Triệu Dương vừa kết nối điện thoại đã nghe thấy giọng nói của Hùng Thần: “Tôi mới nhận một nhiệm vụ khá gấp, lát nữa sẽ phải lên máy bay, nếu người nhà họ Hạ đến tìm anh gây phiền phức thì anh cứ gọi điện thoại cho cô ấy“.
Thấy Triệu Dương không nói gì, Hùng Thần mắng: “Đang nói chuyện với anh đấy, câm rồi à?”
Triệu Dương không thể né tránh nên đành dứt khoát trả lời anh ta: “Không cần, một mình tôi cũng có thể đối phó được“.
Sau khi anh trở về Thiên Châu, không liên lạc với bạn bè nhiều như trước nữa, nhưng Hùng Thần là ngoại lệ, nếu không phải quan hệ của hai người tốt thì anh sẽ không làm phiền Hùng Thần chuyện ở câu lạc bộ De-Royale.
Còn nhà họ Hạ mà Hùng Thần nói đến hẳn là ông chủ đứng sau của câu lạc bộ De-Royale.
Nghe thấy cái họ này, Triệu Dương tự nhiên nhớ tới một người phụ nữ, người bị anh tát một bạt tai trong tiệc đính hôn của Tô Linh, nếu như nhớ không nhầm thì hình như cô gái đó tên là Hạ Như Tuyết.
Vì muốn cướp Ngụy Đông Minh khỏi Tô Linh mà cô ta đã dùng một vài thủ đoạn hèn hạ.
Đương nhiên, nếu không phải do âm mưu quỷ kế của Hạ Như Tuyết thì anh sẽ không gặp được Tô Linh.
Cho nên ở một góc độ nào đó, Triệu Dương vẫn cảm kích cô ta, không ai lại không thích gái xinh cả, nhất là cấp bậc nữ thần như Tô Linh.
Nếu không phải do Hạ Như Tuyết thì với thân phận là một bảo vệ, đoán chừng cả đời này anh cũng đừng mong chạm đến mũi chân của nữ thần họ Tô.
Còn cô gái mà Hùng Thần nhắc đến kia, cũng là một người khiến Triệu Dương đau đầu.
Nếu không vì cô gái này, chỉ sợ anh cũng sẽ không xuất ngũ, nhưng quá khứ đã qua, anh cũng không muốn nhớ lại.
Hùng Thần không hài lòng lắm: “Mẹ kiếp, sao cái tính xấu đấy của anh vẫn còn thế? Sao, có thể cả đời không gặp được à?”
Triệu Dương ngậm điếu thuốc và hỏi: “Bớt nói nhảm đi, cậu không nói với cô ấy tôi về Thiên Châu chứ?”
“Không nói, tôi lười quan tâm đến chuyện của hai người, lúc trước tôi đã nói, anh và cái cô bác sĩ ở bệnh viện Thiên Châu kia không đi đến đâu đâu, kết quả anh không nghe, bây giờ thì sao? Lúc bị người ta bỏ rơi thì đòi sống đòi chết!”
Khuôn mặt Triệu Dương đỏ bừng: “Vẫn chưa thôi được à? Không phải cậu sắp lên máy bay sao? Tôi cúp đây!”
Hùng Thần giậm chân: “Mẹ kiếp, anh còn chê tôi phiền phải không? Tôi nói cho anh biết, người của nhà họ Hạ không dễ đối phó như vậy đâu“.
Triệu Dương không thèm để tâm: “Sợ gì chứ? Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, một bảo vệ của công ty quản lý tòa nhà mà thôi, dù có đấu thắng tôi thì cũng chưa chắc đã vẻ vang gì“.
Hùng Thần phàn nàn: “Cũng tại anh tự chuốc lấy, ông cụ nhà người ta biết anh xuất ngũ nên sắp xếp cho anh vài công việc, kết quả anh sống chết không chịu đi... Thôi vậy, tôi lười nói mấy thứ này với anh“.
Anh ta biết tính cách của Triệu Dương theo chủ nghĩa đàn ông điển hình, là loại cứng đầu đến chết vẫn sĩ diện nên có nói với anh những điều này cũng vô dụng.
Hùng Thần tiếp tục căn dặn: “Vậy anh cẩn thận một chút, anh cũng biết số điện thoại của ông cụ, tôi nghe nói phụ nữ nhà họ Tô không giỏi chăm sóc lắm, có chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ nói với gia đình, đừng để cô ấy xem thường anh em chúng ta“.
“Được rồi, lằng nhà lằng nhằng, giống hệt như bà già nhà cậu, đừng chết ở bên ngoài nhé, lúc về nhớ mời tôi đi uống rượu!”
Hùng Thần bên kia còn đang hùng hùng hổ hổ thì Triệu Dương đã cúp điện thoại.
Đây chính là tình anh em, phá không được, mắng không xong, dù có động tay động chân cũng không sợ, chỉ cần một bữa tiệc rượu là xong.
Còn về phần nhà họ Hạ trong lời Hùng Thần, Triệu Dương vẫn hơi lo lắng, nhưng dù sao chuyện này anh cũng không thể trông cậy hoàn toàn vào sự giúp đỡ của Hùng Thần.
Người ta có thể giúp anh một lúc, chứ không thể giúp anh cả đời, cũng không thể vừa có phiền phức liền chạy đi ôm đùi, tìm chỗ dựa được.
Đó cũng không phải là tính cách của Triệu Dương.
Lần này là nhà họ Hạ, vậy lần sau nhà họ Ngụy tìm tới cửa thì biết làm sao?
Đương nhiên, Triệu Dương cũng không nói chuyện này với bọn Từ Tam, dù có nói cũng vô ích, không nói thì đỡ cho bọn họ lại lo lắng vớ vẩn theo.
Thời gian tiếp theo, ba người họ lại cùng nhau thương lượng xem làm sao đối phó với Tôn mập.
Mặc dù tạm thời chưa tìm ra được kế sách gì, nhưng nói chung cũng có được chút manh mối và vẫn nắm được vấn đề về kinh tế.
Tôn mập nắm hết quyền hành ở Đế Uyển, Triệu Dương không tin anh ta có thể phủi tay sạch sẽ được như vậy!
Vả lại, cô em của Khổng Nguyệt ở phòng tài vụ kia cũng có thể giúp một tay, có điều Triệu Dương không có ý định mở lời, anh định đợi tới khi nào có cơ hội rồi mới nói.
Mấy ngày nay, bọn họ theo dõi sát sao Tôn mập, tránh việc bị anh ta bắt được lỗi sai.
Đến lúc đó ăn trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo, vậy thì rất khó coi!
...
Sau khi thương lượng xong, cũng gần tới giờ tan làm.
Từ Tam nói: “Anh Dương, hôm nay nói thế nào thì anh cũng được thăng chức rồi, mấy anh em ta đi ăn mừng một bữa nhé?”
Triệu Dương cũng có ý này, tối qua hai người họ đã trải qua một trận dầu sôi lửa bỏng ở câu lạc bộ De-Royale, Tiểu Ngũ cũng vì chuyện này mà suýt bị Cửu Xử bắt nên anh thấy hơi áy náy.
Nhưng bây giờ quan hệ với Tô Linh đang tốt lên, lúc này mà ra ngoài uống rượu thì nói không chừng nữ thần lại không vui.
Có điều ý nghĩ này chỉ vừa lóe lên trong đầu đã bị Triệu Dương ném qua một bên.
Trong nhận thức của anh, anh em vẫn quan trọng hơn phụ nữ một chút.
Nghiêm túc mà nói, Tô Linh cũng không phải người phụ nữ của anh, trước mắt, anh chỉ là cái lốp xe dự phòng mà thôi.
Triệu Dương cũng không oán trách nhiều, đường nên đi từng bước, cơm cũng nên ăn từng miếng và chuyện tình cảm thì không thể gấp.
Nghĩ đến đây, anh nhắn tin cho Tô Linh qua Zalo.
Từ Tam ở một bên trêu ghẹo: “Anh Dương, còn phải xin phép à? Cứ đưa chị dâu đi cùng là được rồi“.
Cả người Tiểu Ngũ liền cứng đờ, không phải cậu ta có ý gì với Tô Linh, mà tại cứ thấy phụ nữ là cậu ta lại căng thẳng, chứ chưa bàn đến Tô Linh là nữ thần được công nhận trong toàn bộ Khu biệt thự Đế Uyển.
Cậu ta ở Đế Uyển hơn nửa năm, cơ hội gặp mặt trực tiếp rất nhiều, nhưng xưa nay đều không dám nói chuyện với cô, lúc vô tình được nữ thần nhìn một cái là đỏ mặt cả nửa ngày.
Đây cũng là nguyên nhân mà cậu ta cực kỳ sùng bái Triệu Dương, có thể chinh phục được nữ thần thì đúng là quá đỉnh!
Triệu Dương thở dài một hơi: “Bỏ đi, tối nay cô ấy có tiệc xã giao, mấy người chúng ta đi thôi“.
Từ Tam phàn nàn: “Haiz, chỉ có ba gã đàn ông chúng ta thì có ý nghĩa gì nữa?”
Triệu Dương nảy ra một ý: “Được này, vừa hay tôi cũng không quen mấy chỗ gần đây, để tôi gọi một người nữa tới cùng“.
Hai mắt Từ Tam sáng rực lên: “Anh Dương, anh đang nói ai vậy?”
Triệu Dương bấm điện thoại, thần bí nói: “Lát nữa cậu sẽ biết“.
...
Ba người hẹn nhau thời gian xong, tan làm thì ai về nhà nấy thay một bộ quần áo ngày thường.
Nhất là Từ Tam, sau khi nghe nói có phụ nữ tới, còn đặc biệt chỉnh chu một phen.
Đến thời gian hẹn, ba người cùng tới.
Đợi ở ven đường không bao lâu, một chiếc Land Rover đỗ trước mặt.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một bên mặt của Vương Như Nguyệt, có điều cô ta đeo kính râm bản lớn, chỉ để lại khóe miệng đang cong lên.
Từ Tam cảm thấy bất ngờ: “Chị Như Nguyệt, tại sao lại là chị?”
Vương Như Nguyệt không hài lòng lắm: “Sao hả, thấy thất vọng à?”
Từ Tam cười ha ha, vội vàng lắc đầu: “Không, không phải, chỉ hơi ngạc nhiên thôi“.
Vương Như Nguyệt nhíu mày: “Ngạc nhiên? Cậu ngạc nhiên cái gì?”