa rồi của mình, nếu không cũng sẽ không nói với anh những lời chân thành như vậy.
Tiễn Triệu Dương xuống tầng, Khổng Nguyệt vẫn còn tức giận: “Anh Dương, anh tính thế nào?”
“Anh vẫn chưa nghĩ kĩ, nhưng binh đến tướng chặn nước đến đất lấp, anh nhất định sẽ không để cho bọn họ yên ổn!”
Khổng Nguyệt bất bình thay anh: “Ừ, nếu như bọn họ lại dám giở trò, dù thế nào em cũng sẽ giúp anh đòi lại công bằng, anh có bản lĩnh như vậy, đừng nói là phó đội trưởng, em thấy làm chức đội trưởng an ninh cũng là một việc nhỏ mà thôi“.
Triệu Dương bật cười: “Còn giúp anh đòi lại công bằng, ngay cả chị Uông còn bất lực thì em có thể làm gì?”
Khổng Nguyệt có lời muốn nói nhưng lại thôi: “Vậy... vậy phải làm thế nào? Hoa Khoa không phải có hòm thư của chủ tịch sao, đến lúc cần thiết em sẽ dùng danh tính thật đi báo cáo!”
“Được rồi, ý tốt của em anh xin nhận, không phải chỉ là tên Tôn mập thôi sao, anh hoàn toàn không thèm để ý tới, mau quay về đi, khi nào có thời gian đến nhà anh ăn cơm“.
…
Mặc dù thủ tục để trở thành nhân viên chính thức đã được thông qua nhưng anh vẫn phải đến thông báo với Tôn mập.
Triệu Dương vừa vào phòng an ninh đã nhìn thấy có người chào hỏi một cách kỳ lạ: “Ôi, đây không phải là đại diện phó đội trưởng của chúng ta hay sao?”
Anh liếc nhìn đối phương, trước kia khi chưa trở thành nhân viên chính thức anh đã không thèm để ý tới mấy tên đàn em của Tôn mập, bây giờ chức vụ đã lấn át đối phương nên anh càng không kiêng dè.
Triệu Dương bước hiên ngang và nói: “Anh cũng khá giỏi đấy, trưởng phòng Khương vừa mới quyết định mà sao anh đã biết nhanh như vậy rồi?”
Người kia vẫn còn muốn nói gì đó nhưng bị Tôn mập dùng ánh mắt ngăn lại.
Mặc dù mọi người đều biết quan hệ của anh ta và trưởng phòng Khương nhưng dẫu sao nói thẳng ra trước mặt cũng không hay lắm.
Tôn Mập nghiêm giọng nói: “À, Tiểu Dương, phòng nhân sự rất coi trọng việc bổ nhiệm của cậu đấy, thư ký của trưởng phòng Khương vừa gọi điện thông báo với tôi, bảo tôi chuẩn bị bồi dưỡng nhân tài!”
Triệu Dương cũng hợp tác diễn cùng: “Ồ, còn có chuyện này sao? Vậy chắc là tôi phải đích thân đi cảm ơn trưởng phòng Khương rồi”.
Tôn mập nhìn thấy kĩ năng diễn xuất kém cỏi của anh, không vui nói: “Cảm ơn thì không cần, nhưng ba tháng này cậu nhất định phải biểu hiện thật tốt, tranh thủ sớm bỏ đi chữ “đại diện”, chính thức cùng làm việc với tôi!”
Triệu Dương thay đổi biểu cảm đáp lại: “Tôi cũng rất chờ đợi đến ngày đó!”
Tôn mập bị anh nhìn đến nỗi sởn gai ốc: “Đúng rồi, trưởng phòng Khương cũng đã ủy quyền cho tôi giúp cậu tuyển thêm hai nhân viên mới nên cậu cứ yên tâm đi“.
Triệu Dương chửi thầm, mẹ kiếp, trưởng phòng Khương này thật sự không chừa con đường nào cho anh.
Nếu như để Tôn mập tuyển, vậy thì tên khốn này không giở trò mới là lạ.
Nhưng ván đã đóng thuyền, bây giờ tìm trưởng phòng Khương nói chuyện cũng đã muộn, hơn nữa cũng không có tác dụng.
Anh cũng lười giữ ý với anh ta mà đi thẳng về nhà kho.
Sau khi biết tin đã được trở thành nhân viên chính thức, tâm trạng của Từ Tam rất tốt, dù sao tiền lương cũng hơn nghìn tệ, đây là một khoản tiền không nhỏ đối với cậu ta.
Còn Tiểu Ngũ đến sớm hơn bọn họ, người ta đã là nhân viên chính thức từ trước rồi.
Nhưng hai người khá bất mãn với lệnh bổ nhiệm này của trưởng phòng Khương, nếu như không phải Triệu Dương ngăn lại thì bọn họ đã muốn đi nói chuyện rõ ràng với văn phòng công ty quản lý tòa nhà.
Thật ra Triệu Dương cũng không vui, đầu tiên là đội trưởng Uông của bộ phận an ninh đề bạt, lại có trưởng phòng Uông đồng ý, cô ta chỉ là một phó trưởng phòng nhỏ nhoi mà lại ở đây hoa tay múa chân.
Triệu Dương đang suy nghĩ xem nên làm gì thì điện thoại đột nhiên vang lên, khi thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình anh liền nhíu mày.