Cận Vệ Của Người Đẹp

Chương 268: Chương 268: Nản Lòng




Đã tới thăm người ốm thì đâu thể đi tay không, nên Triệu Dương mua bừa chút hoa quả ở trong siêu thị, xem qua một lượt anh lại mua thêm một bó hoa.

Khi bước vào khoa nội trú, trong lòng anh bỗng thấy hơi bồn chồn.

Về lý mà nói thì hôm nay anh không nên tới, nếu gặp phải Tôn Vệ Đông chắc chắn sẽ khiến hắn liên tưởng, đến khi đó lại chuốc vạ vào thân.

Tuy anh mới chỉ gặp Tôn Vệ Đông một lần nên chưa chắc đối phương sẽ nhận ra anh.

Nhưng ngộ nhỡ nhận ra thì sao?

Nếu anh điều anh hứa với Khương Anh đã làm xong thì lựa chọn sáng suốt nhất chính là phòng thân.

Chỉ cần qua vài ngày nữa, đứng bên cạnh xem kịch hay là được, không cần tiếp tay làm việc xấu.

Nhưng nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng anh vẫn tới.

Hai người vừa bước vào thang máy.

Thư Tình thấy là lạ: “Anh sao thế?”

“Vậy đi, em qua đó xem giúp anh trong phòng bệnh còn ai khác không nhé?”

Thư Tình cũng không hỏi nhiều, giả vờ như bác sĩ đi kiểm tra phòng bệnh, ung dung bước vào phòng bệnh.

Sau khi kiểm tra một lúc lâu, cô ta lại đi ra ngoài lần nữa: “Chỉ có bệnh nhân trong phòng, hơn nửa tiếng trước người nhà bệnh nhân đã đi rồi, nói là ngày mai lại tới”.

Triệu Dương đưa mắt cảm ơn rồi nhấc chân đi vào.



Nằm trên giường bệnh, Khương Anh chỉ cảm giác mọi thứ trước mặt là một màu xám xịt, cuộc sống không còn sắc màu, lồng ngực cũng bị một tầng khói mù mịt bao kín.

Thậm chí cô ta còn nghĩ chi bằng vừa rồi chết đi cho xong, cứ khổ sở vùng vẫy để làm gì?

Nhất là tiếng nói cười trong căn phòng như một lưỡi dao con không ngừng cứa vào vết thương của cô ta.

Cô ta ở phòng ba người, hai bệnh nhân bên cạnh đều có người nhà chăm sóc, bưng trà rót nước gọt hoa quả.

Còn cô ta chỉ có một thân một mình, vừa rồi muốn đi vệ sinh cũng phải nhịn.

Tôn Vệ Đông nộp tiền viện phí, đem chút đồ dùng tắm rửa tới rồi đi.

Trước khi đi hắn còn vội vã nhận một cuộc điện thoại, khỏi cần nghĩ nhiều, chắc chắn lại đi đập phá cùng ả hồ ly tinh của phòng tài vụ.

Khương Anh nghĩ ngợi một lúc bỗng thấy chua xót, cô ta nhẫn nhục chịu đựng vì Tôn Vệ Đông, thậm chí còn xa rời quê hương, một mình ở lại Thiên Châu.

Thế mà tên khốn nạn này lại coi cô ta như đồ chơi và công cụ xả giận, kết quả là rơi vào cảnh ngộ như hôm nay, không một ai ở cạnh giường bệnh.

Cô ta cũng không dám nói cho đồng nghiệp biết, dù có nói cũng chẳng ai dám tới, vì Tôn Vệ Đông nên rất ít người trong văn phòng công ty quản lý tòa nhà muốn qua lại thân thiết với cô ta.

Còn về bạn bè người thân và cả bố mẹ đều ở tận tỉnh Thiên Nam, không tới được nên cô ta cũng không gọi điện báo, tránh việc họ lo lắng.

Khương Anh ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, gió lạnh bên khung cửa sổ liên tục ùa vào.

Cô ta vốn đã đau đầu giờ bị gió lạnh ùa vào lại càng khó chịu hơn, muốn xuống giường đóng cửa sổ nhưng khổ nỗi cô ta không tiện đi lại.

Bác sĩ nói cô ta bị chấn động nhẹ ở phần não, cần nằm trên giường nghỉ ngơi, vừa nãy cô ta chỉ xoay người thôi mà đã cảm thấy đầu óc choáng váng.

Cộng thêm cơn đói bụng nên sức mở mắt ngày càng yếu.

Đầu giường có một suất đồ ăn nhanh, do ban nãy Tôn Vệ Đông đặt.

Cô ta đâu thèm ăn, giờ đồ ăn đã nguội rồi, cũng chẳng thể nuốt nổi nữa.

Khương Anh càng nghĩ càng nản lòng, ở đây là tầng hai sáu, chỉ cần nhảy qua cánh cửa sổ đang mở hé kia là có thể giải thoát mọi thứ!

Ý nghĩ vừa nảy lên cô ta liền mất khống chế.

Chả hiểu ma xui quỷ khiến kiểu gì, cô ta liền nhấc một chân xuống giường.

Ngay khi tới sát bên cửa sổ thì đột nhiên cô ta ngửi thấy một mùi hoa, là loài hoa bách hợp mà cô ta thích nhất.

Đây là món quà cuối cùng mà ông trời dành tặng cho cô ta sao?

Khương Anh gượng cười quay đầu, kết quả lại nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang bước tới.

Đợi đến khi cô ta hoàn hồn thì tay đã bị người đó nắm lấy.

Triệu Dương để bó hoa ở đầu giường, nhíu mày hỏi: “Sao chị lại xuống giường? Vừa rồi tôi hỏi bác sĩ trực ca thì biết chị bị chấn động nhẹ ở phần não, không được đi lại lung tung”.

Khương Anh sững sờ lúc lâu, mãi mới nhận ra Triệu Dương.

Một người đàn ông đáng ra không nên xuất hiện ở đây nhất thế mà lúc này lại xuất hiện ngay tại đây.

Cô ta nhớ lời hẹn ước giữa hai người, nếu như cô ta là Triệu Dương thì chắc chắn cô ta sẽ không đến bệnh viện vào lúc này.

Ngộ nhỡ bị Tôn Vệ Đông bắt gặp thì sẽ chuốc vạ vào thân.

Nhưng ai ngờ anh lại tới!

Anh tới đây làm gì? Tới để nhắc cô ta đừng quên lời hẹn ước sao?

“Sao cậu lại tới đây?”

Lúc nói, Khương Anh cũng giật mình, giọng rất khàn.

Triệu Dương dìu cô ta tới bên giường: “Tôi tới thăm chị, chị nằm xuống đi đã”.

Nói xong, anh nhẹ nhàng đi khép cửa sổ lại, không ngoảnh đầu mà hỏi: “Tôi đã đóng cửa sổ giúp chị rồi, tối nay gió lạnh lắm, để lâu sẽ rất dễ bị đau đầu, nếu chị muốn hít thở không khí trong lành thì trưa mai hẵng mở”.

Trong phòng bệnh có người phụ nữ nói: “Ôi, sao anh lại đóng cửa lại chứ? Bố tôi thấy không khí ngột ngạt, muốn mở ra cho thoáng”.

Triệu Dương nhìn cô ta: “Muốn thoáng gió có thể thay bằng mở quạt, bạn tôi bị thương ở phần đầu, không thể để dính gió, nếu cô cảm thấy không khí không thông thoáng thì chúng ta có thể đổi giường cho nhau”.

Người phụ nữ càu nhàu, dường như cô ta cảm thấy hơi khó chịu.

Khương Anh cũng vội vàng kéo Triệu Dương: “Được rồi, tôi đâu có yếu ớt như cậu nói chứ?”

Tuy giọng nói quở trách, nhưng vừa nãy sự lo lắng và quan tâm mà Triệu Dương vừa thể hiện lại khiến lòng cô ta cảm thấy ấm áp.

Cô ta là một người phụ nữ hiếu thắng, tính cách cứng rắn, những người phụ nữ bình thường cũng không chịu nổi sự ngược đãi của Tôn Vệ Đông.

Nhưng lúc này cô ta như được Triệu Dương nhét một cục than lửa vào người, hâm nóng đến thoải mái.

Triệu Dương không biết Khương Anh đang nghĩ gì, anh lướt mắt quanh một vòng, mày dần nhíu lại.

Lúc mẹ nằm viện, anh luôn ở bên chăm sóc nên cũng biết vài thứ đồ cần chuẩn bị khi nằm viện.

Kết quả vừa nhìn thì thấy phích nước nóng trống rỗng, cốc nước thì bẩn, đồ ăn nguội ngắt, ngay cả dép lê cũng chẳng chuẩn bị.

Trước kia chỉ thấy Tôn Vệ Đông có đạo đức cá nhân và tính tình vô liêm sỉ thôi, nhưng giờ thì thấy tên này đúng là một kẻ súc vật.

Bất luận giữa hắn và Khương Anh còn tình cảm với nhau hay không, dù gì cũng là vợ chồng, hắn có còn là con người không mà lại để mặc cô ta ở đây?

“Chị nằm nghỉ đi, tôi đi mua chút đồ cho chị ăn, rồi lấy ít nước nóng cho chị”.

“Thôi, tôi không đói, chỗ này còn đồ ăn nhanh tôi còn chưa ăn đây”.

“Đã nguội cả rồi, sao mà ăn được nữa?”

“Chỗ ý tá có lò vi sóng có thể quay nóng”.

“Vậy cũng không được, cơm canh phải ăn lúc tươi mới, nhất là khi chị nằm viện, đợi chút, tôi về ngay”.

Nói xong, Triệu Dương không phân bua thêm nữa, anh xách phích nước nóng rời đi.

Khương Anh ngạc nhiên, cô ta không thích bị ngược đãi, nhưng lại có niềm yêu thích đến nỗi không thể kháng cự từ người đàn ông bá đạo.

Trước kia cô ta tưởng cô ta thích Tôn Vệ Đông, cho nên mới nhẫn nhịn nhiều năm như thế.

Nhưng giờ đây cô ta mới phát hiện sự báo đạo của Tôn Vệ Đông là ích kỷ là chiếm hữu, còn sự bá đạo của Triệu Dương lại khiến người ta thoải mái gấp bội.

Trước giờ chưa từng có ai đem lại cho cô ta cảm giác như này.

Người phụ nữ đứng bên cạnh lại lên tiếng: “Chị, vừa rồi em không phải cho lắm, chị đừng để bụng”.

Khương Anh cười khách sáo: “Không sao”.

Người phụ nữ cảm thán: “Người vừa nãy là ai vậy? Bạn trai chị à? Đối xử với chị tốt thật đó, vừa nãy em có nói một câu, còn tưởng anh ta sẽ ra tay đánh em cơ”.

Khương Anh cũng không giải thích, nói úp mở: “Ừ, con người cậu ấy là vậy, chút nữa tôi sẽ bảo cậu ấy xin lỗi cô”.

“Không cần đâu, chị, chị hạnh phúc ghê, chắc anh chị vẫn chưa có con nhỉ? Em nói chị nghe, ban đầu chồng em cũng đối xử với em vậy đó, nhưng từ khi có con thì anh ấy không lo cho em nữa”.

Người phụ nữ vẫn đang ca thán, nhưng Khương Anh lại như thể bị ai đó làm cho khó chịu, tâm trạng phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.